Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 97
Quỳnh Quyên Ôn
2024-11-09 21:04:53
Hạ Vũ nói xong lập tức kéo tay Hoàng Băng nghĩ “Mày không quay về học cho đàng hoàng thì tao làm sao dựa vào mày để lấy được Hoàng Thị chứ,con nhỏ ngu dốt”.
Hà Nhiếp không nói một lời gạt tay Hạ Vũ ra đứng chắn trước Hoàng Băng nói:
“Hoàng Phu Nhân đã làm mẹ thì không nên ép con như vậy,cô phải hiểu cho con mình chứ”
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất có sát thương Hạ Vũ tức giận:
“Tôi dạy con thế nào thì liên quan đến cô sao,mau câm miệng và tránh ra!!!”
Hà Nhiếp lúc này nhẹ nhàng quay lại nhìn Hoàng Băng rồi nói:
“Không kinh động đến vết thương chứ con,Diên Nhi đỡ con bé lên giường nghỉ ngơi”
Hàn Tử Diên gật đầu đi tới đỡ Hoàng Thiên đến bên giường,Hà Nhiếp lúc này mới nói:
“Hoàng Nhị Tiểu thư tôi sẽ có hơi đắc tội con có thể bỏ qua cho ta chứ”
Hoàng Băng vẫn chưa hiểu lời Hà Nhiếp đang nói, nhưng giây tiếp theo Hà Nhiếp thẳng tay tát vào mặt Hạ Vũ một phát thật mạnh khiến bà ta choáng váng đầu óc,khi đứng vững lại thì tức giận quát:
“Đồ tiện nhân cô dám tát tôi”
Hà Nhiếp không biểu cảm nói:
“Dạy Hoàng Phu Nhân cách làm mẹ,con không nghe lời phải giải thích cho con hỏi không nên động tay động chân,sẽ trở thành nổi ám ảnh cho con, hơn nữa Hoàng Phu Nhân chúng ta đều được gã vào Hào Môn thế gia thì cô phải hiểu cách hành xử chứ”
Hà Nhiếp vừa dứt lời đã cho Hạ Vũ thêm một tát đau điếng bên má còn lại rồi nói:
“Hoàng Phu Nhân,cô không xót cho con mình nhưng tôi thì khác không có người mẹ nào nhìn con bị đánh mà làm ngơ cả,nếu có thì chắc chắn người mẹ đó không phải người tốt lành gì “
Hạ Vũ tức giận khi bị tát lập tức muốn lao đến đánh Hà Nhiếp nhưng một sức mạnh khủng khiếp đã đè bà ta xuống sàn, khiến bà ta sợ hãi.Ôn Dương nở nụ cười đáng sợ,đá vào đầu gối bà ta khiến bà ta phải quỳ xuống cô lập tức nắm lấy đầu bà ta đập xuống sàn,Ôn Dương cười một cách man rợ nói:
“Hạ Vũ đúng không,tôi nói cho bà biết tôi chưa bị ai đáng kiểu đó bao giờ đâu,bây giờ tôi cực kỳ muốn xé xác bà!!!”
Ôn Dương lập tức được Hàn Diệt Phong kéo ra, vì còn để Ôn Dương đáng thì thật sự sẽ chết người lúc này bên ngoài cửa có rất nhiều người đi vào, Hoàng Thiên và Hàn Lãng thấy cảnh này thì khựng lại, Hoàng Thiên sa sẩm mặt mài nói:
“Chuyện gì”
Hoài Nam Tư Âm liền nói ngắn gọn:
“Là Hạ Phu Nhân muốn đưa Hoàng Tiểu thư đi còn ra tay đánh Ôn Tiểu thư và Tử Diên thiếu gia nên Hàn Phu nhân mới ngăn lại,Ôn Tiểu thư tức giận nên ra tay đánh Hạ Phu Nhân “
Hạ Vũ lúc này đứng lên chị tới chỗ Hoàng Thiên khóc lóc định kể lễ thì Hoàng Thiên không quan tâm đẩy bà ta sang một bên đi tới Hàn Diệt Phong vẫn đang ôm Ôn Dương tránh Ôn Dương ra tay giết người.
Hoàng Thiên liền xách cổ Ôn Dương nhìn vào má phải đã đỏ ửng và đang xưng,Hàn Diệt Phong gương mặt liền không vui, Hoàng Thiên quay sang nhìn đến Hoàng Băng hỏi:
“Không động đến vết thương của con chứ Băng Nhi”
Hoàng Băng chỉ lắc đầu nói:
“Vẫn ổn ạ”
Hoàng Thiên đưa tay xoa xoa đầu cô nói:
“Cha đến đón con và Tiểu Dương xuất viện nhưng phải đợi thêm một lát nữa rồi”
Hoàng Băng nhìn Hoàng Thiên đơ người nghĩ “Cha đón mình sao,mình sẽ được ở cùng cha chứ”.
Hoàng Thiên đi đến bên chiếc tủ lấy ra một ít thuốc giảm xưng đặt Ôn Dương xuống giường ngồi cạnh Hoàng Băng, Hoàng Thiên vừa lấy thuốc giảm xưng bôi lên bên má bin tát của Ôn Dương mà nói giọng điệu trách móc:
“Bình thường không phải đánh nhau ghê lắm sao,sao lại để bị đánh cho sưng mặt vậy,A Tuyền sẽ không vui đâu”
Hạ Vũ thấy Hoàng Thiên không quan tâm đến bà ta liền tức giận nói:
“Hoàng Thiên,em mới là vợ tại sao anh không bảo vệ em”
Hoàng Thiên vẫn tập trung bôi thuốc lên má của Ôn Dương mà lạnh giọng:
“Tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần tôi và cô chỉ là hợp đồng, hơn nữa tôi cho cô những gì cô muốn là vì Băng Nhi,tôi đã nói rất rõ cô phải chăm sóc con bé, nhưng cô đã làm những gì,…”
Hạ Vũ sợ hãi nhìn bóng lưng của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên lạnh giọng nói thêm:
“Băng Nhi và Tuyết Nhi cũng đã lớn, cũng không thể giấu chỉ cần hai đứa nhỏ đủ 18 tuổi tôi và cô sẽ ly hôn, Băng Nhi và Tuyết Nhi sẽ ở với tôi,cô không hề yêu thương hai đứa nhỏ thì không cần ở cùng nữa đâu”
Hạ Vũ run giọng nói:
“Không được,em đã làm rất tốt rồi anh,…”
Hoàng Thiên mặc kệ ả nói:
“Tuyết Nhi đã đồng ý chuyện này,tôi sẽ không để Băng Nhi sống cùng cô nữa “
Hoàng Thiên nói xong liền hỏi Hoàng Băng:
“Băng Nhi nếu con không đồng ý thì cứ ở lại,con nếu con đồng ý thì về sống cùng với cha”
Hạ Vũ ở đằng sau vội chạy tới nơi:
“Băng Nhi không phải con thương mẹ sao,Băng Nhi,…”
Hạ Vũ tức giận nghĩ “Nếu nó trở về với Hoàng Thiên chả khác gì những gì mình đang có đều sẽ biến mất”.
Hoàng Băng mím môi nói:
“Cha ơi,…đưa con đi cùng với,con muốn sống theo những gì con muốn,con không muốn bị áp đặt “
Hạ Vũ bàng hoàng nhưng những người có mặt ở đó đều rất hài lòng với câu trả lời của Hoàng Băng, Hoàng Thiên xoa đầu Hoàng Băng nói:
“Được về sống với cha”
Hà Nhiếp không nói một lời gạt tay Hạ Vũ ra đứng chắn trước Hoàng Băng nói:
“Hoàng Phu Nhân đã làm mẹ thì không nên ép con như vậy,cô phải hiểu cho con mình chứ”
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất có sát thương Hạ Vũ tức giận:
“Tôi dạy con thế nào thì liên quan đến cô sao,mau câm miệng và tránh ra!!!”
Hà Nhiếp lúc này nhẹ nhàng quay lại nhìn Hoàng Băng rồi nói:
“Không kinh động đến vết thương chứ con,Diên Nhi đỡ con bé lên giường nghỉ ngơi”
Hàn Tử Diên gật đầu đi tới đỡ Hoàng Thiên đến bên giường,Hà Nhiếp lúc này mới nói:
“Hoàng Nhị Tiểu thư tôi sẽ có hơi đắc tội con có thể bỏ qua cho ta chứ”
Hoàng Băng vẫn chưa hiểu lời Hà Nhiếp đang nói, nhưng giây tiếp theo Hà Nhiếp thẳng tay tát vào mặt Hạ Vũ một phát thật mạnh khiến bà ta choáng váng đầu óc,khi đứng vững lại thì tức giận quát:
“Đồ tiện nhân cô dám tát tôi”
Hà Nhiếp không biểu cảm nói:
“Dạy Hoàng Phu Nhân cách làm mẹ,con không nghe lời phải giải thích cho con hỏi không nên động tay động chân,sẽ trở thành nổi ám ảnh cho con, hơn nữa Hoàng Phu Nhân chúng ta đều được gã vào Hào Môn thế gia thì cô phải hiểu cách hành xử chứ”
Hà Nhiếp vừa dứt lời đã cho Hạ Vũ thêm một tát đau điếng bên má còn lại rồi nói:
“Hoàng Phu Nhân,cô không xót cho con mình nhưng tôi thì khác không có người mẹ nào nhìn con bị đánh mà làm ngơ cả,nếu có thì chắc chắn người mẹ đó không phải người tốt lành gì “
Hạ Vũ tức giận khi bị tát lập tức muốn lao đến đánh Hà Nhiếp nhưng một sức mạnh khủng khiếp đã đè bà ta xuống sàn, khiến bà ta sợ hãi.Ôn Dương nở nụ cười đáng sợ,đá vào đầu gối bà ta khiến bà ta phải quỳ xuống cô lập tức nắm lấy đầu bà ta đập xuống sàn,Ôn Dương cười một cách man rợ nói:
“Hạ Vũ đúng không,tôi nói cho bà biết tôi chưa bị ai đáng kiểu đó bao giờ đâu,bây giờ tôi cực kỳ muốn xé xác bà!!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dương lập tức được Hàn Diệt Phong kéo ra, vì còn để Ôn Dương đáng thì thật sự sẽ chết người lúc này bên ngoài cửa có rất nhiều người đi vào, Hoàng Thiên và Hàn Lãng thấy cảnh này thì khựng lại, Hoàng Thiên sa sẩm mặt mài nói:
“Chuyện gì”
Hoài Nam Tư Âm liền nói ngắn gọn:
“Là Hạ Phu Nhân muốn đưa Hoàng Tiểu thư đi còn ra tay đánh Ôn Tiểu thư và Tử Diên thiếu gia nên Hàn Phu nhân mới ngăn lại,Ôn Tiểu thư tức giận nên ra tay đánh Hạ Phu Nhân “
Hạ Vũ lúc này đứng lên chị tới chỗ Hoàng Thiên khóc lóc định kể lễ thì Hoàng Thiên không quan tâm đẩy bà ta sang một bên đi tới Hàn Diệt Phong vẫn đang ôm Ôn Dương tránh Ôn Dương ra tay giết người.
Hoàng Thiên liền xách cổ Ôn Dương nhìn vào má phải đã đỏ ửng và đang xưng,Hàn Diệt Phong gương mặt liền không vui, Hoàng Thiên quay sang nhìn đến Hoàng Băng hỏi:
“Không động đến vết thương của con chứ Băng Nhi”
Hoàng Băng chỉ lắc đầu nói:
“Vẫn ổn ạ”
Hoàng Thiên đưa tay xoa xoa đầu cô nói:
“Cha đến đón con và Tiểu Dương xuất viện nhưng phải đợi thêm một lát nữa rồi”
Hoàng Băng nhìn Hoàng Thiên đơ người nghĩ “Cha đón mình sao,mình sẽ được ở cùng cha chứ”.
Hoàng Thiên đi đến bên chiếc tủ lấy ra một ít thuốc giảm xưng đặt Ôn Dương xuống giường ngồi cạnh Hoàng Băng, Hoàng Thiên vừa lấy thuốc giảm xưng bôi lên bên má bin tát của Ôn Dương mà nói giọng điệu trách móc:
“Bình thường không phải đánh nhau ghê lắm sao,sao lại để bị đánh cho sưng mặt vậy,A Tuyền sẽ không vui đâu”
Hạ Vũ thấy Hoàng Thiên không quan tâm đến bà ta liền tức giận nói:
“Hoàng Thiên,em mới là vợ tại sao anh không bảo vệ em”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Thiên vẫn tập trung bôi thuốc lên má của Ôn Dương mà lạnh giọng:
“Tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần tôi và cô chỉ là hợp đồng, hơn nữa tôi cho cô những gì cô muốn là vì Băng Nhi,tôi đã nói rất rõ cô phải chăm sóc con bé, nhưng cô đã làm những gì,…”
Hạ Vũ sợ hãi nhìn bóng lưng của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên lạnh giọng nói thêm:
“Băng Nhi và Tuyết Nhi cũng đã lớn, cũng không thể giấu chỉ cần hai đứa nhỏ đủ 18 tuổi tôi và cô sẽ ly hôn, Băng Nhi và Tuyết Nhi sẽ ở với tôi,cô không hề yêu thương hai đứa nhỏ thì không cần ở cùng nữa đâu”
Hạ Vũ run giọng nói:
“Không được,em đã làm rất tốt rồi anh,…”
Hoàng Thiên mặc kệ ả nói:
“Tuyết Nhi đã đồng ý chuyện này,tôi sẽ không để Băng Nhi sống cùng cô nữa “
Hoàng Thiên nói xong liền hỏi Hoàng Băng:
“Băng Nhi nếu con không đồng ý thì cứ ở lại,con nếu con đồng ý thì về sống cùng với cha”
Hạ Vũ ở đằng sau vội chạy tới nơi:
“Băng Nhi không phải con thương mẹ sao,Băng Nhi,…”
Hạ Vũ tức giận nghĩ “Nếu nó trở về với Hoàng Thiên chả khác gì những gì mình đang có đều sẽ biến mất”.
Hoàng Băng mím môi nói:
“Cha ơi,…đưa con đi cùng với,con muốn sống theo những gì con muốn,con không muốn bị áp đặt “
Hạ Vũ bàng hoàng nhưng những người có mặt ở đó đều rất hài lòng với câu trả lời của Hoàng Băng, Hoàng Thiên xoa đầu Hoàng Băng nói:
“Được về sống với cha”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro