Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 86
Quỳnh Quyên Ôn
2024-11-09 21:04:53
Hạ Kiêu liền nói:
“Ném cho tôi một quả đi”
Hàn Tử Diên không nói gì cầm một quả trong giỏ trái cây ném cho Hạ Kiêu,Hạ Kiêu thuận tay bắt lấy rồi nói:
“Diệt Phong vẫn ổn chứ,tôi thấy cậu ta và Hoàng Băng là thảm nhất trong đám luôn”
Hàn Diệt Phong đang nằm úp trên giường vì vết thương nằm ở lưng nên không thể nằm ngửa được,nghe Hạ Kiêu nói vậy liền bình tĩnh nói:
“Chịu, lúc vừa nhảy khỏi thì quả bom phát nổ,nên không kịp tránh”
Ôn Dương ánh mắt đáng sợ nhìn Hàn Diệt Phong nói:
“Anh còn dám nói,…”
Hàn Diệt Phong thấy ánh mắt của Ôn Dương liền thức thời mà im lặng không dám nói nữa,Hạ Kiêu liền nói:
“Lần này cũng hay ghê đứa cháy lưng,đứa thủng bụng,đứa vỡ đầu,đứa què chân “
Ôn Dương nhìn nhìn Hạ Kiêu rồi nói:
“Chân của Cố Thanh ít nhất còn miễn cưỡng đi lại được,còn cậu thì nằm bại liệt luôn “
Hạ Kiêu liền hí hửng nhìn Ôn Dương nói:
“Mà này tôi vừa nghĩ ra biệt danh mới cho cậu đó”
Ôn Dương chưa kịp đáp thì Hạ Kiêu đã tự hào nói:
“Nhóc lùn vỡ đầu nghe hay nhỉ,…”
Hoàng Băng và Cố Thanh tròn xoe mắt nhìn Hạ Kiêu,Hàn Tử Diên thì lắc đầu ngán ngẫm,Ôn Dương trán hiện rõ gân xanh cầm ngay cái gối ở bên cạnh ném thẳng vào mặt Hạ Kiêu rồi mắng:
“Cậu có tin là tôi cho cậu vỡ đầu luôn không đồ què”
Hạ Kiêu cũng không vừa cầm lấy cái gối ném ngược lại phía Ôn Dương mà chăm chọc:
“Yên tâm tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài rằng Sát Thủ R bị một người bình thường đánh vỡ đầu đâu”
Hạ Kiêu vẫn đang cười đắc thắng thì hàng loạt những quả táo và gối bay đến,Hạ Kiêu chật vật né rồi ném ngược lại Ôn Dương rồi mắng:
“Cậu ném cái gì đồ vỡ đầu chết tiệt cậu định ám sát anh rể cậu hay sao”
Ôn Dương tức giận vớ được cái gì thì ném cái đó mắng:
“Anh rể cái đầu cậu cậu có tin là tôi phế cậu không đồ đáng ghét”
Hạ Kiêu cũng không kém bắt lấy những thứ Ôn Dương đã ném mình rồi ném ngược lại mắng:
“Có giỏi thì cậu phế đi đồ vỡ đầu”
Khung cảnh trong phòng loạn xạ vô cùng,Cố Thanh định sẽ ngăn cản nào ngờ một cái gối bay thẳng vào mặt tức không chịu nổi cũng cầm đồ ném qua chỗ bọn họ, Hoàng Băng không định can thiệp nhưng một quả táo từ đâu bay đến Hàn Tử liền đưa tay bắt lấy, chưa kịp để Hàn Tử Diên mắng thì một quả táo khác cũng bay đến trúng thẳng vào đầu Hàn Tử Diên tức giận liền vớ tay nắm được cái gì ném cái đó về phía ba người kia.
Cảnh sát Trưởng lúc này mở cửa đi vào thấy bốn người đang không ngừng chửi nhau còn ném đồ đạc bay lung tung khắp,cảnh sát Trưởng liền lên tiếng:
“Ờ mấy đứa,…”
Cảnh sát Trưởng chưa nói hết câu một quả táo đã bay vào đầu, tiếp theo là một cái ly bay vào mặt sau đó là cả chục cuốn truyện, cuốn sách bay tới đập hết vào mặt cảnh sát Trưởng khiến cảnh sát Trưởng ngã rầm trên đất bất tỉnh,bốn người kia cũng không thèm để ý tiếp tục cãi nhau rồi ném đồ tứ lung tung lên hết.
Cuộc cãi vã dừng lại khi một người đàn ông bận quân phục màu xanh lá đen mặc chỉnh tề,đầu đội mũ kepi, gương mặt lạnh lùng sắc sảo và nghiêm khắc cùng với đôi mắt màu xanh thẳm của biển máu tóc màu đen láy được chải chuốc gọn gàng.
Đám Ôn Dương đang cãi nhau khi thấy người đàn ông trước mắt thì dừng lại và nhìn với ánh mắt suy xét lẫn đề phòng,Cố Thanh ngồi trên giường buông cuốn truyện xuống rồi đề phòng lên tiếng:
“Ngài là ai”
Người đàn ông đó không trả lời chỉ liếc mắt nhìn căn phòng khá bừa bộn do cuộc cãi nhau ban nãy của mấy người Ôn Dương rồi lại đưa mắt nhìn cảnh sát Trưởng đang nằm dưới đất,cảnh sát Trưởng khi thấy người đàn ông liền lập tức đứng dậy nghiêm trang nói:
“Đại Tá Hoài Nam”
Cả nhóm nghe cảnh sát Trưởng nói thì ánh mắt dồn hết lên người của người đàn ông đó rồi cả đồng thanh:
“Đại Tá!!!”
Cảnh sát Trưởng liền hướng đám người Ôn Dương nói:
“Đây là Đại Tá Hoài Nam, ngài ấy ở đây là vì vụ nổ có liên quan đến Thủy Ngân Đỏ”
Hoàng Băng không nói gì chỉ im lặng đánh giá vị Đại Tá đang đứng kia nghĩ “Người này đến từ quân đội thậm chí thuộc cấp bậc cao quý như vậy,… không lẽ xảy ra chuyện gì sao”.
Cảnh sát Trưởng lúc này thấy đám Ôn Dương không ai nói gì mà cứ nhìn chằm chằm họ với ánh mắt kỳ lạ,thì cảnh sát Trưởng đổ mồ hôi hột nói:
“Đúng rồi, hình tôi chưa giới thiệu tôi tên Cảnh Long là cảnh sát Trưởng của thành phố này”
Ôn Dương lúc này mới lên tiếng cười cười nói:
“Vậy có chuyện gì mà hai vị lại đến tìm bọn cháu thế ạ”
Cảnh Long nghiêm túc nói:
“Là do vụ nổ lần này có liên quan đến Thủy Ngân Đỏ,chú muốn hỏi các cháu tại sao các cháu có thể thoát được quả bom đó và tách được Thủy Ngân Đỏ thậm chí là biết cách làm giảm phạm vi vụ nổ “
Hàn Tử Diên ngồi cạnh giường Hoàng Băng điềm tĩnh nói:
“Điều đó thật sự là có gì bất thường sao ạ”
“Ném cho tôi một quả đi”
Hàn Tử Diên không nói gì cầm một quả trong giỏ trái cây ném cho Hạ Kiêu,Hạ Kiêu thuận tay bắt lấy rồi nói:
“Diệt Phong vẫn ổn chứ,tôi thấy cậu ta và Hoàng Băng là thảm nhất trong đám luôn”
Hàn Diệt Phong đang nằm úp trên giường vì vết thương nằm ở lưng nên không thể nằm ngửa được,nghe Hạ Kiêu nói vậy liền bình tĩnh nói:
“Chịu, lúc vừa nhảy khỏi thì quả bom phát nổ,nên không kịp tránh”
Ôn Dương ánh mắt đáng sợ nhìn Hàn Diệt Phong nói:
“Anh còn dám nói,…”
Hàn Diệt Phong thấy ánh mắt của Ôn Dương liền thức thời mà im lặng không dám nói nữa,Hạ Kiêu liền nói:
“Lần này cũng hay ghê đứa cháy lưng,đứa thủng bụng,đứa vỡ đầu,đứa què chân “
Ôn Dương nhìn nhìn Hạ Kiêu rồi nói:
“Chân của Cố Thanh ít nhất còn miễn cưỡng đi lại được,còn cậu thì nằm bại liệt luôn “
Hạ Kiêu liền hí hửng nhìn Ôn Dương nói:
“Mà này tôi vừa nghĩ ra biệt danh mới cho cậu đó”
Ôn Dương chưa kịp đáp thì Hạ Kiêu đã tự hào nói:
“Nhóc lùn vỡ đầu nghe hay nhỉ,…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Băng và Cố Thanh tròn xoe mắt nhìn Hạ Kiêu,Hàn Tử Diên thì lắc đầu ngán ngẫm,Ôn Dương trán hiện rõ gân xanh cầm ngay cái gối ở bên cạnh ném thẳng vào mặt Hạ Kiêu rồi mắng:
“Cậu có tin là tôi cho cậu vỡ đầu luôn không đồ què”
Hạ Kiêu cũng không vừa cầm lấy cái gối ném ngược lại phía Ôn Dương mà chăm chọc:
“Yên tâm tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài rằng Sát Thủ R bị một người bình thường đánh vỡ đầu đâu”
Hạ Kiêu vẫn đang cười đắc thắng thì hàng loạt những quả táo và gối bay đến,Hạ Kiêu chật vật né rồi ném ngược lại Ôn Dương rồi mắng:
“Cậu ném cái gì đồ vỡ đầu chết tiệt cậu định ám sát anh rể cậu hay sao”
Ôn Dương tức giận vớ được cái gì thì ném cái đó mắng:
“Anh rể cái đầu cậu cậu có tin là tôi phế cậu không đồ đáng ghét”
Hạ Kiêu cũng không kém bắt lấy những thứ Ôn Dương đã ném mình rồi ném ngược lại mắng:
“Có giỏi thì cậu phế đi đồ vỡ đầu”
Khung cảnh trong phòng loạn xạ vô cùng,Cố Thanh định sẽ ngăn cản nào ngờ một cái gối bay thẳng vào mặt tức không chịu nổi cũng cầm đồ ném qua chỗ bọn họ, Hoàng Băng không định can thiệp nhưng một quả táo từ đâu bay đến Hàn Tử liền đưa tay bắt lấy, chưa kịp để Hàn Tử Diên mắng thì một quả táo khác cũng bay đến trúng thẳng vào đầu Hàn Tử Diên tức giận liền vớ tay nắm được cái gì ném cái đó về phía ba người kia.
Cảnh sát Trưởng lúc này mở cửa đi vào thấy bốn người đang không ngừng chửi nhau còn ném đồ đạc bay lung tung khắp,cảnh sát Trưởng liền lên tiếng:
“Ờ mấy đứa,…”
Cảnh sát Trưởng chưa nói hết câu một quả táo đã bay vào đầu, tiếp theo là một cái ly bay vào mặt sau đó là cả chục cuốn truyện, cuốn sách bay tới đập hết vào mặt cảnh sát Trưởng khiến cảnh sát Trưởng ngã rầm trên đất bất tỉnh,bốn người kia cũng không thèm để ý tiếp tục cãi nhau rồi ném đồ tứ lung tung lên hết.
Cuộc cãi vã dừng lại khi một người đàn ông bận quân phục màu xanh lá đen mặc chỉnh tề,đầu đội mũ kepi, gương mặt lạnh lùng sắc sảo và nghiêm khắc cùng với đôi mắt màu xanh thẳm của biển máu tóc màu đen láy được chải chuốc gọn gàng.
Đám Ôn Dương đang cãi nhau khi thấy người đàn ông trước mắt thì dừng lại và nhìn với ánh mắt suy xét lẫn đề phòng,Cố Thanh ngồi trên giường buông cuốn truyện xuống rồi đề phòng lên tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngài là ai”
Người đàn ông đó không trả lời chỉ liếc mắt nhìn căn phòng khá bừa bộn do cuộc cãi nhau ban nãy của mấy người Ôn Dương rồi lại đưa mắt nhìn cảnh sát Trưởng đang nằm dưới đất,cảnh sát Trưởng khi thấy người đàn ông liền lập tức đứng dậy nghiêm trang nói:
“Đại Tá Hoài Nam”
Cả nhóm nghe cảnh sát Trưởng nói thì ánh mắt dồn hết lên người của người đàn ông đó rồi cả đồng thanh:
“Đại Tá!!!”
Cảnh sát Trưởng liền hướng đám người Ôn Dương nói:
“Đây là Đại Tá Hoài Nam, ngài ấy ở đây là vì vụ nổ có liên quan đến Thủy Ngân Đỏ”
Hoàng Băng không nói gì chỉ im lặng đánh giá vị Đại Tá đang đứng kia nghĩ “Người này đến từ quân đội thậm chí thuộc cấp bậc cao quý như vậy,… không lẽ xảy ra chuyện gì sao”.
Cảnh sát Trưởng lúc này thấy đám Ôn Dương không ai nói gì mà cứ nhìn chằm chằm họ với ánh mắt kỳ lạ,thì cảnh sát Trưởng đổ mồ hôi hột nói:
“Đúng rồi, hình tôi chưa giới thiệu tôi tên Cảnh Long là cảnh sát Trưởng của thành phố này”
Ôn Dương lúc này mới lên tiếng cười cười nói:
“Vậy có chuyện gì mà hai vị lại đến tìm bọn cháu thế ạ”
Cảnh Long nghiêm túc nói:
“Là do vụ nổ lần này có liên quan đến Thủy Ngân Đỏ,chú muốn hỏi các cháu tại sao các cháu có thể thoát được quả bom đó và tách được Thủy Ngân Đỏ thậm chí là biết cách làm giảm phạm vi vụ nổ “
Hàn Tử Diên ngồi cạnh giường Hoàng Băng điềm tĩnh nói:
“Điều đó thật sự là có gì bất thường sao ạ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro