Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt
Chương 12
Chanh Mặc Mạt
2025-04-02 11:16:20
Khi Tề Noãn Hạ một mình ngây ngốc đứng trước cửa phòng bao số 206, cô đã phải đấu tranh tâm lý trong khoảng thời gian rất lâu, vô cùng muốn quay lưng rời khỏi nơi này. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mặt dày đòi Triệu Du đến tham gia họp lớp, mà nguyên nhân chỉ vì Tiết Sở Mộ. Đại khái là do bị Văn Thần làm ảnh hưởng, trong thời gian Tề Noãn Hạ ở chỗ này, đáy lòng luôn mang theo một tia khát khao, trông ngóng, hy vọng có thể bù đắp cho sự hèn nhát, sợ sệt nhiều năm trước, vì vậy cô xuất hiện ở đây, làm chuyện cô không thích nhất, thậm chí còn sắp xuất hiện ở một bữa tiệc không phải của cô, giữa một đám người sau mười năm hoàn toàn xa lạ với cô. Đó là một cảm giác kỳ lạ và rối rắm, nhưng mà cô lưỡng lự chưa kịp nghĩ liệu có nên gọi cho Triệu Du trước không, hay là từ bỏ cơ hội mà cô đã “cầu xin” này, thì bất ngờ cửa phòng bao được mở ra. Khác với cảnh nam nữ chính nhìn nhau trong tiểu thuyết, người xuất hiện trước mặt Tề Noãn Hạ chính là người phụ nữ mà cô từng muốn tránh mặt, Phùng Lăng Linh. Thật trùng hợp nhưng cũng thật khiến người ta khó xoay sở, dường như cô gái tên Phùng Lăng Linh này từ lúc bắt đầu đã đóng một vai trong chuyện tình yêu của Tề Noãn Hạ, một nhân vật khiến cô không hề vui mừng, mang lại cho cô không có gì khác ngoài đau đớn và ghen tị.
Không chỉ có Tề Noãn Hạ kinh ngạc mà Phùng Lăng Linh ở phía đối diện cũng bất ngờ. Chỉ trong chốc lát, khóe miệng Phùng Lăng Linh cong lên một nụ cười tự nhiên nhất, đây là điều mà Tề Noãn Hạ chưa bao giờ làm được, ít nhất là khi đối mặt với cô ấy, cô không làm được.
“Hi, Tề Noãn Hạ phải không?” Phùng Lăng Linh quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tiết Sở Mộ đang cúi đầu nhìn điện thoại trong góc, đáy mắt tinh nghịch gần như khiến Tề Noãn Hạ thấy xấu hổ.
“Chào cậu, tôi là…” Là tới đây để làm gì chứ? Suy nghĩ quay người rời đi lúc này càng thêm mãnh liệt, có lẽ ngay từ đầu cô đặt chân tới đây đã sai rồi.
“Đừng nói là cậu đi nhầm phòng đấy!” Phùng Lăng Linh tránh sang một bên nhường chỗ cho Tề Noãn Hạ, “Này, Triệu Du, đây chẳng phải là người bạn mà cậu nhắc đến cũng trùng hợp đến đây sao?”
Trong căn phòng lớn đang vang lên bài “Can đảm” của Lương Tĩnh Như, một ca khúc thật phù hợp với tình huống hiện tại làm Tề Noãn Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn vào đôi mắt đang cười của Phùng Lăng Linh, “Nghe nói lớp các cậu họp mặt, tình cờ tôi cũng đến đây nên sẵn tiện gặp bạn học cũ một chút.” Đúng là một lý do phù hợp, ngay cả Tề Noãn Hạ cũng khâm phục chính mình vì có thể bình tĩnh đón nhận cái nhìn của Phùng Lăng Linh.
Triệu Du vô thức liếc nhìn Tiết Sở Mộ vẫn đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của anh, im lặng thở dài, cuối cùng bèn đứng dậy đi ra cửa đón đứa bạn thân khiến cô ấy đau lòng mà không biết phải khuyên can thế nào.
“Ừ, đây là bạn thân của tôi, đúng lúc cậu ấy cũng ở gần đây nên đến chơi một lát.” Triệu Du đưa tay nắm lấy tay của Tề Noãn Hạ nói.
“Ủa, đây chẳng phải là Tiểu Hoàn Tử của chúng ta sao? Tiểu Ngọc, cậu thật sự dẫn Tiểu Hoàn Tử đến sao? Đến lúc nào vậy, đâu phải chúng ta không quen biết, vừa rồi còn cùng nhau đi ăn tối, sao không gọi Tiểu Hoàn Tử đến luôn?”
Trong giây lát, Tề Noãn Hạ dường như được trở lại cảnh tượng lần đầu tiên cô đến lớp học của Triệu Du vào mười năm về trước. Lúc đó trong lớp Vật lý cũng có mấy bạn học trước khi chia lớp, mỗi lần cô đến lớp 11-1 đều nghe tiếng trêu chọc của mấy bạn học cũ, lâu dần, số lần tăng lên nên hầu hết các bạn học trong lớp 11-1 đều biết cô. Tuy nhiên lâu như vậy, duy chỉ có Tiết Sở Mộ là chưa từng chú ý đến sự tồn tại của cô, trong khi mọi người đều thân thiết gọi cô là Tiểu Hoàn Tử theo những bạn học cũ thì anh vẫn không hay biết cô là ai.
Tề Noãn Hạ cười đáp lời người bạn vừa trêu chọc kia: “Bạn học cũ, lúc chúng ta họp lớp cũng không thấy cậu chào đón tôi thế này.”
Đó là người bạn học cũ trước khi chia lớp, hơn hai năm không gặp, lần này gặp nhau nhưng không hề thấy xa lạ. Rất nhanh từng gương mặt quen thuộc của mười năm trước xuất hiện trong tầm mắt của Tề Noãn Hạ, bao gồm cả Quách Tư Viễn và Nhạc San San sắp đính hôn.
“Tôi không ngờ trước kia cậu là bạn học chung trường với Tư Viễn.” Nhạc San San dịu dàng mỉm cười, cả người toát ra sự hạnh phúc khiến Tề Noãn Hạ ghen tị, “Nếu biết trước mọi người quen biết nhau thì đêm đó tôi nhất định mời cậu đến tham dự rồi.”
Dứt lời, Nhạc San San dường như nhớ ra điều gì đó, tinh nghịch chớp mắt nhìn Tề Noãn Hạ, “Ồ, không đúng, nhưng hôm đó còn một bác sĩ pháp y họ Từ phải không?”
Tề Noãn Hạ hơi sửng sốt, ngay sau đó trong đám đông phong tỏa Tiết Sở Mộ đang ngồi trong góc. Anh thật sự không thay đổi chút nào, dù cho xung quanh ồn ào đến đâu thì anh vẫn luôn có thể “tự cô lập” và sống trong thế giới của chính mình. Đây cũng là nguyên do ban đầu khiến cô phân vân không quyết định, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng trầm lặng của anh, cô luôn sinh ra loại ảo giác rằng dù có vượt qua nghìn núi muôn sông thì cô vẫn không thể bước vào thế giới của anh. Giống như lúc này, chỉ một mình anh cầm điện thoại ngồi lặng lẽ trong góc phòng, phớt lờ cuộc trò chuyện xung quanh, lại càng không hề để ý tới căn phòng này thay đổi bởi vì sự xuất hiện của cô, bởi vì “cuộc gặp mặt bất ngờ” này. Tiết Sở Mộ như thế khiến Tề Noãn Hạ rất đau lòng và vô cùng bất lực. Cuối cùng cô đành im lặng ngồi cạnh Triệu Du.
Không biết là ai đề nghị mà khoảng ba mươi nam nữ trong phòng bao bắt đầu chơi trò Thật hay Thách. Tề Noãn Hạ từng rất phản đối trò chơi rất nóng sốt nhất trong các bữa liên hoan ở trường đại học này, bởi vì cô rất xui xẻo nên lần nào cũng phải chấp nhận những trò kỳ quái và mạo hiểm của các bạn học. Tuy nhiên lúc cô nhìn thấy rốt cuộc Tiết Sở Mộ cũng chịu đặt điện thoại xuống tham gia cùng bọn họ, bèn nuốt sạch lời từ chối vào bụng. Tiếp đó, cô vô cùng mong đợi nhìn người đàn ông này ngồi xéo đối diện cô, thậm chí sau khi anh ngồi xuống còn thấy anh liếc nhìn cô một cái. Tim cô đập thình thịch, Tề Noãn Hạ không biết mình đang trông đợi điều gì, nhưng khi nhìn thấy tia kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt anh, dường như đó là biểu cảm cô chưa từng gặp qua, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Được rồi, như đã giao, không thể chọn Thật hay Thách hai lần liên tiếp, cũng không được phép uống rượu hai lần liên tục. Mọi người ít khi gặp nhau, không cho phép ai nấy rụt rè, không vui đâu đó!”
Tề Noãn Hạ thực sự rất khẩn trương, ví như, cô biến thái hy vọng chai rượu giữa bàn có thể chĩa vào Tiết Sở Mộ thật nhiều, có lẽ, chỉ bằng cách này mới nghe được thật nhiều lời thật lòng từ anh, hiểu về cuộc sống của anh hơn. Cô biết, cô bị bệnh, trúng độc nên không thể tự kiềm chế.
Vòng thứ nhất đã bắt đầu, không phải là Tiết Sở Mộ như Tề Noãn Hạ mong muốn mà là một cô bạn mà cô không nhớ rõ tên, được yêu cầu qua phòng kế bên tỏ tình với người đầu tiên gặp được, đó là một tiết mục phổ biến, phát hiện ra đối phương cũng là nữ, đám người lại càng háo hức hơn.
Từ đầu đến cuối Tề Noãn Hạ luôn lặng lẽ trốn trong đám đông, dè dặt nhìn Tiết Sở Mộ. Cô thấy anh đi theo đám đông xem “trò hề” đang diễn ra ở cửa, thấy khóe miệng anh hơi cong lên, cô còn thấy lúm đồng tiền rất nông trên gò má của anh. Sau đó, đột nhiên không kịp đề phòng, tầm mắt cô đụng phải đôi mắt đen như đá hắc thạch ấy. Không còn chút phòng bị nào, cô cảm giác má mình nóng bừng lên, trông thấy nếp nhăn giữa lông mày của Tiết Sở Mộ, giây tiếp theo anh nhìn đi nơi khác, giống như bộ dạng khi anh đang đắm chìm trong thế giới nhỏ mà cô bước vào vậy. Tựa như không có gì xảy ra, tựa như thật sự anh lại một lần nữa quên mất cô.
Cúi đầu, không nhìn cuộc vui bên ngoài nữa, cũng không để ý tiếng vỗ tay nồng nhiệt ngoài cửa, Tề Noãn Hạ một mình quay về ghế sofa, lẳng lặng cầm lấy chai bia thủy tinh trên bàn tròn, nhấp vài ngụm.
Mượn rượu giải sầu ư? Ôi, đây là cô đang sầu não vì người ngoài cửa ư?
Vòng thứ hai, vòng thứ ba…
Từ đầu đến giờ vẫn không có Tiết Sở Mộ như cô mong chờ, mà chính là cô bị miệng chai chĩa thẳng vào. Lời thật lòng hay chơi trò mạo hiểm đây? Ngay cả Tề Noãn Hạ cũng không ngờ bản thân lại chọn mạo hiểm.
“Để tôi, để tôi, Tiểu Hoàn Tử là bạn học cũ của tôi mà.”
“No, no, no, đây là buổi họp mặt của lớp chúng ta, chúng ta nên lựa chọn chứ.”
Sau đó, Tề Noãn Hạ nghe thấy giọng nói của Triệu Du, “Đừng quá đáng, đây là bạn tốt của tôi, các cậu dám khi dễ nó thì tôi sẽ đánh chết các cậu đấy.”
Tiết Sở Mộ thông qua đám người nhìn Tề Noãn Hạ, anh lắc đầu, cảm thấy thế giới này thật nhỏ, hóa ra bọn họ từng là bạn học. Chẳng qua là dù anh cố gắng nhớ lại, tìm tòi trong thời thanh xuân học cấp ba vẫn không hề có chút dấu vết nào của Tề Noãn Hạ cả.
“Được rồi, đừng tranh nữa, để tôi cho.” Quách Tư Viễn nháy mắt với Tề Noãn Hạ, “Nếu là khách quen của lớp chúng ta, vậy thì mời cô gái của chúng ta chọn một người đàn ông trong lớp bọn tôi, ôm cậu ta trong vòng mười giây, thế nào?”
Lời nói vừa dứt, trong phòng bao đột nhiên ầm ĩ.
“Chời, Quách Tư Viễn, cậu đây là mạo hiểm gì chứ, rõ ràng là buông xuôi mà.”
“Chết tiệt, Quách Tư Viễn, đừng vì người ta lên kế hoạch cầu hôn cho cậu mà giơ cao đánh khẽ thế chứ.”
Song, cái gì Tề Noãn Hạ cũng không nghe được, trong mắt chỉ còn lại ánh mắt muốn được “khen ngợi” của Quách Tư Viễn mà thôi. Cô hiểu, có lẽ Quách Tư Viễn đã biết nhưng không ngờ anh ta sẽ làm điều đó.
Cô đứng dậy, lần đầu tiên đi về phía Tiết Sở Mộ một cách kiên quyết và quang minh chính đại thế này. Tiếng ồn ào trong phòng bao nhỏ dần, hoặc là họ kinh ngạc với sự lựa chọn của Tề Noãn Hạ, hoặc là họ nhìn ra được gì đó, mọi người ăn ý cùng im lặng, muốn xem sự tương tác giữa hai người.
Mười năm trước Tề Noãn Hạ không dám đứng trước mặt Tiết Sở Mộ, mười năm sau cô dùng hết mọi cách để đến gần anh, gần hơn chút nữa. Đến khi cô đứng trước mặt anh, Tề Noãn Hạ đột nhiên không biết mở miệng nói câu đầu tiên thế nào, lời nói ấp ủ thật lâu, nhìn anh chăm chăm, cảm giác ngứa ngáy trong lòng càng lúc càng rõ rệt.
“Thầy Tiết, xem như thầy vì nhân dân phục vụ, giúp tôi một việc nhé!”
Sau đó chẳng dám nhìn anh cũng sợ bị anh từ chối, Tề Noãn Hạ bèn bước tới ôm chặt vòng eo gầy gò của anh, hơn nữa cũng không muốn buông tay. Cô đã tưởng tượng ra cảnh này vào mười năm trước, nhưng đó chỉ là ảo ảnh, không nghĩ rằng mười năm sau lại được toại nguyện, được ở gần anh thế này, rất gần. Cô và anh chưa bao giờ có khoảng cách gần như vậy, dần dần sự ấm áp khiến cô cảm thấy choáng váng, hoặc có thể do cô uống say, hoặc có thể tình huống này quá mức đẹp đẽ, cô rất muốn thời gian ngừng trôi, từ giờ chỉ có cô và anh mà thôi. Cái ôm này vô cùng ấm áp, Tề Noãn Hạ ham mê sự ấm áp của anh, khi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, cô nghĩ cô có thể tưởng tượng ra sự dịu dàng trên gương mặt anh, tưởng tượng ra trong mắt anh chỉ có một người.
Thời gian mười năm rốt cuộc là bao lâu, mà cô vẫn không có cách nào xóa bỏ hình bóng anh trong lòng mình, cuối cùng phải làm thế nào mới có thể quên được người đàn ông này? Hoặc là tiếp tục giống như mười năm trước, cố chấp đau khổ đây?
“Mười, chín…”
Trong phòng bao đã bắt đầu đếm ngược, con tim Tề Noãn Hạ càng kêu gào không kiểm soát được. Cơ hội mà Quách Tư Viễn dùng hai tay dâng lên, ở những giây đếm ngược cuối cùng Tề Noãn Hạ dùng hết sự can đảm trong mười năm, đối mặt với lồng ng.ực của Tiết Sở Mộ, cô nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Tiết Sở Mộ, em thích anh, vẫn luôn rất thích anh!”
Không chỉ có Tề Noãn Hạ kinh ngạc mà Phùng Lăng Linh ở phía đối diện cũng bất ngờ. Chỉ trong chốc lát, khóe miệng Phùng Lăng Linh cong lên một nụ cười tự nhiên nhất, đây là điều mà Tề Noãn Hạ chưa bao giờ làm được, ít nhất là khi đối mặt với cô ấy, cô không làm được.
“Hi, Tề Noãn Hạ phải không?” Phùng Lăng Linh quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tiết Sở Mộ đang cúi đầu nhìn điện thoại trong góc, đáy mắt tinh nghịch gần như khiến Tề Noãn Hạ thấy xấu hổ.
“Chào cậu, tôi là…” Là tới đây để làm gì chứ? Suy nghĩ quay người rời đi lúc này càng thêm mãnh liệt, có lẽ ngay từ đầu cô đặt chân tới đây đã sai rồi.
“Đừng nói là cậu đi nhầm phòng đấy!” Phùng Lăng Linh tránh sang một bên nhường chỗ cho Tề Noãn Hạ, “Này, Triệu Du, đây chẳng phải là người bạn mà cậu nhắc đến cũng trùng hợp đến đây sao?”
Trong căn phòng lớn đang vang lên bài “Can đảm” của Lương Tĩnh Như, một ca khúc thật phù hợp với tình huống hiện tại làm Tề Noãn Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn vào đôi mắt đang cười của Phùng Lăng Linh, “Nghe nói lớp các cậu họp mặt, tình cờ tôi cũng đến đây nên sẵn tiện gặp bạn học cũ một chút.” Đúng là một lý do phù hợp, ngay cả Tề Noãn Hạ cũng khâm phục chính mình vì có thể bình tĩnh đón nhận cái nhìn của Phùng Lăng Linh.
Triệu Du vô thức liếc nhìn Tiết Sở Mộ vẫn đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của anh, im lặng thở dài, cuối cùng bèn đứng dậy đi ra cửa đón đứa bạn thân khiến cô ấy đau lòng mà không biết phải khuyên can thế nào.
“Ừ, đây là bạn thân của tôi, đúng lúc cậu ấy cũng ở gần đây nên đến chơi một lát.” Triệu Du đưa tay nắm lấy tay của Tề Noãn Hạ nói.
“Ủa, đây chẳng phải là Tiểu Hoàn Tử của chúng ta sao? Tiểu Ngọc, cậu thật sự dẫn Tiểu Hoàn Tử đến sao? Đến lúc nào vậy, đâu phải chúng ta không quen biết, vừa rồi còn cùng nhau đi ăn tối, sao không gọi Tiểu Hoàn Tử đến luôn?”
Trong giây lát, Tề Noãn Hạ dường như được trở lại cảnh tượng lần đầu tiên cô đến lớp học của Triệu Du vào mười năm về trước. Lúc đó trong lớp Vật lý cũng có mấy bạn học trước khi chia lớp, mỗi lần cô đến lớp 11-1 đều nghe tiếng trêu chọc của mấy bạn học cũ, lâu dần, số lần tăng lên nên hầu hết các bạn học trong lớp 11-1 đều biết cô. Tuy nhiên lâu như vậy, duy chỉ có Tiết Sở Mộ là chưa từng chú ý đến sự tồn tại của cô, trong khi mọi người đều thân thiết gọi cô là Tiểu Hoàn Tử theo những bạn học cũ thì anh vẫn không hay biết cô là ai.
Tề Noãn Hạ cười đáp lời người bạn vừa trêu chọc kia: “Bạn học cũ, lúc chúng ta họp lớp cũng không thấy cậu chào đón tôi thế này.”
Đó là người bạn học cũ trước khi chia lớp, hơn hai năm không gặp, lần này gặp nhau nhưng không hề thấy xa lạ. Rất nhanh từng gương mặt quen thuộc của mười năm trước xuất hiện trong tầm mắt của Tề Noãn Hạ, bao gồm cả Quách Tư Viễn và Nhạc San San sắp đính hôn.
“Tôi không ngờ trước kia cậu là bạn học chung trường với Tư Viễn.” Nhạc San San dịu dàng mỉm cười, cả người toát ra sự hạnh phúc khiến Tề Noãn Hạ ghen tị, “Nếu biết trước mọi người quen biết nhau thì đêm đó tôi nhất định mời cậu đến tham dự rồi.”
Dứt lời, Nhạc San San dường như nhớ ra điều gì đó, tinh nghịch chớp mắt nhìn Tề Noãn Hạ, “Ồ, không đúng, nhưng hôm đó còn một bác sĩ pháp y họ Từ phải không?”
Tề Noãn Hạ hơi sửng sốt, ngay sau đó trong đám đông phong tỏa Tiết Sở Mộ đang ngồi trong góc. Anh thật sự không thay đổi chút nào, dù cho xung quanh ồn ào đến đâu thì anh vẫn luôn có thể “tự cô lập” và sống trong thế giới của chính mình. Đây cũng là nguyên do ban đầu khiến cô phân vân không quyết định, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng trầm lặng của anh, cô luôn sinh ra loại ảo giác rằng dù có vượt qua nghìn núi muôn sông thì cô vẫn không thể bước vào thế giới của anh. Giống như lúc này, chỉ một mình anh cầm điện thoại ngồi lặng lẽ trong góc phòng, phớt lờ cuộc trò chuyện xung quanh, lại càng không hề để ý tới căn phòng này thay đổi bởi vì sự xuất hiện của cô, bởi vì “cuộc gặp mặt bất ngờ” này. Tiết Sở Mộ như thế khiến Tề Noãn Hạ rất đau lòng và vô cùng bất lực. Cuối cùng cô đành im lặng ngồi cạnh Triệu Du.
Không biết là ai đề nghị mà khoảng ba mươi nam nữ trong phòng bao bắt đầu chơi trò Thật hay Thách. Tề Noãn Hạ từng rất phản đối trò chơi rất nóng sốt nhất trong các bữa liên hoan ở trường đại học này, bởi vì cô rất xui xẻo nên lần nào cũng phải chấp nhận những trò kỳ quái và mạo hiểm của các bạn học. Tuy nhiên lúc cô nhìn thấy rốt cuộc Tiết Sở Mộ cũng chịu đặt điện thoại xuống tham gia cùng bọn họ, bèn nuốt sạch lời từ chối vào bụng. Tiếp đó, cô vô cùng mong đợi nhìn người đàn ông này ngồi xéo đối diện cô, thậm chí sau khi anh ngồi xuống còn thấy anh liếc nhìn cô một cái. Tim cô đập thình thịch, Tề Noãn Hạ không biết mình đang trông đợi điều gì, nhưng khi nhìn thấy tia kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt anh, dường như đó là biểu cảm cô chưa từng gặp qua, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Được rồi, như đã giao, không thể chọn Thật hay Thách hai lần liên tiếp, cũng không được phép uống rượu hai lần liên tục. Mọi người ít khi gặp nhau, không cho phép ai nấy rụt rè, không vui đâu đó!”
Tề Noãn Hạ thực sự rất khẩn trương, ví như, cô biến thái hy vọng chai rượu giữa bàn có thể chĩa vào Tiết Sở Mộ thật nhiều, có lẽ, chỉ bằng cách này mới nghe được thật nhiều lời thật lòng từ anh, hiểu về cuộc sống của anh hơn. Cô biết, cô bị bệnh, trúng độc nên không thể tự kiềm chế.
Vòng thứ nhất đã bắt đầu, không phải là Tiết Sở Mộ như Tề Noãn Hạ mong muốn mà là một cô bạn mà cô không nhớ rõ tên, được yêu cầu qua phòng kế bên tỏ tình với người đầu tiên gặp được, đó là một tiết mục phổ biến, phát hiện ra đối phương cũng là nữ, đám người lại càng háo hức hơn.
Từ đầu đến cuối Tề Noãn Hạ luôn lặng lẽ trốn trong đám đông, dè dặt nhìn Tiết Sở Mộ. Cô thấy anh đi theo đám đông xem “trò hề” đang diễn ra ở cửa, thấy khóe miệng anh hơi cong lên, cô còn thấy lúm đồng tiền rất nông trên gò má của anh. Sau đó, đột nhiên không kịp đề phòng, tầm mắt cô đụng phải đôi mắt đen như đá hắc thạch ấy. Không còn chút phòng bị nào, cô cảm giác má mình nóng bừng lên, trông thấy nếp nhăn giữa lông mày của Tiết Sở Mộ, giây tiếp theo anh nhìn đi nơi khác, giống như bộ dạng khi anh đang đắm chìm trong thế giới nhỏ mà cô bước vào vậy. Tựa như không có gì xảy ra, tựa như thật sự anh lại một lần nữa quên mất cô.
Cúi đầu, không nhìn cuộc vui bên ngoài nữa, cũng không để ý tiếng vỗ tay nồng nhiệt ngoài cửa, Tề Noãn Hạ một mình quay về ghế sofa, lẳng lặng cầm lấy chai bia thủy tinh trên bàn tròn, nhấp vài ngụm.
Mượn rượu giải sầu ư? Ôi, đây là cô đang sầu não vì người ngoài cửa ư?
Vòng thứ hai, vòng thứ ba…
Từ đầu đến giờ vẫn không có Tiết Sở Mộ như cô mong chờ, mà chính là cô bị miệng chai chĩa thẳng vào. Lời thật lòng hay chơi trò mạo hiểm đây? Ngay cả Tề Noãn Hạ cũng không ngờ bản thân lại chọn mạo hiểm.
“Để tôi, để tôi, Tiểu Hoàn Tử là bạn học cũ của tôi mà.”
“No, no, no, đây là buổi họp mặt của lớp chúng ta, chúng ta nên lựa chọn chứ.”
Sau đó, Tề Noãn Hạ nghe thấy giọng nói của Triệu Du, “Đừng quá đáng, đây là bạn tốt của tôi, các cậu dám khi dễ nó thì tôi sẽ đánh chết các cậu đấy.”
Tiết Sở Mộ thông qua đám người nhìn Tề Noãn Hạ, anh lắc đầu, cảm thấy thế giới này thật nhỏ, hóa ra bọn họ từng là bạn học. Chẳng qua là dù anh cố gắng nhớ lại, tìm tòi trong thời thanh xuân học cấp ba vẫn không hề có chút dấu vết nào của Tề Noãn Hạ cả.
“Được rồi, đừng tranh nữa, để tôi cho.” Quách Tư Viễn nháy mắt với Tề Noãn Hạ, “Nếu là khách quen của lớp chúng ta, vậy thì mời cô gái của chúng ta chọn một người đàn ông trong lớp bọn tôi, ôm cậu ta trong vòng mười giây, thế nào?”
Lời nói vừa dứt, trong phòng bao đột nhiên ầm ĩ.
“Chời, Quách Tư Viễn, cậu đây là mạo hiểm gì chứ, rõ ràng là buông xuôi mà.”
“Chết tiệt, Quách Tư Viễn, đừng vì người ta lên kế hoạch cầu hôn cho cậu mà giơ cao đánh khẽ thế chứ.”
Song, cái gì Tề Noãn Hạ cũng không nghe được, trong mắt chỉ còn lại ánh mắt muốn được “khen ngợi” của Quách Tư Viễn mà thôi. Cô hiểu, có lẽ Quách Tư Viễn đã biết nhưng không ngờ anh ta sẽ làm điều đó.
Cô đứng dậy, lần đầu tiên đi về phía Tiết Sở Mộ một cách kiên quyết và quang minh chính đại thế này. Tiếng ồn ào trong phòng bao nhỏ dần, hoặc là họ kinh ngạc với sự lựa chọn của Tề Noãn Hạ, hoặc là họ nhìn ra được gì đó, mọi người ăn ý cùng im lặng, muốn xem sự tương tác giữa hai người.
Mười năm trước Tề Noãn Hạ không dám đứng trước mặt Tiết Sở Mộ, mười năm sau cô dùng hết mọi cách để đến gần anh, gần hơn chút nữa. Đến khi cô đứng trước mặt anh, Tề Noãn Hạ đột nhiên không biết mở miệng nói câu đầu tiên thế nào, lời nói ấp ủ thật lâu, nhìn anh chăm chăm, cảm giác ngứa ngáy trong lòng càng lúc càng rõ rệt.
“Thầy Tiết, xem như thầy vì nhân dân phục vụ, giúp tôi một việc nhé!”
Sau đó chẳng dám nhìn anh cũng sợ bị anh từ chối, Tề Noãn Hạ bèn bước tới ôm chặt vòng eo gầy gò của anh, hơn nữa cũng không muốn buông tay. Cô đã tưởng tượng ra cảnh này vào mười năm trước, nhưng đó chỉ là ảo ảnh, không nghĩ rằng mười năm sau lại được toại nguyện, được ở gần anh thế này, rất gần. Cô và anh chưa bao giờ có khoảng cách gần như vậy, dần dần sự ấm áp khiến cô cảm thấy choáng váng, hoặc có thể do cô uống say, hoặc có thể tình huống này quá mức đẹp đẽ, cô rất muốn thời gian ngừng trôi, từ giờ chỉ có cô và anh mà thôi. Cái ôm này vô cùng ấm áp, Tề Noãn Hạ ham mê sự ấm áp của anh, khi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, cô nghĩ cô có thể tưởng tượng ra sự dịu dàng trên gương mặt anh, tưởng tượng ra trong mắt anh chỉ có một người.
Thời gian mười năm rốt cuộc là bao lâu, mà cô vẫn không có cách nào xóa bỏ hình bóng anh trong lòng mình, cuối cùng phải làm thế nào mới có thể quên được người đàn ông này? Hoặc là tiếp tục giống như mười năm trước, cố chấp đau khổ đây?
“Mười, chín…”
Trong phòng bao đã bắt đầu đếm ngược, con tim Tề Noãn Hạ càng kêu gào không kiểm soát được. Cơ hội mà Quách Tư Viễn dùng hai tay dâng lên, ở những giây đếm ngược cuối cùng Tề Noãn Hạ dùng hết sự can đảm trong mười năm, đối mặt với lồng ng.ực của Tiết Sở Mộ, cô nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Tiết Sở Mộ, em thích anh, vẫn luôn rất thích anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro