Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Chương 22

Chanh Mặc Mạt

2025-04-02 11:16:20


Tề Noãn Hạ phấn khích là điều không cần phải nghi ngờ. Giấc mộng bao năm qua cô vẫn luôn mong mỏi bây giờ đang ở ngay trước mắt cô, ngồi đối diện cô, cùng cô ăn món cơm niêu. Cô cảm thấy có lẽ những rối rắm và khổ sở bấy lâu nay của cô đang bắt đầu đơm hoa kết trái rồi.

Nhìn mà xem, cô thật dễ thỏa mãn biết bao, dù cho hôm nay chỉ là một bữa cơm đơn giản, dù cho người đàn ông trước mặt này chưa từng đáp lại tấm chân tình của cô thì cũng không sao hết. Cô cảm thấy đúng như Triệu Du đã nói, rằng cô chính là một kẻ điên, thích bị ngược.

Đại học đối với Tề Noãn Hạ mà nói chính là quãng thời gian chỉ có ăn, nhậu, chơi bời. Đã từng có những lúc cô cùng các bạn cùng phòng chạy ào đi tìm đồ ăn sau giờ tan lớp, ngủ trương thây không muốn ra khỏi cửa, hay khi bắt gặp những đôi chích bông nắm tay nhau đi trên sân trường sẽ bất giác liên tưởng tới Tiết Sở Mộ. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô được ngồi đối diện với anh, cùng anh ăn một bữa cơm niêu hết sức bình dị như thế này.

Sau đó, cô lại phát hiện không biết nên nói chuyện gì với người đàn ông này, hay nói cách khác là cô không biết phải dùng cách nào để phá vỡ sự im lặng ngại ngang giữa họ ngoại trừ việc vùi đầu vào ăn cơm. Cô vốn dĩ không phải là người lì lợm đeo bám ai, cũng thường sống trong thế bị động thay vì chủ động đon đả, thế nhưng cứ hễ đứng trước mặt Tiết Sở Mộ là cô lại luôn làm ngược lại với những quy tắc sống của mình, trở thành một kẻ bám đuôi vô cùng cứng đầu.

Cúi đầu thật thấp, cô len lén nhìn trộm người đàn ông ngồi đối diện. Anh không đẹp trai, ngon nghẻ đến mức khiến người ta thèm nhỏ đãi như trong mấy cuốn tiểu thuyết thường miêu tả, thậm chí còn không đẹp trai bằng Từ Minh Hàng. Anh cũng không giống mấy nam chính trong truyện ngôn tình mang vẻ ngoài dù lạnh lùng vẫn cực kỳ tao nhã và mê người, giống như Triệu Du từng thắc mắc vì sao Tề Noãn Hạ có thể si mê một người đã lạnh lùng như băng lại còn không mang phong thái của một tổng tài bá đạo như Tiết Sở Mộ.

Lúc này đây, Tiết Sở Mộ đang cúi đầu chuyên tâm giải quyết suất cơm niêu bằng tốc độ rất nhanh tựa như một sinh viên đại học ngành khoa học đang giành giật từng giây phút, tiết kiệm thời gian làm thí nghiệm và luận văn. Thế nhưng Tề Noãn Hạ lại thấy bộ dạng anh như vậy còn sống động và chân thực hơn những nhân vật nam chính toàn năng, lịch lãm, phong độ trong tiểu thuyết. Đây là người đàn ông cô thích, tương tư thương nhớ suốt mười năm, dù anh không phải là người hoàn hảo thì cô vẫn cứ thích anh, thích đến nỗi sau mười năm cô dường như đã quên mất vì sao mình lại thích anh, vì sao lại chỉ rung động với một mình anh.

Tề Noãn Hạ im lặng, trong đầu vô cùng rối rắm, không tài nào nghĩ ra được cách gì để có thể ở cạnh anh hòa hợp nhất dù là mười năm trước khi cô còn ngô nghê hay là mười năm sau khi cô đã mặt dày mày dạn bám đuôi anh.

"Ừm… thầy Tiết.” Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi anh bằng danh xưng này, "Ngoại trừ thứ ba và thứ năm anh phải lên lớp, bình thường anh có hoạt động gì không hay vẫn tới trường vậy?”

Cô ngẫm nghĩ, ra khỏi khuôn viên trường học, cô thật sự không hề biết gì về người đàn ông này cả.

Tiết Sở Mộ ngẩng đầu, sau khi ăn xong miếng sườn cuối cùng còn sót trong miệng, anh ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi chỉ lên lớp hai ngày thứ ba và thứ năm.”

Giọng điệu và biểu cảm của anh rất nghiêm túc như thể sợ cô sẽ chạy theo tới trường kể cả khi không có lớp vào thứ ba và thứ năm bất giác khiến Tề Noãn Hạ bật cười nhưng cô vẫn cố nhịn: “Ấy. Tiết Sở Mộ, anh đang nghĩ gì đó? Em không phải là đứa con gái ăn không ngồi rồi, mỗi ngày không có gì làm chỉ việc chạy tới bám đuôi anh. Đúng là em thích anh thật đó, nhưng em tuyệt đối không phải là fan cuồng nha.”

Bỗng dưng cô phát hiện ra, so với mười năm trước nhút nhát, rụt rè, không có dũng khí tiến về phía trước thì mười năm sau đứng trước mặt Tiết Sở Mộ nói một câu "thích anh” đã dễ dàng hơn nhiều. Cô nghĩ có lẽ là từ cái đêm đó, sau khi anh tuyên bố tạm thời chưa muốn yêu đương còn cô vẫn lặp lại câu nói thích anh như cũ, có lẽ từ giây phút cô hạ quyết tâm không dậm chân tại chỗ nữa, cô đã vứt hết toàn bộ thể điện mặt mũi của mình sang tận Ma-li cùng Triệu Du rồi.

Tiết Sở Mộ thoáng sửng sốt, sau đó lại cảm thấy buồn cười không biết là vì anh tự mình đa tình hay là do thấy được cô xụ mặt ra, làm như vô tình, cố ý thanh minh sự trong sạch.

"Cũng không có gì. Ngày thường tôi chỉ làm mấy thí nghiệm nghiên cứu, cô sẽ không có hứng thú biết đâu.”

"Sao anh thích vật lý thế? Ngày nào cũng làm thí nghiệm và nghiên cứu, không thấy đau đầu hả?” Cô từng thử suy đoán nghề nghiệp của anh sau khi tốt nghiệp nhưng tuyệt nhiên chưa từng nghĩ tới việc anh sẽ trở thành một giảng viên đại học như thế này, “Thú thực thì em từng nghĩ anh sẽ giống như Quách Tư Viễn, làm kỹ sư gì đó hoặc là một chức giám đốc công ty.”

Anh nghe cô nói vậy thì mỉm cười, nhìn cô gái trước mặt đổi chủ đề xoành xoạch trong bất lực: “Có một số việc vốn đã trở thành thói quen rồi nên cũng bình thường.”

Không liên quan thích hay không thích, chỉ là cuộc sống của anh bấy lâu nay vẫn luôn đi theo một quỹ đạo hướng tới mục tiêu đã định trước, vì thế, sự xuất hiện đột ngột của cô có lẽ chính là nguyên nhân khiến anh không thể nào hiểu nổi và sinh ra thái độ bài xích. Cô là yếu tố bất ngờ ngoài ý muốn xảy ra trong đời anh.

“Cũng phải, đã quen rồi thì thấy cũng bình thường.” Giống như cô đối với anh vậy, một thói quen đã diễn ra mười năm, khó mà quên được.

Một câu nói trong vô thức khiến cả hai rơi vào im lặng cho đến khi Tiết Sở Mộ nhận được một cuộc điện thoại, cho đến khi Tề Noãn Hạ loáng thoáng nghe được anh nói một câu: “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”, cô lập tức ỉu xìu như quả bóng bị xì hết hơi, mất hết sức lực. Khó khăn lắm cô mới hẹn được anh mà! Cô thầm tổng sỉ vả người đang nói chuyện với anh ở đầu dây bên kia.

“Thật xin lỗi!” Quả nhiên, giây tiếp theo cô nghe được một câu cô không muốn nghe nhất lúc này. Anh nói: “Tôi có việc rồi, xin phép đi trước nhé.”

Cô máy móc gật đầu, sau đó lại cúi đầu thật thấp, cũng mất luôn hứng thú xử lý hai phần ba suất cơm niêu còn lại. Mặc kệ mặt bàn dính bẩn toàn dầu mỡ, cô chán chường nằm bò ra bàn, thực sự cảm thấy bực bội trong lòng.

Đứng dậy đi ra quầy thanh toán, nhân viên thu ngân báo hóa đơn đã được Tiết Sở Mộ trả trước, Tề Noãn Hạ thật sự không biết nên vui hay buồn nữa. Rõ ràng là cô chủ động mời anh đi ăn nhưng cuối cùng tiền lại do anh trả, cái này xem như là anh đang xin lỗi vì nỡ bỏ đi trước hay là anh đang cố ý cho cô thêm một cơ hội mời cơm đây?

Trình Huy Nghiên hay chê cô kiêu kỳ, suy nghĩ nhiều, cô không thể không thừa nhận những lời cô ấy nói đều đúng cả, cô chính là kiểu người như thế. Đứng trước mặt Tiết Sở Mộ, mỗi một hành động nhỏ hay một cử chỉ đơn giản từ anh cũng đủ khiến cô phải suy đoán nghiền ngẫm nửa ngày trời. Cũng dễ hiểu thôi, ai bảo đấy là Tiết Sở Mộ kia chứ?

Ra khỏi quán cơm, nhìn từng tốp sinh viên tối rít cùng nhau đi ăn sau giờ lên lớp, Tề Noãn Hạ nhìn cảnh tượng mang đậm hơi thở thanh xuân trước mặt mà cảm thấy ngay cả khi đã cho mình một cơ hội quay về làm cô sinh viên họ Tề thì cô vẫn cứ lủi thủi như trước. Vì bữa cơm với Tiết Sở Mộ ngày hôm nay mà cô đã đặc biệt nghỉ hẳn một ngày, kết quả là bây giờ cô không biết mình nên làm gì cho nhanh hết thời gian.

Không để cho mình phân vân quá lâu, cô quyết định về nhà, bật máy tính lên xử lý nốt bản kế hoạch còn dang dở.

Chúm Chím: Bạn trong game Anipop của tôi có một người để ID “Ngực không lép lấy gì bình thiên hạ?” đấy mọi người ơi.

Chúm Chím: Chắc không phải ai ở đây đâu nhỉ? Tôi đặt biệt danh riêng cho mấy người cả rồi, nào có nhớ ID chính trên QQ của ai nữa đâu.

Em Gái Dì Tuyết: Ngực tôi không hề lép luôn nha, đương nhiên không phải tôi rồi đó.

Hương Bảo Bối: Ngực tôi cũng đồi núi trập trùng, không phải tôi đâu nhá.

Ánh Bạc Lấp Lánh: Ê này…

Ánh Bạc Lấp Lánh: Nói mấy chuyện này lỡ chẳng may group bị khóa mõm thì làm sao?

Thủy muội: Thế đứa nào mới lép?

Kẻ Điên: Nín, nín họng liền!

Tề Noãn Hạ không tài nào viết nổi một chữ vào bản kế hoạch, ngẩn ngơ chìm sâu trong cốt truyện của chính mình về viễn phải làm sao mới rũ bỏ được sự kiêu kỳ. Lúc cô đọc được thông báo tin nhắn mới nhảy ra liên tục, Thi Tâm Lộ đang nổi xung trong nhóm chat.

R: Còn ai trồng khoai đất này ngoài @Kẻ Điên nữa?

Em Gái Dì Tuyết: Wow, dám nói thẳng luôn, đỉnh đấy!

Ánh Bạc Lấp Lánh: Wow, dám nói thẳng luôn, đỉnh đấy!

Kẻ Điên: Khốn kiếp!

Kẻ Điên: Ngon thì solo đi! Mày đợi đấy, tao phi qua nhà mày liền.

Hương Bảo Bối: Nghe mùi bách hợp trá hình rồi đó…

Chúm Chím: Xin lỗi vì tôi lỡ cười, nhưng mà tôi không nhịn được, ha ha.

Tề Noãn Hạ nhìn ảnh đại diện của Thi Tâm Lộ tối dần, lập tức tắt QQ rồi tắt luôn máy tính, yên lặng đợi nhận điện thoại của cô ấy. Bốn năm đại học chơi với nhau đã sớm giúp họ hình thành sự ăn ý, vậy nên cô biết chắc Thi Tâm Lộ nói câu kia nghĩa là đã biết tâm trạng của cô lúc này không ổn. Quả nhiên, cô rất nhanh đã nhận được cuộc gọi của cô ấy.

“Tề Noãn Hạ kia, hôm nay tâm trạng chị mày đang khó chịu đã đành, mày lại còn bồi thêm một câu kia nữa, chán sống rồi hở con?”

Giọng điệu của Thi Tâm Lộ cực kỳ cáu kỉnh, mơ hồ mang theo cảm giác thất vọng tràn trề mà Tề Noãn Hạ đã quen thuộc. Lần cuối cùng cô ấy nói bằng giọng điệu này là khi cô ấy ôm cô và Trình Huy Nghiên vừa khóc vừa mắng Thiệu Ôn Chinh không ra gì rồi quyết đoán ly hôn, hơn nữa cũng chỉ có duy nhất một lần ấy. Bỗng nhiên Tề Noãn Hạ cảm thấy tự trách bản thân vô cùng, từ khi gặp lại Tiết Sở Mộ, toàn bộ sự chú ý của cô dường như đều tập trung hết lên người đàn ông này mà bỏ quên quá nhiều người xung quanh cô.

“Hầy. Ai lại to gan đắc tội với Kẻ Điên nhà chúng ta vậy?” Tề Noãn Hạ cười, “Tao năm lần bảy lượt bị mất hết mặt mũi, nhục không biết để đâu cho hết mà cũng chưa từng tức giận như mày luôn.”

“Mày còn nói nữa à? Mày nói thử xem, sao mày cứ phải tự treo mình trên cây táo cong vẹo tên Tiết Sở Mộ đó chứ? Cmn chứ, đàn ông trên đời này đều là một lũ khốn như nhau, chẳng có thằng nào tốt hết.”

Ở đầu dây bên kia, Thi Tâm Lộ vừa rơi nước mắt vừa hung hăng chửi kẻ không chung giới tính với mình. Tề Noãn Hạ giữ im lặng, di chuyển từ phòng ngủ ra phòng khách, rồi lại đi từ phòng khách ra ban công, đợi cô ấy mắng cho hả giận.

“Tại sao bọn đàn ông thằng nào cũng như thằng nào thế nhỉ? Tại sao Thiệu Ôn Chinh lại như thế? Dựa vào đâu mang sau ly hôn, người vui vẻ sảng khoái lại là anh ta chứ? Dựa vào đâu? Lúc mới cưới thì nói hay lắm, đến lúc ra tòa rồi mới lộ bản chất, làm như tao thiếu nợ anh ta mấy trăm vạn không bằng. Rốt cuộc tao sai ở đâu chứ?”

Quả nhiên lại là vì Thiệu Ôn Chinh!

Nhớ tới cuộc hôn nhân hạnh phúc chưa được bao lâu đã tan đàn xẻ nghé kia, Tề Noãn Hạ chỉ biết thở dài, gọi đó là nghiệt duyên.

“Tao thề với mày, đời này kiếp này tao không muốn phải gặp lại Thiệu Ôn Chinh nữa, sau này bọn mày cũng không được hé răng nhắc tới cái tên đó trước mặt tao. Cứ coi như năm xưa mắt tao bị chó gặm hỏng đi, bây giờ ai sợ ai, ai bỏ ai tao đếch quan tâm nữa. Lúc ra tòa nói tao cái gì mà ích kỷ, không thấu hiểu, sẻ chia với anh ta, chỉ biết nghĩ cho riêng mình. Được thôi, từ giờ trở đi đừng hòng ai quản được tao. Tao thề, nếu tao mà còn để ý đến anh ta thêm một lần thì kiếp này tao đổi sang họ Thiệu luôn!”

Dù cách nhau một màn hình điện thoại, Tề Noãn Hạ vẫn nghe rõ tiếng Thi Tâm Lộ sụt sịt, nghẹn ngào. Rõ ràng cô ấy đang nói chuyện bằng giọng điệu rất hung hăng nhưng cô lại nghe ra được sự miễn cưỡng không nỡ buông. Mặc dù đã trôi qua mấy năm rồi nhưng cô vẫn luôn cảm thấy tiếc thay cho Thi Tâm Lộ vì chuyện với Thiệu Ôn Chinh, một cuộc hôn nhân êm đẹp nói tan là tan, phá vỡ bao nhiêu quật cường và sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ. Chỉ có điều, Thi Tâm Lộ sẽ chẳng bao giờ biết được Tề Noãn Hạ cô từng có bao nhiêu ngưỡng mộ đối với hai người họ ở độ tuổi đẹp nhất yêu một người yêu mình và cùng đắt tay nhau đi chung một đoạn đường dù ngắn ngủi.

“Tiểu Hạ, mày đừng theo đuổi Tiết Sở Mộ nữa. Một mối quan hệ cưỡng cầu có lẽ sẽ khó có được một kết cục tốt đẹp, mày xem, tao chẳng phải là minh chứng tốt nhất rồi hay sao? Tao thực sự không muốn phải thấy mày đau khổ. Nghe lời tao, Từ Minh Hàng rất được, nếu có thể thì bọn mày hãy ở bên nhau đi.”

Dường như ở trong mắt tất cả những người bạn thân của cô, Tiết Sở Mộ chính là nguyên do khiến cô đau khổ, còn Từ Minh Hàng chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí bạn đời của cô. Tuy nhiên bọn họ không biết được, đối với cô, một người vĩnh viễn là người anh em tốt, còn người kia là giấc mộng cô đã theo đuổi từ thuở thiếu thời, cũng là người đàn ông duy nhất cô yêu trong suốt mười năm qua.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0