Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Chương 42

Chanh Mặc Mạt

2025-04-02 11:16:20

Chương 42

“Chị, có thư, có thư, của Tiết Sở Mộ.”

Qua điện thoại, Tề Noãn Hạ nghe được Cố Gia Ý nói câu này, tâm hồn vui vẻ như đóa hoa nở rộ.

Từ ngày đầu khai giảng tới khi sắp kết thúc học kỳ, từ bức thư đầu tiên dán hai con tem loại một đồng vì không biết đến sự tồn tại của thư bảo đảm, mãi sau này cô mới biết hóa ra có một loại thư có thể theo dõi và định vị trong quá trình chuyển phát, cuối cùng cô cũng đợi được một lá thư hồi âm.

Hôm nay là cuối tuần, cô bỏ dở tập đề thi môn Toán còn chưa làm xong, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà của Cố Gia Ý, sau đó cùng cô ấy trốn tịt trong phòng, hồi hộp mở bức thư mới nhận thật cẩn thận. Bức thư này cực kỳ bình thường, không giống như những bức thư cô đã tỉ mỉ lựa chọn theo nhiều phong cách, hoặc đáng yêu, hoặc tươi mát, hoặc có khi là tự tay cô vẽ,. Nhưng mà Tề Noãn Hạ cảm thấy như thế này mới thật là phong cách của Tiết Sở Mộ, rất đơn giản, nhìn một cái nhận ra ngay. Ôm trái tim vô cùng chờ mong, cô dùng mũi dao mở một góc nhỏ bên ngoài phong bì, sau đó xé cẩn thận đến khi một tờ giấy nhỏ bên trong lộ ra. Cảm giác nóng lòng như khi chạy thật nhanh tới nhà Cố Gia Ý đã bị đánh tan, thay vào đó là tâm trạng căng thẳng, hồi hộp chờ đợi đáp án. Cô không biết phải gọi chính xác cảm xúc bây giờ là gì, cũng không đoán ra được anh đáp lại tình cảm của cô ra sao. Vừa gấp gáp, vừa bất an, cô thoáng do dự khi mở thư ra.

“Chị, mở nhanh đi!” Cố Gia Ý nhìn hành động do dự của cô mà sốt sắng thay, chỉ hận không thể tự mình mở ra cho rồi, “Sao thế nhỉ? Em còn kích động hơn cả chị nữa ấy.”

Nghe cô ấy nói vậy, Tề Noãn Hạ thoáng đỏ mặt ngượng ngùng. Hít thở một hơi sâu, cô chầm chậm mở lá thư ra. Đập vào mắt là hai dòng chữ khiến đồng tử cô co lại, hai mắt ngân ngấn nước.

“Xin lỗi, không thể đáp lại tình cảm của cậu.” Đây là dòng đầu tiên, lạnh lùng đến mức tưởng như trái tim cô ngừng đập.

“Còn nữa, hy vọng sau này tôi sẽ không phải nhận thêm bức thư nào kiểu này nữa. Cảm ơn.” Dòng thư thứ hai, lịch sự nhưng xa cách, khiến máu nóng trong người cô như đóng băng lại, toàn thân vô cớ rét run.

Cô rất khổ não, buồn bực vì mình đã vô ý quấy rầy cuộc sống của anh, rồi lại buồn bã vì công sức mình đã chuẩn bị, dùng hết tim gan bày tỏ nhưng lại tạo thành một mớ phiền phức cho anh. Tề Noãn Hạ rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc được. Đơn giản thôi, ai bảo từ đầu tới cuối đều là một mình cô tự nguyện. Sau đó, không biết cô đã về nhà bằng cách nào, cũng không nhớ mình đã hèn mọn ra sao khi một lần nữa chạy đi mua giấy viết thư, cố ý vì Tiết Sở Mộ mà nắn nót từng câu từng chữ, viết ra hai dòng thư ngay ngắn như nét bút của anh.

“Xin lỗi, làm cậu khó xử rồi. Cậu yên tâm, sau này sẽ không như thế nữa.”

Dù biết mình bị người ta nhẫn tâm, lạnh lùng từ chối, dù biết có lẽ anh thấy cô rất phiền, dù biết tình cảm của cô có lẽ sẽ không vì bị từ chối mà chấm dứt, nhưng cô vẫn dùng thái độ rất nghiêm túc trả lời lại anh. Kể từ đây cho tới khi kết thúc quãng thời gian cấp ba, Tề Noãn Hạ không bao giờ đặt chân đi ngang qua lớp 1 ban Tự nhiên nữa, dù cho giáo viên môn Ngữ Văn có bảo cô mang tài liệu sang cho Triệu Du, cô cũng chỉ lẳng lặng quay về lớp, gửi nhờ bạn cùng bàn mang sang hộ.

Triệu Du từng nói cô ngốc, một hai phải nhận lại một câu từ chối từ người ta mới chịu dừng lại mấy hành động ngu ngốc. Cô ấy mắng cô không có nghĩa khí, chỉ vì một đứa không đáng mặt đàn ông mà không bén mảng tới lớp 1 ban Tự nhiên. Cô ấy còn chê cô lụy tình, rõ ràng biết không có khả năng thành đôi nhưng vẫn cố chấp hỏi tình hình của Tiết Sở Mộ từ cô ấy. Đúng là hết thuốc chữa, không ai cứu nổi, đã vậy còn khiến người ta thấy đau lòng thay cô.

Nhưng mà, tất cả những khổ sở trong tim cô, Tiết Sở Mộ nào đâu biết được.
***
Ngoài cửa sổ bắt đầu có những hạt mưa tí tách rơi, không hiểu sao Tề Noãn Hạ ngồi trước máy tính đột nhiên nhớ tới cuối kỳ năm lớp 11 bị Tiết Sở Mộ từ chối tình cảm. Cô những tưởng sau mười năm, khi đã được ở bên anh rồi, cô sẽ không bao giờ nhớ tới khoảng thời gian sa sút tinh thần ấy nữa. Vậy mà hôm nay, cô lại một lần nữa nhớ tới nó, nhớ như in từng chi tiết một. Cô vẫn nhớ lúc đó cô đã ngã vào lòng Cố Gia Ý khóc một trận, ngơ ngẩn cất đi bức thư đầu tiên và cũng là duy nhất mang nội dung từ chối từ anh. Những ngày sau đó, cô vẫn đi ngang qua lớp 1 bam Tự nhiên nhưng không còn mang ý đồ riêng ló đầu vào trong tìm kiếm bóng hình Tiết Sở Mộ nữa. Thế nhưng chỉ mình cô biết, cô đã tự nhủ lòng mình không được lảng vảng xuất hiện trước mặt anh, không được tạo phiền phức cho anh, để rồi mỗi một lần nhớ đến, cô lại không có cách nào ngừng thích anh. Thậm chí, một ngày trước khi tốt nghiệp cấp ba, bởi vì nghĩ rằng đời này sẽ chẳng thể nào có cơ hội gặp lại anh, cô đã ở trong hội trường nhớ lại toàn bộ hồi ức về anh và òa khóc nức nở. Bạn học xung quanh cho rằng cô hoài niệm những tháng ngày đi học, nhưng sự thật là cô chỉ đang quá buồn lòng khi từ đây sẽ chẳng bao giờ được gặp lại chàng thiếu niên tên Tiết Sở Mộ ấy.

Tề Noãn Hạ từng nói với Triệu Du, cô xem anh là tín ngưỡng, cho nên suốt một năm cuối cấp ba, cô đã lấy thành tích học tập của anh làm mục tiêu phấn đấu, ôm hy vọng nhỏ bé sẽ cùng anh thi đậu đại học.

Trình Huy Nghiên không hiểu được sự cố chấp của cô, nhưng mà vốn dĩ tình yêu là thế, không có lý do. Nếu có thể lựa chọn, cô cũng muốn được một người đàn ông che chở, được hưởng thụ cảm giác có một ai theo đuổi, nuông chiều. Chỉ là, cô cứ thế cố chấp tương tư một mình Tiết Sở Mộ, thoáng cái đã mười năm.

Trời đêm tối đen như mực, cơn mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn. Tề Noãn Hạ cầm chắc điện thoại trong tay, nó vẫn như cũ không một tin nhắn hay cuộc gọi tới từ Tiết Sở Mộ. Cô đã có chút nản lòng nhưng trái tim vẫn khắc khoải chờ mong. Hối hận không khi vội xoay người bỏ đi lúc đó? Cô thầm nghĩ, ừ thì cũng có.

Nhưng mà cô thực sự rất tức giận, cũng rất buồn phiền, bởi vì căn bản người đàn ông này không hề biết mười năm qua cô đã có bao nhiêu niềm nhung nhớ về anh, anh không biết đối với cô, việc được ở bên anh là một niềm hạnh phúc lớn lao, sung sướng đến mức có thể khiến cô bật khóc. Anh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ, cho nên mới dễ dàng nghi ngờ tình cảm của cô dành cho anh, cho nên mới dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô, bình thản dùng thái độ của một bậc trưởng bối, của một người giảng viên mẫu mực lên lớp giáo huấn, dẫn dắt lối suy nghĩ của cô, nhắc nhở cô có thể đã thích Từ Minh Hàng. Ha, nghe thôi cũng thấy ngớ ngẩn và nực cười biết bao!

Trong phòng sách yên tĩnh, Tề Noãn Hạ dựa lưng vào ghế, một tay đưa lên che mắt, giảm bớt ánh sáng đèn trong phòng, trong lòng có một nỗi sầu ảm đạm. Bởi vì một câu nói bâng quơ nhưng không giấu vẻ nghi ngờ của anh mà thế giới của cô bỗng chốc mang một màu u ám. Trích dẫn trên Weibo quả không sai, thứ gì dễ có được thì thường không được quý trọng. Cũng giống như chuyện tình nữ theo đuổi nam, dù cho cả quá trình có bao nhiêu cẩn trọng thì đến cuối cùng cô ấy vẫn sẽ bị người xem những gì cô ấy đã làm đều là lẽ đương nhiên, cô ấy có nỗ lưic bao nhiêu thì người cũng vờ như không thấy, cô ấy càng tận tâm trao người thì người lại càng không quý trọng. Tiết Sở Mộ cũng sẽ giống vậy sao?

Tâm trí cô lại một lần nữa rơi vào bế tắc và ảo não không thể thoát ra được. Cô thấy đau lòng cho mình, rồi sau đó lại muộn màng phát hiện hết thảy đều do cô đơn phương nỗ lực, do cô năm lần bảy lượt nhún nhường anh, mà trong cả quá trình ấy, anh không được mấy lần nhiệt tình đáp lại. Anh chỉ đơn giản là đang phối hợp với mỗi một lần cô chủ động sắp xếp, bị cô lôi kéo đi hẹn hò, bị cô đuổi theo tới tận Tô Châu.

Con người ta vốn là loài sinh vật mâu thuẫn, trong quá trình cố gắng, bạn luôn cho rằng mọi việc bạn làm đều đáng giá, nếu có phải trả giá thì cũng đều là cam tâm tình nguyện. Nhưng đợi tới khi xuất hiện vấn đề, chỉ cần là một chuyện bé xíu cũng sẽ bị phóng lên thành vô số chuyện to đùng, tới lúc đó, bạn sẽ thấy những gì bạn cho đi không nhận lại được lời hồi đáp xứng đáng, lại càng khiến bạn tìm ra được rất nhiều minh chứng chứng minh bạn có bao nhiêu phần ngốc nghếch còn đối phương có bao nhiêu phần vô tâm.

Tề Noãn Hạ chợt thấy buồn cười, nước mắt chảy vào khóe môi khiến lòng cô đau nhói. Hóa ra cô đã vô thức khóc từ lúc nào không biết.

Một lần nữa cầm điện thoại, cô mở lịch sử trò chuyện WeChat với Tiết Sở Mộ, dòng tin nhắn cuối vẫn đang dừng lại ở lúc cô lải nhải hẹn anh đi ăn cơm, nhiệt tình đề cử “Tháng năm xưa cũ”, không e ngại nói cho anh biết cô thích nơi đó đến mức nào. Thật là nực cười làm sao, dường như lúc nào cũng là cô nói không ngừng nghỉ, còn anh chỉ hờ hững đáp lại vài câu, cho đến tận lúc này, cô vẫn không thể phân biệt rõ rốt cuộc là do anh ít nói hay chỉ là đang đáp lại cô cho có lệ.

Bấm vào ô soạn tin nhắn, gõ hai chữ “chia tay”, sau đó xóa đi, rồi lại gõ, xong lại xóa, cuối cùng vẫn không nỡ lòng nào bấm gửi đi. Mười năm trước, anh bị cô làm cho bối rối, mười năm sau, có khi nào bởi vì bị cô dai dẳng bám đuôi tới phát phiền nên anh mới đồng ý quen cô không? Hôm đó, anh đã nói gì nhỉ?

“Nếu có một ngày em không thích anh nữa, nhớ phải nói cho anh biết!”

Lúc đó, vì quá hưng phấn mà cô đã tự động bỏ qua câu nói này của anh, bây giờ nghĩ lại, có lẽ nó đại diện cho tất cả thái độ của anh. Anh vốn dĩ có mấy nhiệt tình đâu. Anh đồng ý ở bên cô căn bản không phải vì thích cô.

Cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong tim, cô dùng sức xóa sạch hai chữ “chia tay”, hung hăng ném điện thoại lên kệ sách, không còn dũng khí đề cập tới vấn đề này nữa.

Trong một đêm cô đơn như hôm nay, Tề Noãn Hạ bỗng nhiên rất nhớ Triệu Du nhưng lại không dám tâm sự với cô ấy. Có lẽ cô cứ như vậy mà thất tình thôi. Nhớ lại lúc trước, cô đã có bao nhiêu tự tin thề non hẹn biển, cam kết với Triệu Du rằng mình chắc chắn sẽ hạnh phúc, nói mình sẽ không để ý thái độ lạnh nhạt của Tiết Sở Mộ, thế nhưng hiện thực đã chứng minh, cô khổ sở muốn chết, đau lòng muốn chết. Thậm chí, khi cô xoay người bỏ đi, người đàn ông ấy còn không thèm đuổi theo níu tay cô lại, cũng không có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi quan tâm cảm xúc của cô ra sao, hỏi thăm cô đã về nhà an toàn hay chưa. Rốt cuộc cuộc đời cô phải thảm hại đến mức nào mới gặp phải Tiết Sở Mộ vậy chứ?

Màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, bản nhạc piano quen thuộc vang lên khiến trái tim cô xốn xang, tay chân luống cuống, cô đứng bật dậy nhặt chiếc điện thoại vừa bị ném ra xa, ôm hy vọng sẽ nhìn thấy ba “Tiết Sở Mộ” xuất hiện. Nhưng thật đáng tiếc, cái tên “Từ Minh Hàng” gọi đến khiến tim cô hụt hẫng, và dường như cô đã đoán được đại khái nội dung cuộc gọi.

“Ô, pháp y Từ, không phải cậu có cuộc liên hoan hả? Sao lại có thời gian gọi điện cho tôi?” Nói với giọng rất nhẹ nhàng, bởi cô biết Từ Minh Hàng là một người rất giỏi đoán ý, chắc chắn anh ấy đã nhận ra bầu không khí khác thường của ngày hôm đó.

Thế nhưng cô đã quên mất một điều, cô hiểu Từ Minh Hàng bao nhiêu thì anh ấy hiểu rõ cô bấy nhiêu, thậm chí còn hiểu rõ cô hơn ai hết, “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi ngày mai là thứ bảy rồi, không biết người đẹp có bận hẹn hò với thầy Tiết nhà cậu hay không?”

Vốn dĩ ngày mai cô đã có lịch cùng Tiết Sở Mộ đi ăn cơm với hội Quách Tư Viễn, nhưng bây giờ đoán chắc là hủy kèo rồi.

Cô đứng dậy đi tới sát cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, tâm trạng càng thêm phần rối rắm, “Có lẽ từ giờ về sau sẽ không còn thầy Tiết nào nữa.”

Đầu dây bên kia im lặng, Tề Noãn Hạ thầm mắng mình đáng lẽ không nên khiến người tốt như anh ấy bị ảnh hưởng bởi mớ cảm xúc tiêu cực của mình, vốn dĩ đang định nói vài câu hài hước chọc cười, đối phương bỗng nhiên trịnh trọng nói với cô: “Nếu không có hẹn, vậy thì chiều mai chúng ta về thăm lại trường cũ đi.”

“Gì cơ?” Từ Minh Hàng đột nhiên dùng ngữ khí trịnh trọng khiến cô bị dọa sợ. Dường như anh ấy đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó hoặc hạ quyết tâm dứt bỏ một chấp niệm, dựa vào nhiều năm hiểu biết về nhau, Từ Minh Hàng của lúc này thực sự rất xa lạ với cô.

Anh ấy bỗng phì cười, giọng điệu lại ôn hòa như ngày thường, “Có gì đâu, chỉ là muốn cùng cậu ôn lại chút kỷ niệm thời cấp ba, coi như là giúp tôi đi, được chứ?”

Trong trí nhớ của Tề Noãn Hạ, Từ Minh Hàng rất ít khi dùng thái độ trưng cầu ý kiến, thậm chí là khẩn cầu để nói chuyện với cô, vì thế, cô không thể nào từ chối anh ấy được, “Được, ngày mai gặp.”  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0