Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Chương 19

Chanh Mặc Mạt

2025-04-02 11:16:20


Trong bóng tối Tề Noãn Hạ không nhìn rõ biểu cảm của Tiết Sở Mộ, nhưng anh đứng bên cạnh cô, khoảng cách rất gần khiến cho cô thoải mái. Nội dung của bộ phim cô không xem được bao nhiêu, điều duy nhất nhớ đến có lẽ là tiếng khóc và Tiết Sở Mộ, người cô luôn nhìn trộm.

Chẳng mấy chốc đèn trong rạp chiếu phim bật sáng, Tiết Cận lại bắt đầu nhảy cẫng lên đòi uống coca, còn Tiết Sở Mộ vẫn kiên nhẫn dạy dỗ. Thấy anh như vậy làm cho Tề Noãn Hạ vô cùng ghen tị với cậu nhóc trước mặt. Là con nít tốt biết bao, có thể thoải mái làm nũng trước mặt anh, không sợ anh tức giận, cũng không lo anh sẽ bỏ cô lại rồi xoay người rời đi. Ý nghĩ trẻ non này thật sự khiến người ta phiền muộn và điên rồ mà! Cô vô cùng ghen tị với cậu nhóc nghịch ngợm này, rất ghen tị.

Một lớn một nhỏ đi phía sau, tay trong tay, từng bước đi ra khỏi rạp, không biết máu nóng từ đâu tuôn trào mà Tề Noãn Hạ lớn tiếng gọi Tiết Sở Mộ. Ba chữ rõ ràng mang giọng run rẩy khiến Tiết Sở Mộ kinh ngạc dừng lại. Anh chưa quên cô gái bày tỏ tình cảm với mình vào đêm hôm đó, song anh vẫn chưa tin cái gọi là nhất kiến chung tình, cũng không hiểu được cô gái này thích anh từ lúc nào. Anh vô thức cau mày, có chút phiền muộn, lo lắng cô gái này sẽ nói chuyện tình cảm với anh trước mặt Tiết Cận giống như đêm hôm đó. May mà Triệu Du kịp thời ra tay, dụ dỗ cậu nhóc đi mua coca, để không gian lại cho cặp đôi ngốc nghếch đứng nhìn nhau trong sảnh rạp chiếu phim.

“Có chuyện gì vậy?”

Tóc cô gái trước mặt dài đến eo, có lẽ vì căng thẳng mà nhiều lần vén tóc ra sau tai phải, sau đó anh tự nhiên nhìn thấy lỗ tai cô đỏ bừng. Tiết Sở Mộ thấy Tề Noãn Hạ như vậy, không biết sao lại cảm thấy có chút bất lực. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào như thế, sau khi bị anh khéo léo từ chối vẫn cứ tiến về phía trước. Không thể phủ nhận, anh đang luống cuống, bởi vì chưa từng gặp phải, cũng bởi vì không nỡ làm tổn thương cô. Chẳng lẽ thật sự phải thẳng thắn cự tuyệt ư?

“Cái đó…” Có lẽ không phải lúc nào cũng có dũng khí, Tề Noãn Hạ quyết định không nên lãng phí sự mong đợi lúc này, “Thầy Tiết, thêm Wechat đi!”

Tiết Sở Mộ ngạc nhiên, không ngờ cô muốn nói điều này.

“Thầy Tiết, anh hãy thử cho em một cơ hội, thêm Wechat đi!”

Lời vừa nói ra, Tề Noãn Hạ lại ngỡ ngàng, thật ra điều cô muốn nói là, Tiết Sở Mộ lưu số điện thoại của nhau đi, mặc dù cô đã biết số của anh rồi. Mặt đỏ bừng, cô nhắm mắt giải thích: “Thầy Tiết, anh xem, em cũng gọi anh là thầy rồi, bạn thân của em có một đứa em gái học ở trường Đại học mà anh đang dạy, đúng lúc em ấy có hứng thú với vật lý, là…”

Rốt cuộc vì không thường xuyên nói dối, thêm thắt, Tề Noãn Hạ không thể tiếp tục bịa chuyện được nữa. Cô nên nói sao với Tiết Sở Mộ đây, rằng cô không có đứa em gái của bạn thân học vật lý ư? Cô nên nói sao với Tiết Sở Mộ đây, rằng cô chẳng qua chỉ muốn tìm hiểu anh, với cơ hội một phần ngàn ư?

“Tề…”

“Tề Noãn Hạ, em tên là Tề Noãn Hạ!” Cô cướp lời.

Đột nhiên anh không biết nên hình dung cô gái trước mặt thế nào, biết rõ nên dùng cách trực tiếp hơn để từ chối nhưng thấy tay chân cô luống cuống, lời đến cửa miệng lại biến thành câu nghi vấn, “Vì sao? Cô là người đã nhắn tin chúc Tết vào đêm giao thừa sao?”

“Vâng.” Cô cúi đầu đáp.

Da đầu anh căng lên, “Xin lỗi, tôi không biết là cô, tôi không bao giờ trả lời tin nhắn từ số lạ.”

“À.” Tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, cho nên bây giờ điều cô để ý chính là anh có đồng ý thêm Wechat không đây.

“Chẳng phải trước đó tôi đã trả lời cô rồi sao? Tạm thời tôi không muốn nói chuyện tình cảm, cũng không có ý định kết hôn, lập gia đình.” Còn nữa, điều quan trọng nhất, anh vẫn không thể hiểu được sự yêu thích đột ngột của cô.

Câu trả lời nằm trong dự liệu, dù thất vọng nhưng cô không quá buồn. Tề Noãn Hạ ngẩng đầu nói với người đàn ông trước mặt: “Được rồi, không có cô em gái nào muốn học vật lý cả, em đơn thuần muốn hiểu anh hơn, chỉ đơn giản muốn biết về anh nhiều hơn mà thôi. Lần trước anh cho em câu trả lời và em cũng đã trả lời anh rồi, anh có thể không thích em nhưng anh không thể ngăn cản việc em thích anh được. Em thích anh, không có liên quan đến bất kì ai cả.”

“Nhưng mà, tại sao cô thích tôi? Tại sao lại thích một người chỉ mới gặp vài lần như tôi?” Anh nghĩ, cuộc sống của anh trước giờ luôn làm theo từng bước một, tựa như giải quyết các câu hỏi vật lý và bài toán cao cấp vậy, có lý lẽ, có dẫn chứng, có trình tự mới có kết quả.

Tề Noãn Hạ cười khổ, “Thích là thích thôi, cần gì nhiều lý do vậy chứ? Anh cứ cho em một cơ hội thì mới biết chúng ta là cam tâm tình nguyện, hoặc là em sẽ lùi bước. Chưa thử em sẽ không cam tâm nên sẽ quấn lấy anh cả đời đấy!”

Lời này vốn nói đùa nhưng Tiết Sở Mộ nhìn ra Tề Noãn Hạ rất nghiêm túc.

“Được không? Thêm Wechat, chúng ta liên lạc một chút, cho em một cơ hội, được không?” Cô cố tỏ vẻ ung dung hỏi, “Thật mà, em sẽ không quấy rầy anh đâu, cũng không gây phiền phức cho anh, em có thể lặng lẽ theo đuổi anh một lần thôi, được không?”

Tề Noãn Hạ không ngờ tới, hóa ra, lá gan của cô lại to đến thế. Hồi cấp ba, vì một lá thư mà cô do dự nửa ngày trời, mười năm sau lại táo bạo chọn cách thẳng thắn như vậy đứng trước người đàn ông này, nói với anh, hy vọng anh sẽ cho cô một cơ hội, chỉ một lần này thôi.

Vào lúc này anh sẽ không biết cô đã thích anh mười năm, cũng sẽ không nhớ vào buổi chiều rực rỡ đó anh đã giành lại chiếc điện thoại cho cô, từ đó trái tim cô chỉ chứa một mình anh, không có ai khác nữa. Nhưng mà, cô không muốn nói với anh nhiều như vậy, cô không muốn anh biết rằng tình cảm cô dành cho anh không phải là suy nghĩ bất chợt hay sự bối rối nhất thời, cô không muốn anh bởi vì cảm động đối với tình cảm kiên trì mười năm của cô mà chọn cách giải quyết tình cảm của cô. Cô hy vọng anh cũng thích cô, chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng cũng thật khó khăn, khó đến thế…

Lần đầu tiên trong đời Tiết Sở Mộ thấy bó tay, trước giờ sự nghiêm túc và lạnh nhạt của anh có thể dọa sợ một vài cô gái, nhưng mà cô gái nhỏ này hình như không biết sợ, chưa bao giờ lùi bước. Chẳng lẽ đến lúc anh nên yêu đương rồi ư? Ngay sau đó anh lập tức đá bay suy nghĩ đó, cho dù có yêu thì cũng không nên là Tề Noãn Hạ, đó có thể là một cô gái có cùng sở thích với anh, hoặc là một cô gái trầm tĩnh như anh hoặc gần giống thế, nhưng chắc chắn không thể là Tề Noãn Hạ.

Giây tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói của chính mình, “Được.”

Cô gái trước mặt nghe được câu trả lời, mừng rỡ như điên. Tuy nhiên khi Tiết Sở Mộ lấy điện thoại ra chấp nhận lời mời kết bạn, nhìn thấy danh sách bạn bè chỉ lác đác vài người, vòng bạn bè trống rỗng mà thở dài. Dù gì anh cũng không dùng Wechat thường xuyên, thêm một người vào cũng có sao đâu.
***
Cho đến khi Tiết Sở Mộ và Tiết Cận rời khỏi rạp phim thì Tề Noãn Hạ vẫn ôm điện thoại cười ngây ngốc, khiến Triệu Du không nói nên lời.

“Bạn yêu dấu, mày đừng cười nữa được không? Không phải chỉ là một cái nick Wechat thôi sao?” Triệu Du trợn mắt.

Tề Noãn Hạ vui mừng khôn xiết, “Dẫu sao cũng xem như một bước tiến dài đó, nếu là mười năm trước, ngoại trừ việc đứng trong góc lén lút nhìn anh ấy, tao làm sao có đủ can đảm đứng mặt anh ấy nói nhiều như vậy, còn nhiều lần bày tỏ nữa.”

Triệu Du vỗ mạnh vào đầu cô, hận không thể rèn sắt thành thép, “Mày có thể dè dặt hơn được không? Hai người bọn mày còn chưa có gì đâu, chẳng lẽ mày định chạy theo cậu ta hoài hay sao? Để tao nói mày nghe, nam theo đuổi nữ là chuyện hiển nhiên, còn mày là nữ theo đuổi nam thì có ý nghĩa gì đây? Mặc kệ sau này bọn mày có thành đôi không, trước mắt người chịu thiệt sẽ là mày, tao xem đến lúc đó mày còn cười được không?”

“Không sao, vốn dĩ là tao thích anh ấy trước mà.” Cô vẫn rất đắc ý, dù là sau khi xem qua trong Wechat của Tiết Sở Mộ thực chất chả có gì cả.

“Cười cười cười, mày còn cười nữa? Mày tính chạy theo sau người khác cả đời hả? Có được chắc gì biết trân trọng, nhìn bộ dạng của Tiết Sở Mộ, sau này người đau khổ chính là mày đó.” Triệu Du nghĩ thôi cũng thấy tức, một cô gái tốt như Tề Noãn Hạ lại luôn gặp chuyện trắc trở, lần này nếu đụng phải vách tường thì có còn quay đầu được không.

Tề Noãn Hạ cất điện thoại, “Mày đừng nguyền rủa tao được không? Đây là cơ hội tao vất vả lắm mới có được, chỉ một lần này, nếu bỏ lỡ chưa chắc có lần nữa. Hơn nữa, mày yên tâm đi, lần này tao suy nghĩ kĩ rồi, nếu thành công tao sẽ cảm kích ông trời, còn thất bại chúng ta cùng nhau phiêu bạt khắp nơi, à không đúng, không phải chúng ta, là tao mới đúng. Du Du, tao nói thật, nếu lần này tao cố gắng mà vẫn không được thì tao không còn gì để nói nữa, hoàn toàn từ bỏ, không có con đường thứ hai cho tao lựa chọn. Vừa hay cũng đặt dấu chấm hết cho thời thanh xuân của tao.”

Tề Noãn Hạ nghĩ, khó khăn lắm mới có dũng khí, nếu không tranh thủ thời cơ, đời này của cô chưa chắc có dũng khí đứng trước mặt Tiết Sở Mộ lần nữa.

“Tao phục mày rồi.”

“Ban nãy tao bịa đại một lý do để tiếp cận anh ấy, nhưng giờ mới chợt nhớ, tao phải điện thoại cho Trình Huy Nghiên, nhờ em gái Trình Âm của nó giúp tao hỏi thăm thời khóa biểu sau khi tựu trường của Tiết Sở Mộ mới được. Dù sao thì tao làm việc giờ tự do…”

“Tề Noãn Hạ, mày đủ rồi nha.”

Đến khi thấy Tề Noãn Hạ thật sự lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số điện thoại của Trình Huy Nghiên, vừa gọi điện thoại vừa làm nũng nhờ xin thời khóa biểu thì rốt cuộc Triệu Du cũng không nói nổi nữa. Cô ấy thấy cô bạn mình bị điên rồi, nhưng mà trong tình yêu thì sao thiếu được hai chữ điên cuồng đây?

Lần này rốt cuộc Tề Noãn Hạ cũng lấy được can đảm, quang minh chính đại đứng trước mặt Tiết Sở Mộ, nhưng làm sao cô ấy có thể quên được mười năm trước, Tề Noãn Hạ đã gửi bao nhiêu lá thư, trải qua bao nhiêu lần chờ đợi lại chờ được sự thờ ơ của Tiết Sở Mộ. Người đó căn bản đã quên mất Tề Noãn Hạ của mười năm trước, nhưng mười năm sau sẽ đón nhận Tề Noãn Hạ sao?

Đột nhiên nhìn tinh thần chiến đấu mạnh mẽ của Tề Noãn Hạ, Triệu Du rất đau lòng. Mười năm, mọi thứ đều biến hóa mỗi ngày, duy chỉ có Tề Noãn Hạ, duy chỉ có cô gái ngốc này từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0