Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Chương 17

Chanh Mặc Mạt

2025-04-02 11:16:20


Ngày 18 tháng 2 năm 2015 là đêm Giao thừa.

Giao thừa năm nay, cả gia đình Tề Noãn Hạ về thăm ông bà ngoại, buổi chiều cô lái xe chở bố mẹ về nhà ông bà ở nông thôn. Tề Noãn Hạ có một người cậu và một người dì nhỏ, vừa lái xe trong lòng cô vừa thầm than thở, sợ rằng bữa cơm đêm Giao thừa tối nay rất có thể cô sẽ trở thành đối tượng bị tấn công.

Ông bà ngoại sống ở nông thôn đã nhiều năm, khi lái xe đến đường mòn ở quê, nơi cô và Cố Gia Ý hay nắm tay dạo chơi từ nhỏ đến lớn, một ngôi nhà ba tầng quen thuộc hiện ra trước mắt. Lái xe đi hết hai phần ba con đường mòn, cô rẽ qua một góc cua và lái xe vào căn nhà gỗ.

“Tiểu Hạ, về rồi à, bà ngoại nhớ cháu lắm!”

Đỗ xe xong, Tề Noãn Hạ ôm bà ngoại đã ra ngoài đợi một cái thật chặt khiến mẫu thân đại nhân và cô em họ một phen ghen tị.

“Em nói rồi, bà ngoại thích chị nhất mà.” Cố Gia Ý ngậm cây kẹo mút, không quên để dành cho Tề Noãn Hạ một cây, “Cho chị, vị chanh đấy.”

Cô không khách sáo nhận lấy kẹo mút từ Cố Gia Ý, véo mạnh vào eo cô ấy, “Mấy ngày không gặp, nhóc con, gan em to hơn rồi hả?”

Cố Gia Ý lè lưỡi, trốn sau lưng Nhậm Tô, “Hì hì, chị, giờ em không sợ chị đâu, em có viện binh rồi.”

“Hứ, em cứ khoe khoang đi ha.” Tuy ngoài miệng cà khịa nhau nhưng trong mắt Tề Noãn Hạ vẫn tràn ngập ý cười. Cô ngước lên thấy người đàn ông đẹp trai đang nhìn Cố Gia Ý bằng ánh mắt dịu dàng, sự tập trung trong mắt khiến cô ngưỡng mộ và khao khát. Cố Gia Ý thật may mắn, nếu có một ngày Tiết Sở Mộ cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy thì tốt biết bao…

Giây tiếp theo, cô chán nản khi nghĩ tới người đàn ông vô vị đó, người đã từ chối cô hết lần này đến lần khác.

Giống như Tề Noãn Hạ dự liệu, bữa cơm đêm Giao thừa thật kịch tính. Ví như, dì nhỏ nhắc đến con trai của cậu, là anh họ Lâm Tố Nguyên của cô, “Tố Nguyên, cũng đến tuổi rồi, cháu định khi nào dẫn bạn gái về cho chúng ta gặp mặt đây?”

Còn mợ của cô thì trông mong, nóng lòng vội đứng lên vỗ tay tán thưởng cho lời nói của dì nhỏ, “Đúng vậy, Tố Nguyên, không phải con nói có bạn gái rồi sao? Sao không dẫn về nhà cho mẹ gặp một chút, mẹ cũng đâu phải cọp cái gây khó dễ cho bạn gái con chứ?”

Cố Gia Ý và Tề Noãn Hạ nghe vậy cười vui sướng, nhất là khi thấy Lâm Tố Nguyên nhíu mày, nháy mắt với bọn cô, trông như giận mà không dám nói. Ai có thể ngờ trước, vui quá hóa buồn, “Còn có Tiểu Hạ, cháu cũng vậy, anh họ cháu chỉ lớn hơn cháu một tuổi, kế tiếp chính là cháu đấy. Cháu xem, Gia Ý sắp kết hôn rồi, cháu cũng phải nhanh lên.”

Da đầu Tề Noãn Hạ lập tức tê rần, Lâm Tố Nguyên nhìn cô cười tà ác. Vào đêm Giao thừa, ngoại trừ các món ăn yêu thích trên bàn ra thì mọi thứ đều tập trung xoay quanh cô, Lâm Tố Nguyên và Cố Gia Ý. Sau khi người lớn cả ba gia đình nhắc về chuyện chung thân đại sự của Tề Noãn Hạ thì đã nhanh chóng bàn bạc làm sao để giới thiệu bạn trai cho cô, lúc nào cô mới thoát được cảnh độc thân.

Cô chán chường tựa vào vai Cố Gia Ý, trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Tố Nguyên đang tỏ vẻ người ngoài bận nói chuyện trên trời dưới đất với Nhậm Tô, “Anh họ, cái đồ không có nghĩa khí gì hết, thấy em bị công kích cũng không giải cứu gì cả.”

“Ơ hay, ban nãy lúc anh bị tấn công, anh thấy em và Gia Ý cười mà, em còn là đứa cười vui vẻ nhất đó.” Lâm Tố Nguyên nhẫn tâm cười trên sự đau khổ của người khác.

“Anh chẳng phải là anh của em sao? Anh phải chống bầu trời xanh trên đầu em chứ.” Tề Noãn Hạ thản nhiên nói, “Nói là anh của em mà không thể nhường em một chút sao?”

“Vậy em nhẫn tâm nhìn anh bị ép cưới hả? Anh đây còn muốn vui vẻ thêm mấy năm nữa.”

Nhận về mấy cái nguýt, Lâm Tố Nguyên hoàn toàn không để ý tới cô nữa mà tiếp tục trò chuyện sôi nổi cùng Nhậm Tô, mà Nhậm Tô cũng tốt bụng nói chuyện với Lâm Tố Nguyên không đáng tin cậy kia. Cô tức giận kéo Cố Gia Ý đang cười híp mắt ra sân sau, ở đó đã được bà ngoại bày sẵn hai cái ghế nằm, một cái bàn nhỏ, trên bàn là các loại quà vặt Cố Gia Ý thích nhất. Chắc là thấy bọn cô rời đi nên bà ngoại mỉm cười, bưng một đĩa ô mai, một đĩa cà chua trộn đường đặt trên bàn nhỏ.

“Hai cái đứa này, bà biết ngay là không ở trong đó được mà, ăn đi này, tối nay ăn nhiều một chút.”

Nhìn đĩa cà chua trộn đường, Tề Noãn Hạ ôm tay bà ngoại không chịu buông, “Cháu biết bà ngoại hiểu bọn cháu nhất mà. Cháu thích ăn nhất là cà chua trộn đường của bà ngoại làm.” Đó là món ăn trước kia cô và Cố Gia Ý thích nhất, mỗi năm vào đêm ba mươi, bà ngoại đều chuẩn bị cho bọn cô một đĩa, là hương vị của bà ngoại đầy ắp trong tuổi thơ của cô.

“Được rồi, bà biết các cháu muốn tâm sự, ăn hết đi rồi bà làm thêm cho.”

Sân nhà bà ngoại rất lớn, nằm trên ghế ngẩng đầu lên là thấy được nhà hàng xóm đốt pháo hoa, vừa xoay người là có thể thấy người thân đang ngồi trò chuyện, nhâm nhi, ăn uống quanh bàn. Tề Noãn Hạ nghĩ, quả nhiên nhà luôn là nơi ấm áp nhất, thích nhất chính là những ngày còn bé đi bắt cá, hái hoa ở nhà bà ngoại, khi đó cô không buồn không lo.

“Sau bao nhiêu năm mà món cà chua trộn đường của bà ngoại vẫn ngon như hồi còn bé.” Cố Gia Ý thỏa mãn cầm tăm xỉa từng miếng cà chua cho vào miệng, nhắm mắt hưởng thụ làm cho Tề Noãn Hạ thấy buồn cười, “Chị, không ngờ thời gian trôi qua nhanh quá, em sắp kết hôn rồi. Em vẫn nghĩ chúng ta còn cái thời nắm tay nhau cùng bắt nòng nọc nuôi làm thú cưng đó. Hihi, lúc đó thật vui. Chị, chị còn nhớ không, khi còn nhỏ chúng ta nuôi nòng nọc, cưng như bảo bối, rốt cuộc qua mấy ngày, nòng nọc trong trong hồ cá lại biến thành ếch, nhảy loạn xạ trong giếng, làm em sợ chết khiếp.”

Sao không nhớ được chứ? Lúc đó Cố Gia Ý gần như sợ đến phát khóc. Tề Noãn Hạ nghĩ một lúc rồi cười, “Em còn nói nữa, đều tại em, đòi ra bờ sông đằng sau bắt cá nhỏ, cuối cùng không bắt được cá còn phải nuôi nòng nọc.”

“Gì chứ? Đổ thừa cho em? Chị, rõ ràng chị nói nòng nọc nhỏ rất đáng yêu, kết quả lại chờ được một đám ếch con, chị còn trốn sau lưng em mà!”

“Tại em…”

“Tại chị mà!”

Hai người cứ tại chị tại em, không chịu nhượng bộ, cuối cùng nhìn nhau bật cười. Tuổi thơ thật là đẹp! Họ đang nhớ lại chuyện xưa, đắm chìm trong ký ức tuổi thơ, thì có người mở cửa bên hông nhà, người đàn ông dịu dàng một tay cầm máy sưởi, một tay cầm chăn nói: “Hai người đó, không sợ bị đông cứng hả?”

Vừa nói Nhậm Tô vừa đưa chiếc chăn cho Tề Noãn Hạ, cô mỉm cười quấn mình vào chiếc chăn, xoay đầu thấy người đàn ông hờ hững trong lần đầu họ gặp nhau, đang đặt máy sưởi vào tay Cố Gia Ý, còn cẩn thận đắp cho cô ấy một cái chăn nhỏ. Hai người họ dựa sát vào nhau, người đàn ông dịu dàng, chu đáo còn cô gái mềm mại, đáng yêu. Cảnh tượng đẹp đẽ như thế, cô không nỡ phá hỏng.

Sau khi sắp xếp xong cho Cố Gia Ý, Nhậm Tô cũng không ở lại mà trở vào trong với người lớn, Tề Noãn Hạ nhìn Cố Gia Ý thật lâu không nói lời nào. Ở phía trên cách đó không xa, một đóa hoa kim cương chợt hóa thành cánh hoa nở rộ, cô thu ánh mắt lại, hơi ấm xung quanh khiến cô dễ chịu, suýt nữa thì ngủ quên.

“Gia Ý, Nhậm Tô tốt với em thật.” Một đóa hoa kim cương lại nở rộ trên đỉnh đầu, trong đêm khuya yên tĩnh bởi vì vô số pháo hoa mà trở nên náo nhiệt.

Cố Gia Ý cười: “Đương nhiên anh ấy rất tốt rồi, ánh mắt của em lúc nào cũng tốt mà.”

“Vừa mới cho em chút ánh sáng mà đã vội sáng rực rồi.” Cô cho ô mai vào miệng, vị chua ngọt nhanh chóng ngập tràn khoang miệng.

“Em nói thật mà. Chị, còn chị thì sao? Vẫn chờ Tiết Sở Mộ ư?”

Lại nhắc tới Tiết Sở Mộ, đã nằm trong dự liệu của Tề Noãn Hạ, nhưng cô vẫn hơi loạn nhịp, sau đó ngước nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, “Anh ấy đối với chị là chấp niệm, không biết khi nào phần chấp niệm này mới tan biến đây.”

Cố Gia Ý bật dậy, “Chị, pháp y Từ không được sao? Chị thích Tiết Sở Mộ mệt mỏi như vậy, em đau lòng lắm.”

“Từ Minh Hàng là Từ Minh Hàng, Tiết Sở Mộ là Tiết Sở Mộ. Cho tới bây giờ hai người họ không so sánh với nhau được. Chị thích Tiết Sở Mộ, chỉ thích mỗi anh ấy, biết làm sao được?”

Lúc này nụ cười của Tề Noãn Hạ trong mắt Cố Gia Ý đẹp đến lạ thường nhưng cũng khiến cô ấy phải thở dài. Cố Gia Ý nằm xuống ghế, đắp chiếc chăn lại, vẫn chưa từ bỏ ý định. Có lẽ vì cô ấy sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân, hoặc có lẽ vì sự ấm áp và chiều chuộng mà Nhậm Tô mang đến khiến cô ấy đặc biệt hy vọng chị họ của mình sớm thoát khỏi “cơn ác mộng” mang tên Tiết Sở Mộ.

“Chị, em cũng từng cho rằng sẽ không quên được Vệ Thanh Lãng, kết quả em đã gặp được Nhậm Tô. Khi lần nữa gặp lại Vệ Thanh Lãng, em mới phát hiện hóa ra nỗi nhớ nhung về anh ta chỉ đơn giản là không cam lòng bị anh ta bỏ rơi. Đợi tới lúc em bình tĩnh nhìn lại mới nhận ra, thực ra điều đó cũng chẳng có gì to tát cả. Ai mà không có mối tình đầu, ai mà không có những kỉ niệm hằn sâu trong lòng chứ, có Nhậm Tô thì cuộc sống của em sẽ hướng tới ngày mai, thay vì cứ ở mãi trong quá khứ.”

Tề Noãn Hạ xiên một quả ô mai đưa vào miệng Cố Gia Ý, “Lại muốn giáo huấn chị nữa hả? Từng người bọn em đều khuyên chị nên buông tay, nhưng chị không buông được! Người khác dù tốt đến đâu, dù phù hợp với chị đến mấy thì họ cũng không phải là Tiết Sở Mộ. Mười năm, chị phải thử một lần trước khi hết hi vọng. Nếu có thể từ bỏ hoàn toàn thì thường không phải là kết thúc tốt đẹp. Chị hay tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra nếu chị không gặp được anh ấy? Nhưng chị nghĩ nếu quay ngược thời gian thì chị vẫn muốn gặp anh ấy thôi.”

“Hừ, Tiết Sở Mộ kia có gì tốt chứ, nếu sau này có cơ hội đó em nhất định sẽ đánh chết anh ta!” Cố Gia Ý hung hăng nhai ô mai nhưng cũng hiểu Từ Minh Hàng thật sự không có khả năng, “Chị, thật đó, anh ta gây cho chị bao nhiêu đau khổ rồi, sau này em đánh anh ta thì chị đừng có ngăn cản đấy.”

Chưa từng có đêm nào yên tĩnh như vậy, Tề Noãn Hạ và Cố Gia Ý canh giữ trong sân nhà giống như đêm Giao Thừa mọi năm, không xem Xuân Vãn* mà chỉ nói chuyện phiếm, ăn vặt rồi chờ đến 0 giờ. Các cô vừa nói về Nhậm Tô, vừa nói về hôn lễ vào ngày Quốc khánh, vừa nói những mẩu chuyện thú vị, vừa nói về Tiết Sở Mộ…

*Xuân Vãn: Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV)

Đã gần đến 0 giờ, pháo hoa ngày càng nhiều, Tề Noãn Hạ lặng lẽ lấy di động ra, do dự nhìn tên “Tiết Sở Mộ” trong danh bạ. Cô biết số điện thoại của Tiết Sở Mộ, ma xui quỷ khiến cô lại hỏi Quách Tư Viễn số điện thoại của anh, nhưng có số điện thoại của anh rồi thì nên làm gì đây? Cô không biết, cho nên cô chưa bao giờ ấn vào dãy số này.

Cửa sổ ở sân nhà vang lên tiếng đếm ngược đến 0 giờ trong Xuân Vãn từ chiếc TV, Tề Noãn Hạ ấn vào số điện thoại của anh trong danh bạ, chỉnh sửa tin nhắn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô chán nản thở dài. Dường như không có lời chúc Tết nào có thể diễn tả được nội tâm mừng rỡ của cô khi gặp lại anh, chứ đừng nói đến tình cảm cô dành cho anh. Xóa, chỉnh sửa, xóa, chỉnh sửa,... Cứ như thế nhiều lần, rốt cuộc cô cũng từ bỏ.

0 giờ, tiếng pháo hoa và dây pháo nổ thay nhau vang bên tai, mà cô lại nhấc điện thoại lên gõ gõ.

[Năm mới vui vẻ.]

Bốn chữ đơn giản, một dấu chấm câu, đã gửi thành công.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0