Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt
Chương 24
Chanh Mặc Mạt
2025-04-02 11:16:20
Ngày 15 tháng 3, lễ đính hôn của Quách Tư Viễn và Nhạc San San được tổ chức.
Tề Noãn Hạ vội vã chạy tới khách sạn, sau khi vào cửa, cô bỗng chần chừ do dự. Hôm nay cô tham gia bữa tiệc này với tư cách gì và nên ngồi ở đâu đây?
Đương lúc cô đang bối rối, Quách Tư Viễn đứng đón khách ở cửa đã mở lời trêu chọc: “Ôi chao, người đẹp này sao lại không vào đi? Nào, anh trai sẽ dẫn cậu tới một chỗ ngồi cực kỳ tốt.”
Bắt gặp ánh mắt sâu xa ý tứ của Nhạc San San, Tề Noãn Hạ xấu hổ đỏ mặt.
Quách Tư Viễn dẫn cô đi qua một lối đi nhỏ. Một bữa tiệc được tổ chức với mười mấy bàn tiệc rượu, không tính là hoành tráng. Anh ấy cứ dẫn cô đi mãi, đi thẳng đến một bàn rượu cách rất gần với bàn chủ tiệc. Chỉ nhìn thoáng qua, cô cũng đã nhận ra sự có mặt của Tiết Sở Mộ. Anh bình thản ngồi một chỗ nghịch điện thoại, không biết là đang xem cái gì. Tiếp sau đó, cô lại nhìn thấy Phùng Lăng Linh ngồi kế bên anh. Cô cảm thấy đến tận giờ phút này, lòng cô vẫn không thể nào bình tĩnh được khi đối diện với người mà cô vẫn hâm mộ bấy lâu.
Có điều, Quách Tư Viễn dường như chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, ngang nhiên kéo cô tới ngồi bên cạnh Tiết Sở Mộ, cười nói: “Người đẹp này mọi người cũng không lạ gì nữa, cũng xem như là bạn học cũ chung trường với tôi ngày trước.”
Tề Noãn Hạ bất giác nhớ đến tin nhắn WeChat cô đã gửi cho Tiết Sở Mộ trong một phút bốc đồng, hỏi anh lựa chọn nỗ lực hay hồi ức, lúc ấy anh đã trả lời như thế nào nhỉ? Lúc cô tưởng rằng anh không đọc hoặc sẽ không trả lời tin nhắn của mình thì anh nói: Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện tôi không biết rõ. Cho nên, cô lại lần nữa bị người ta từ chối khéo rồi phải không?
Thế rồi sau đó, một người gần như chưa từng tồn tại trong ký ức về những năm tháng học trò của anh như Tề Noãn Hạ lại đột nhiên nhận được tấm thiệp hồng của Quách Tư Viễn từ tay anh, cuối cùng còn phụ lòng mong đợi của Quách Tư Viễn, không dám mặt dày đẹp bám rủ Tiết Sở Mộ đi ăn cơm nữa.
“Em gái Noãn Hạ, cậu đã quen biết với Tiết Sở Mộ rồi, cứ ngồi cạnh cậu ta nhé.” Nói rồi, Quách Tư Viễn còn nhiệt tình nhờ một người đàn ông ngồi cạnh Tiết Sở Mộ đứng dậy nhường chỗ, lại thuận tiện nhất mắt với Tề Noãn Hạ một cái cầu khen ngợi, “Đây, ngồi đây. Lão Tiết, nhớ chăm sóc Noãn Hạ đấy nhé.”
Tề Noãn Hạ cực kỳ xấu hổ, nguyên một bàn toàn đàn ông mặc âu phục nghiêm chỉnh chỉ có cô và Phùng Lăng Linh là nữ, ngoài ra không có thêm ai nữa. Vả lại, cô không biết những người này. Quan trọng hơn là cô bắt đầu lo lắng liệu Tiết Sở Mộ có cảm thấy bực bội, phiền phức khi Quách Tư Viễn gán ghép lộ liễu như vậy hay không. Cúi thấp đầu, Tề Noãn Hạ phân vân không biết có nên chủ động chào hỏi anh một tiếng hay cứ im lặng tới khi kết thúc bữa tiệc.
“Ô, có phải là cô bạn đã chơi thách, ôm Tiết Sở Mộ ở KTV lần trước không nhỉ?”
Tề Noãn Hạ thoáng sửng sốt. Một người đàn ông có gương mặt khá quen ngồi bên cạnh cô đang cười tươi như hoa.
“Từ hồi cấp ba tới giờ, Tiết Sở Mộ tính khí lạnh lùng, không nói không rằng. Ấy vậy mà em gái này vẫn có dũng khí đi ôm một khối băng lạnh như cậu ta, thật sự rất đáng khen.” Sau đó anh ta bắt đầu trở nên vô cùng nhiều chuyện, “Nhìn thái độ của Quách Tư Viễn như vậy, có phải cậu với Tiết Sở Mộ có gian tình bí mật rồi phải không?”
Lời nói ra là dành cho Tề Noãn Hạ nhưng ánh mắt lại ý vị sâu xa nhìn về phía Phùng Lăng Linh.
Tề Noãn Hạ không nói nên lời. m lượng của anh ta to như thế, thực sự là đang nói thầm với cô đó hả? Nếu không thì tại sao cả bàn lại đổ dồn ánh mắt về cô, ngay cả Tiết Sở Mộ cũng nhìn sang cô và cau mày?
“À thì…” Cô làm như không nhìn thấy những ánh mắt hóng hớt của mọi người, tự cười nhạo chính mình: “Cách một lớp quần áo còn sợ lạnh hay sao?”
Người đàn ông bên cạnh còn định hỏi thêm câu gì nhưng lại bị Tiết Sở Mộ cắt ngang. Anh đặt điện thoại xuống, khoanh hai tay lên ngực, nói: “Lúc nãy cậu hẹn tối mai đi thể dục đúng không?”
m lượng không cao không thấp nhưng đủ khiến người đàn ông bên cạnh Tề Noãn Hạ lập tức im lặng. Cô không hiểu vì sao nhưng tất cả mọi người ngồi ở bàn này, kể cả Phùng Lăng Linh, đều bật cười. Lại một lần nữa cô cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh thực sự rất xa.
Chẳng bao lâu sau, lễ đính hôn của Quách Quách Tư Viễn và Nhạc San San bắt đầu. Vì quy mô tổ chức tiệc chỉ bao gồm người thân và bạn bè thân thiết của họ nên không có nghi thức long trọng nào khác, chỉ đơn giản là mời một người bạn tốt đứng ra làm chủ hôn, cô dâu chú rể trao đổi nhẫn là xong. Tuy nhiên, lúc kết thúc bữa tiệc, không biết Quách Tư Viễn phát điên cái gì, giật micro trong tay chủ hôn, cười nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn mọi người đã tới chung vui, nhưng tôi muốn xin một chút thời gian để nói một câu này với người anh em chí cốt của tôi. Tôi đã lấy vợ đây rồi mà bạn gái của cậu ở đâu? Chúng ta đã từng nói sẽ làm thiên thần tốt ở cạnh nhau, nhưng giờ tôi đã tìm thấy được thiên thần nhỏ của mình rồi, cậu cũng phải đẩy nhanh tiến độ lên đi, nên làm cái gì thì làm đi. Tôi đợi cái ngày gả bình rượu mơ nhà tôi cho quý tử nhà cậu, đừng có để đến khi con gái tôi chào đời rồi mà vợ cậu vẫn còn biệt tăm biệt tích đấy.”
Lời nói ra rất thẳng thắn nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Quách Tư Viễn vừa dứt lời, cả phòng tiệc đều cười ồ lên, tất cả những người ngồi chung bàn với Tề Noãn Hạ đều nhất loạt đổ dồn ánh mắt về phía Tiết Sở Mộ và Phùng Lăng Linh, đại khái là vì ai nấy đều cho rằng đối tượng “nên làm cái gì thì làm đi” trong miệng Quách Tư Viễn chính là cô ấy.
Từ sâu nơi đáy lòng, Tề Noãn Hạ không khỏi cảm thấy mất mát, hụt hẫng hệt như khi cô nhìn thấy Phùng Lăng Linh cười tươi như hoa nở đi bên cạnh Tiết Sở Mộ vào mười năm trước. Không muốn đối mặt với những người đang vui vẻ trêu chọc hai người họ, cô đứng dậy, một lần nữa rất không có tiền đồ mà lựa chọn trốn tránh. Trốn vào WC, nhìn người con gái cau mày buồn bã trong gương, cô chợt cảm thấy bản thân là kiểu người ngoài mặt ra vẻ kiêu kỳ nhưng trong lòng lại hèn nhát như chuột. Dũng khí ngất trời lúc trước biến đâu mất rồi? Còn cả lời thề quyết tâm vững bước đến cùng nữa? Chỉ vì lần nữa gặp lại Phùng Lăng Linh mà bỏ chạy trốn chết vậy sao? Cô cười khổ não, cuối cùng vẫn quyết định quay trở lại bữa tiệc, chí ít thì đây vẫn là tiệc đính hôn của Quách Tư Viễn và Nhạc San San.
Bước ra khỏi WC, nhìn người con gái đang đứng bên cạnh bồn hoa, Tề Noãn Hạ bất giác nhớ đến một câu mà Thi Tâm Lộ vẫn thường hay dùng khi viết tiểu thuyết: một nồi máu chó ụp thẳng lên trán. Bên ngoài WC, chạm mặt tình địch cũ, rất có thể cũng chính là tình địch hiện tại, đây đã là cảnh tượng “cẩu huyết” nhất rồi, cô thầm nghĩ, phía sau nó liệu còn có tình tiết nào oái oăm hơn nữa không.
Nhìn thấy đối tượng chờ đợi cuối cùng cùng xuất hiện, Phùng Lăng Linh mỉm cười. Không phải lấy tư cách người thắng cuộc, cũng chẳng phải để truy cứu bất cứ chuyện gì, cô ấy mỉm cười đơn giản là vì người con gái đang chậm rãi đi tới trước mặt cô ấy bây giờ vẫn mang vẻ mặt vừa hoang mang vừa kinh ngạc giống như trong ký ức mười năm trước.
Nếu nói đời này có điều gì khiến Phùng Lăng Linh cảm thấy áy náy nhất, có lẽ chính là Tề Noãn Hạ. Đã nhiều năm trôi qua, cô ấy vẫn chưa từng một lần quên đi cô gái này, vẫn nhớ rất rõ cô bạn học cùng khóa năm lớp 11 tên Tề Noãn Hạ thường xuyên xuất hiện ở trong lớp của cô ấy, khoác tay Triệu Du cười nói rất vui vẻ, và còn…. Con người là loài sinh vật ích kỷ, Phùng Lăng Linh không phải là ngoại lệ.
“Tề Noãn Hạ phải không?” Chủ động lên tiếng chào hỏi, sau đó dường như lại nhớ tới cái gì, Phùng Lăng Linh mỉm cười: “Ừ, thực ra tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại cậu, cho nên vào cái hôm tổ chức lễ cầu hôn cho Quách Tư Viễn, khi nhìn thấy cậu, tôi đã rất ngạc nhiên.”
Lời nói phảng phất sự chột dạ.
Tề Noãn Hạ nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô và Phùng Lăng Linh đứng chung một chỗ, nói chuyện bình tĩnh như thế này, đương nhiên, sự bình tĩnh này cũng chỉ là trạng thái thể hiện mặt ngoài mà thôi.
Cô đáp: “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại cậu.” Còn có cơ hội gặp lại Tiết Sở Mộ nữa.
Từ trước kia đến hiện tại, Phùng Lăng Linh vẫn luôn là cái gai ghim sâu trong lòng Tề Noãn Hạ, có làm cách nào cũng không thể làm ngơ được. Có đôi khi cô phải ủ rũ thừa nhận, việc bản thân không muốn nhớ tới sự tồn tại của cô ấy xuất phát từ sự mặc cảm, tự ti chính mình.
Ra vẻ kiêu kỳ quá cũng là bệnh, cần phải chữa trị.
“Cậu biết không, tôi thích Tiết Sở Mộ, từ năm cấp ba đã thích rồi.” Phùng Lăng Linh đời ánh mắt nhìn sang nơi khác, giọng điệu như vừa than thở vừa nỉ non: “Tôi biết cậu cũng giống tôi. Ha ha, chúng ta giống nhau đến ngốc nghếch. Tôi thích, cậu thích, ai cũng đều thích.”
“Hồi đó cậu viết thư tình cho cậu ấy, tôi biết đấy, nhưng đoán chừng là cậu ấy không nhớ. Cậu ấy là vậy, vĩnh viễn sống trong thế giới của riêng mình. Từ hồi quen biết cậu ấy tới khi đã vào đại học, cậu ấy vẫn luôn như thế, chỉ đắm chìm vào nghiên cứu vật lý, suốt ngày quẩn quanh với thí nghiệm. Thích một người như cậu ấy thực sự rất mệt mỏi.”
“Tôi đã từng rất tò mò muốn biết phản ứng của cậu ấy đối với cậu như thế nào. Tôi cũng đã từng nghĩ mình nhất định sẽ không đứng im trơ mắt nhìn cậu và cậu ấy được ở bên nhau.”
Những năm tháng thuở thiếu thời chính là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, thế nhưng chỉ vì chuyện ích kỷ liên quan đến Tề Noãn Hạ mà trong lòng Phùng Lăng Linh luôn tồn tại một nỗi áy náy. Năm xưa cô ấy đã không coi trọng điều đó cho đến khi hiểu ra được một điều, bao năm qua, dù có thế nào đi chăng nữa, Tiết Sở Mộ vẫn chỉ xem cô ấy là một người bạn tốt. Tới lúc đó, Phùng Lăng Linh mới muộn màng tỉnh ngộ, có lẽ tình cảm này chỉ là cưỡng cầu của một mình cô ấy, cũng có lẽ là khi xưa cô ấy đã làm sai rồi. Dẫu vậy, Phùng Lăng Linh không biết phải làm sao mới có thể giải thích được tâm tư trong lòng mình mười năm về trước.
Tề Noãn Hạ không lên tiếng, chỉ đứng im lặng nghe Phùng Lăng Linh lẩm bẩm, chìm sâu vào hồi ức.
“Lúc trước tôi hay tin Tiết Sở Mộ đi xem mắt, cậu có biết tôi đã phản ứng thế nào không? Lúc ấy tôi đã nghĩ: thật không ngờ cậu ấy cũng sẽ có một ngày như vậy.”
Phùng Lăng Linh mỉm cười, biểu cảm trên mặt rất dịu dàng nhưng xen chút giễu cợt. Nhìn cô ấy bây giờ, Tề Noãn Hạ biết chắc cô ấy đã buông bỏ được mối tình thầm với Tiết Sở Mộ, mà cô thì ngược lại.
“Tề Noãn Hạ, trước kia là tôi đã phạm sai lầm, hôm nay gặp lại cậu đã khiến tôi cảm thấy cuộc đời này đúng là một vở kịch. Đấy, nhìn xem, hồi ấy chúng ta đã nỗ lực biết bao, kết quả là bao nhiêu năm trôi qua lại chẳng có ai trong chúng ta được ở bên cạnh cậu ấy.”
Lời nói ra của cô ấy có hơi phức tạp khiến Tề Noãn Hạ nhất thời nghe không hiểu, ấy vậy mà nghe xong cô cũng phải bật cười. Rõ ràng cả hai đều còn trẻ, đã từng có khi nhìn nhau không vừa mắt, hơn nữa đã từng là tình địch của nhau, thế mà vào lúc này lại có thể đứng đây, bình thản nói ra mấy chữ “bao nhiêu năm” như vậy.
Bất ngờ là chính bản thân cô cũng không thấy phản cảm, trái lại còn khá thích Phùng Lăng Linh. Bỏ qua những thành kiến và thái độ ghen ghét, đố kị trong quá khứ mới thấy hóa ra cô ấy không kiêu ngạo và khó gần như cô tưởng tượng.
“Phải. Thú thực tôi đã từng rất ngưỡng mộ cậu, bởi vì cậu có thể quang minh chính đại đi bên cạnh anh ấy, còn tôi…” Tề Noãn Hạ ngẫm nghĩ, sau đó dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Phùng Lăng Linh, “Còn tôi chỉ có thể lấy cớ tới tìm Triệu Du để trộm nhìn anh ấy. Tôi cũng từng nghĩ tốt nghiệp rồi sẽ chẳng thể nào gặp lại, ai có ngờ sau nhiều năm lại có thể vô tình gặp lại hai người. Cái này có tính là duyên phận không nhỉ? Hay là trời xui đất khiến? Cũng không biết nữa, đại khái là sau bao năm, cuối cùng cậu cũng đã buông bỏ được chấp niệm rồi, còn tôi thì vẫn mãi cố chấp như xưa.”
Phùng Lăng Linh đột nhiên ôm cánh tay cô, kéo cô đi về phía phòng tiệc đính hôn của Quách Tư Viễn và Nhạc San San, “Vậy thì tôi chúc cậu may mắn nhé!”
“Cảm ơn!”
Quãng thời gian mười năm đã thay đổi con người cô và Phùng Lăng Linh. Đến cuối cùng, sau mười năm, bọn họ đã có thể mỉm cười bình thản nói lời chúc phúc cho nhau. Tề Noãn Hạ nghĩ, rốt cuộc thì cô đã có thể thôi buồn bã tự hỏi vì sao Tiết Sở Mộ không có ấn tượng gì với một cô gái đã từng viết cho anh rất nhiều bức thư tình vào mười năm trước, cũng sẽ thôi ngưỡng mộ một người con gái năm xưa có thể cười nói đi bên cạnh anh mang tên Phùng Lăng Linh.
Chuyện cũ hãy cứ để theo gió cuốn đi, không cần phải cố tìm cách truy cứu làm gì, chỉ cần cứ hướng đến tương lai với lòng khát khao tốt đẹp nhất mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro