Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt
Chương 44
Chanh Mặc Mạt
2025-04-02 11:16:20
Chương 44
Tề Noãn Hạ vừa khóc vừa rời khỏi trường, dọc đường đi cô đã nghĩ tới rất nhiều người, nghĩ tới Từ Minh Hàng, nghĩ tới Triệu Du, nghĩ tới Tiết Sở Mộ, còn cả Phùng Lăng Linh nữa. Mười mấy năm thanh xuân bỗng như thước phim hiện ra trước mắt cô, còn có cả chấp niệm mười năm vừa tủi thân vừa vui vẻ của cô nữa. Cô chưa bao giờ muốn rời xa Tiết Sở Mộ, trước kia như thế, bây giờ cũng vậy. Nhưng mà, từ đầu tới cuối luôn đóng vai chủ động, cô cũng biết mệt mỏi, không muốn tiếp tục mặt dày chủ động chạy về phía anh nữa. Dù gì thì hôm nay trước khi tới đây, cô cũng đã sớm đoán ra được mục đích Từ Minh Hàng tìm cô.
Trong vô thức, bước chân cô đã ghé tới tiệm trà sữa trên đường tới trường mà trước kia cô thường cùng Triệu Du tới. Đã mười năm trôi qua, tiệm vẫn còn hoạt động, không gian quen thuộc chứa đựng từng kỷ niệm thời học trò của cô. Đẩy cánh cửa có treo chiếc chuông gió pha lê màu tím, cô bước vào trong.
“Xin chào quý khách.” Vẫn là bà chủ ngày trước, cảm giác thân thuộc khiến Tề Noãn Hạ xúc động.
Bước nhanh tới quầy thu ngân, nhìn bảng menu quen thuộc, cô cười ngọt ngào, “Cho cháu gọi một combo đi ạ.”
Bà chủ nhận tiền, cười rất niềm nở, trên khuôn mặt đã mang dấu vết thời gian, không còn trẻ trung xinh đẹp như mười mấy năm về trước, “Được được, cháu tìm chỗ ngồi trước nhé, một trà sữa và bánh sandwich nướng sẽ có ngay.”
Vẫn là chỗ ngồi cũ ngày trước cô và Triệu Du thường ngồi, Tề Noãn Hạ tò mò đảo mắt nhìn tứ phía, trong tiệm có mấy cô cậu học sinh đang chăm chỉ ôn bài cùng nhau, còn có một đôi gà bông đáng yêu đang hẹn hò. Trên một bức tường trong tiệm, những mẩu giấy nhớ đủ loại hình dáng và sắc màu được dán chi chít, cô chợt đứng dậy, đi tới góc trong cùng tìm kiếm thứ gì đó.
“Mong chúng mình luôn hạnh phúc!”
“Chúc chúng ta đậu tốt nghiệp nha!”
Giữa những mẩu giấy nhớ dán đầy trên tường, cô cố gắng tìm kiếm những mẩu giấy ghi lại ước nguyện của cô và Triệu Du năm đó. Đúng như cô nghĩ, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những dấu vết năm tháng đó đã khó tìm lại được nữa.
Còn nhớ năm đó, cô viết nhiều nhất vẫn là về Tiết Sở Mộ, nhưng sợ bị bạn học hay người quen phát hiện ra nét chữ của cô, phát hiện ra chuyện cô đơn phương Tiết Sở Mộ, cho nên cô đành phải thay tên anh bằng một chữ X. Cô đã quên mất khi ấy cô có bao nhiêu khẩn trương mỗi lần viết ra giấy, chỉ nhớ rõ ánh mắt Triệu Du nhìn cô mỗi khi thấy “X” xuất hiện như thể nhìn kẻ hết thuốc chữa.
“Tới rồi, tới rồi, một trà sữa, một sandwich nướng của cháu đây.” Bà chủ đưa đồ ra, niềm nở, “Ngoài ra còn có bánh que là tặng cháu, hơi ngọt, ăn xong không được khóc nhè nữa đâu nhé.”
“Cháu cảm ơn ạ.” Tề Noãn Hạ bật cười. Có lẽ là vì cô khóc quá lộ liễu nên bà chủ mới đưa bánh que ra dỗ cô. Mọi thứ dường như vẫn thế, bà chủ vẫn nhiệt tình như năm xưa, duy chỉ có tâm tư của cô đã đổi khác.
Cô quay trở lại chỗ cũ, hút một ngụm trà sữa thật to, lấp đầy khoang miệng vẫn là hương vị trà sữa năm xưa, còn cô nay đã trưởng thành. Lấy điện thoại trong túi xách ra, đã là 14:27, tính từ sự việc không vui tối qua đã là hai mươi giờ, điện thoại vẫn như cũ không tin nhắn đến, không cuộc gọi nhỡ, cô không thể nói chính xác hiện tại đang cảm thấy mất mát hay khổ sở. Cô thầm tự nhủ lòng mình, cứ cho anh thêm bốn tiếng nữa vậy, vừa đủ hai mươi tư giờ, qua khoảng thời gian này anh vẫn không chủ động tìm tới, vậy thì cô sẽ… đi tìm anh. Ai bảo cô yêu anh nhiều như thế, quyến luyến anh đến mức vất vả lắm mới dành được một cơ hội tới gần, sóng vai đi cùng anh.
Bên trong tiệm trà sữa rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thảo luận bài của mấy cô cậu học sinh bàn bên, Tề Noãn Hạ buồn chán chơi vài ván game Anipop, đến tận khi cô từ chín mươi chín mạng giảm xuống chỉ còn hai, chiếc điện thoại im lặng cả ngày cuối cùng cũng vang lên khúc nhạc đàn piano quen thuộc. Ba chữ “Tiết Sở Mộ” hiện lên trên màn hình suýt chút nữa làm cô bật khóc. Cuối cùng anh cũng tìm cô rồi.
Cô đã nghĩ tới tình tiết thường thấy trong truyện ngôn tình: nữ chính mạnh mẽ sẽ thẳng tay cúp máy, thậm chí đã nghĩ tới cảnh diễn trong mấy bộ phim truyền hình: nữ chính cố tình tìm đường chết, gào khóc thật to mắng chửi nam chính trước rồi mới cúp điện thoại, ấy vậy mà cô lại thấy tiếc, không nỡ làm vậy. Thầm nhẩm đếm ba giây, cô sợ anh không đủ kiên nhẫn tiếp tục cuộc điện thoại, giơ tay bắt máy.
“Noãn Hạ!” Giọng nói quen thuộc của anh vang lên bên tai cô mang theo chút khẩn trương. Cô không đáp lại, chỉ im lặng đưa điện thoại tới sát bên tai hơn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất câu nào đó của anh, sau đó, cuối cùng cô cũng nghe được câu nói mà cô muốn nghe nhất từ anh, “Em đang ở đâu? Anh rất nhớ em.”
Ngày hôm nay, cô cứ như đứa trẻ thích khóc nhè, tầm mắt lại bắt đầu mờ mịt, cô rút bừa mấy tờ khăn giấy lau qua lau lại đến khi trước mắt rõ ràng, nghẹn ngào mở miệng, “Em tưởng anh sẽ không thèm để ý đến em nữa.”
Ngữ điệu không hề che giấu sự nũng nịu khiến người đàn ông ở đầu dây bên kia yên lòng, anh một tay giữ chặt điện thoại, một tay cầm vô lăng, ánh mắt nhìn chăm chú lên tầng nhà cô ở, “Là anh không tốt. Em có đang ở nhà không?”
Biết anh đang chủ động nhận lỗi, Tề Noãn Hạ nín khóc, mỉm cười, sau đó phát hiện ra mình dễ dụ muốn chết, cho nên lại cố ý kiêu ngạo, “Anh thử nói xem em đang ở đâu? Đoán đi, đoán xem nào.”
“Anh muốn gặp em, được không?” Anh nói thêm.
Không hiểu sao chỉ một câu đơn giản như thế lại đánh thẳng được vào tim cô, khiến cô không nỡ lòng làm anh khó xử thêm, càng không đành lòng tức giận với anh, thế là cô ngoan ngoãn gửi định vị.
Thế đấy, cô quá dễ dỗ rồi!
***
Tiết Sở Mộ chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày loay hoay hết cách vì một cô gái. Khoảnh khắc cô xoay người bỏ đi ngay trước mắt mình, anh đã không có dũng khí đuổi theo. Ngồi lại “Tháng năm xưa cũ” thêm một lúc lâu, anh rất muốn gửi cho cô một tin nhắn nhưng lại sợ sẽ nhận lại được một câu “Chia tay” đầy thất vọng từ cô. Dù có tự trấn an bản thân ra sao, dù có dùng đủ mọi lý lẽ từ thực tế đến giả tưởng để tự thuyết phục chính mình, anh đều không thể không thừa nhận, sự thật là anh ghen tị, đố kị với người đàn ông ấm áp, dịu dàng kia, đố kị với tay bác sĩ pháp y họ Từ mà Tề Noãn Hạ hết sức thân thiết.
Thực ra chính anh cũng không rõ vì sao lại đặc biệt nhớ rõ Từ Minh Hàng. Có lẽ là vì sự ấm áp tỏa ra từ anh ấy hoàn toàn trái ngược với anh, có lẽ là vì ở trước mặt anh ấy, Tề Noãn Hạ luôn luôn cười rất rạng rỡ, không giống như biểu hiện thấp tha thấp thỏm của cô lúc ở trước mặt anh. Hoặc cũng có thể là Từ Minh Hàng biết rõ từng sở thích của Tề Noãn Hạ, không giống như anh đã ở bên cô khá lâu rồi mà vẫn không biết cô không thích ăn những món về lươn.
Suy nghĩ chán chê, cuối cùng anh lại không rõ rốt cuộc mình đang đố kị với Từ Minh Hàng hay là tự giận chính mình vì không đủ thấu hiểu Tề Noãn Hạ.
Đêm hôm qua anh nằm trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang hiện mãi một trang tạp chí vật lý, đợi mãi vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ cô gái tên Tề Noãn Hạ ngoan ngoãn, đáng yêu, anh mới sâu sắc nhận ra một điều, hóa ra là anh đã yêu cô nhiều đến thế, và còn rất sợ một người nhạt nhẽo như mình sẽ dần khiến cô rời xa.
Suốt cả một đêm trằn trọc không ngủ được, ngày hôm sau Tiết Sở Mộ một mình tới bữa tiệc liên hoan chung với nhóm Quách Tư Viễn và Phùng Lăng Linh, ngay lúc anh đang loay hoay tìm cho mình một cái cớ để chạy đi tìm cô thì Phùng Lăng Linh bỗng bật cười, chuyển cho anh một hòm thư nhỏ. Anh không biết dùng từ gì để nói về khoảnh khắc chấn động ấy, cũng không biết phải đếm mình đã có bao nhiêu phần hối hận khi không hiểu được ánh mắt thâm tình và bướng bỉnh của Tề Noãn Hạ mỗi lúc gặp anh, lại càng hận chính mình ngày hôm đó nói ra câu nào cũng đều mang ý chất vấn, nói với cô rằng anh không tin vào tình yêu sét đánh, càng không tin cô vừa gặp đã yêu anh sâu đậm.
Hóa ra cô đã lặng lẽ thích anh mười năm, mà anh hoàn toàn không hề hay biết gì về tình cảm của cô.
“Vốn tôi cứ nghĩ ở trước mặt cậu, tôi sẽ luôn giữ được hình tượng tốt đẹp như bao năm nay, nhưng cuối cùng ai biết được lại có thể nhìn thấy bộ dạng này của cậu. Thực xin lỗi. Cậu có nhớ hồi đó, cứ mỗi lần tan học, chúng ta sẽ lại chạy tới phòng bảo vệ nhận thư không?” Phùng Lăng Linh đứng chắn trước mặt anh, nhìn anh ngơ ngẩn xé mở từng phong thư đã ố vàng, cất giọng rất rõ ràng, đâm thẳng vào tim anh đau nhói. “Khi đó, cậu đang bận chuẩn bị cho kỳ thi môn Vật lý, là tôi và Quách Tư Viễn đã thay cậu đi nhận thư, tôi cười nói với cậu là mấy bức thư tình, đúng như tôi dự đoán, cậu không mấy để tâm tới chúng. Đối với biểu hiện này của cậu, tôi cực kỳ vui vẻ, thẳng tay cầm luôn mấy bức thư tình ấy đi. Tôi đương nhiên biết Tề Noãn Hạ là cô bạn học cùng khóa khác lớp thường xuất hiện ở ban Tự nhiên của chúng ta, cho nên ngay từ lần thứ hai nhìn thấy bức thư gửi tới từ cô ấy xuất hiện ở phòng bảo vệ, tôi đều lặng lẽ lấy đi và giấu nhẹm. Mãi cho đến cuối kỳ, tôi mới thử đưa thư của cô ấy đi thăm dò cậu, nhưng cậu hoàn toàn không biết gì cả, không hề có ấn tượng về cô bạn học này, thậm chí còn nói thẳng là không quan tâm. Sau đó, tôi đã mạo danh cậu viết thư từ chối cô ấy.”
“Nhưng mà cậu biết không, không ngờ là cô ngốc ấy lại viết một bức thư xin lỗi, hứa về sau sẽ không làm phiền cậu nữa.” Giọng nói của Phùng Lăng Linh có chút run rẩy, nhưng Tiết Sở Mộ một câu cũng nghe không rõ, “Đây là bí mật tôi đã cất giấu suốt mười năm, chính tôi cũng không lý giải nổi vì sao mình lại giữ lại hết những bức thư này của Tề Noãn Hạ. Kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, tôi chưa một lần gặp lại cô ấy, những tưởng đây vĩnh viễn sẽ là bí mật của riêng tôi, nhưng điều tôi không thể lường trước là, mười năm sau, các cậu lại vô tình gặp lại nhau.”
“Thật lòng xin lỗi, bấy lâu nay tôi vẫn luôn gạt cậu. Nhưng xin cậu hãy tin tôi, đã có rất nhiều lần tôi hối hận và áy náy vô cùng về tâm tư xấu xa năm đó. Sau khi hai người chính thức ở bên nhau, tôi đã nghĩ, nếu năm xưa tôi không lén giấu đi những bức thư này thì có lẽ hai người đã là của nhau từ lâu rồi mới phải.”
Mỗi một bức thư, mỗi một câu chữ đều cất giấu tâm tư rung động, khát khao về một mối tình đầu của cô gái nhỏ. Tiết Sở Mộ nhìn hồi lâu, lòng thầm hối hận về mười năm đã qua. Anh cứ nghĩ mình sẽ trách móc Phùng Lăng Linh, nhưng khi đọc xong bức thư cuối cùng Tề Noãn Hạ gửi tới, nhìn nét bút ẩn chứa sự buồn bã, đau lòng của cô, anh bỗng cảm thấy có lẽ mình nên cảm ơn Phùng Lăng Linh mới phải. Nếu quay ngược thời gian trở về năm đó, tận mắt nhìn thấy những bức thư tình này, liệu anh sẽ hành động như thế nào? Có lẽ cũng sẽ giống như Phùng Lăng Linh, nhẫn tâm nói thẳng với Tề Noãn Hạ rằng anh không thích cô, thậm chí còn không biết cô là ai. Có lẽ cũng sẽ có chút cảm động hay bất ngờ gì đó, nhưng kết quả chắc chắn vẫn sẽ là từ chối. Để rồi sau mười năm, khi thời gian hoàn toàn thích hợp, khi anh đã thật sự đem lòng yêu cô gái tên Tề Noãn Hạ ấy, sự xuất hiện của những bức thư tình này khiến lòng anh chấn động và thấy đau lòng vì cô.
Anh thực sự rất muốn được gặp cô ngay lập tức, ôm cô vào lòng, nói cho cô biết anh đã sai rồi, anh không nên nghi ngờ tình cảm của cô dành cho anh, nhưng anh cũng do dự, sợ cô gái của anh sau bao lần tổn thương đã mất đi dũng khí tiếp tục yêu anh. Cho nên, anh dứt khoát lái xe chạy thẳng tới nhà cô, chờ bên dưới lầu, chần chờ không dám gọi cho cô một cuộc điện thoại. Tới lúc này, anh mới thật sự thấu hiểu được nỗi lòng lo âu, bất an của cô bấy lâu nay. Là bởi vì quá yêu, cho nên mới vô cùng để ý.
***
Ngay khi Tề Noãn Hạ đang đứng ngồi không yên trong tiệm trà sữa, tới lần thứ N nghe được tiếng chuông gió reo vang, cô vội ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng không còn phải nhìn thấy một người xa lạ bước vào, cảm giác thất vọng cũng nhanh chóng tiêu tan. Sự bất an hiện rõ trong đôi mắt cô nhanh chóng biến mất, lúc này trong mắt cô chỉ còn lại bóng hình người đàn ông đang cất bước vội vàng đi tới chỗ cô.
Cô nghĩ, có lẽ đã đến lúc cô nên nói cho anh biết, mười năm qua, vì quá nhút nhát nên cô đã hao tổn tâm tư suy tính đi đường vòng. Có lẽ cô nên nói cho anh biết, là vì cô rất để tâm đến việc anh đã lạnh lùng từ chối cô mười năm trước, mười năm sau lại quên mất cô, cho nên cô mới luôn thật cẩn trọng trước mặt anh, cố gắng làm sao để không tự khai ra chính mình.
Tiết Sở Mộ đã tới mỗi lúc một gần hơn. Tề Noãn Hạ đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang từng bước tiến về phía mình. Thật gần, chỉ còn cách nhau một bước nữa, cô đột nhiên bị anh ôm vào lòng. Khác với cái ôm ấm áp của Từ Minh Hàng chiều hôm nay, anh ôm cô rất chặt, không cho cô cơ hội né ra khỏi vòng tay anh khiến cô giãy giụa.
A, cái người này, thật là vô lý, dám ngang nhiên không cho cô lên mặt giận dỗi, dám ngang ngược ôm cô, muốn ăn thịt cô luôn đấy à?
Nhưng mà cũng được, ai bảo cô cứ muốn anh chủ động cơ chứ?
Tề Noãn Hạ an tâm ở trong vòng tay của anh, khóe miệng trộm cong lên, ở góc khuất anh không thấy được mà bày ra vẻ mặt hớn hở.
“Noãn Hạ!” Anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, động tác dịu dàng, trong giọng nói mang theo sự chân thành tuyệt đối. Anh nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Tề Noãn Hạ vừa khóc vừa rời khỏi trường, dọc đường đi cô đã nghĩ tới rất nhiều người, nghĩ tới Từ Minh Hàng, nghĩ tới Triệu Du, nghĩ tới Tiết Sở Mộ, còn cả Phùng Lăng Linh nữa. Mười mấy năm thanh xuân bỗng như thước phim hiện ra trước mắt cô, còn có cả chấp niệm mười năm vừa tủi thân vừa vui vẻ của cô nữa. Cô chưa bao giờ muốn rời xa Tiết Sở Mộ, trước kia như thế, bây giờ cũng vậy. Nhưng mà, từ đầu tới cuối luôn đóng vai chủ động, cô cũng biết mệt mỏi, không muốn tiếp tục mặt dày chủ động chạy về phía anh nữa. Dù gì thì hôm nay trước khi tới đây, cô cũng đã sớm đoán ra được mục đích Từ Minh Hàng tìm cô.
Trong vô thức, bước chân cô đã ghé tới tiệm trà sữa trên đường tới trường mà trước kia cô thường cùng Triệu Du tới. Đã mười năm trôi qua, tiệm vẫn còn hoạt động, không gian quen thuộc chứa đựng từng kỷ niệm thời học trò của cô. Đẩy cánh cửa có treo chiếc chuông gió pha lê màu tím, cô bước vào trong.
“Xin chào quý khách.” Vẫn là bà chủ ngày trước, cảm giác thân thuộc khiến Tề Noãn Hạ xúc động.
Bước nhanh tới quầy thu ngân, nhìn bảng menu quen thuộc, cô cười ngọt ngào, “Cho cháu gọi một combo đi ạ.”
Bà chủ nhận tiền, cười rất niềm nở, trên khuôn mặt đã mang dấu vết thời gian, không còn trẻ trung xinh đẹp như mười mấy năm về trước, “Được được, cháu tìm chỗ ngồi trước nhé, một trà sữa và bánh sandwich nướng sẽ có ngay.”
Vẫn là chỗ ngồi cũ ngày trước cô và Triệu Du thường ngồi, Tề Noãn Hạ tò mò đảo mắt nhìn tứ phía, trong tiệm có mấy cô cậu học sinh đang chăm chỉ ôn bài cùng nhau, còn có một đôi gà bông đáng yêu đang hẹn hò. Trên một bức tường trong tiệm, những mẩu giấy nhớ đủ loại hình dáng và sắc màu được dán chi chít, cô chợt đứng dậy, đi tới góc trong cùng tìm kiếm thứ gì đó.
“Mong chúng mình luôn hạnh phúc!”
“Chúc chúng ta đậu tốt nghiệp nha!”
Giữa những mẩu giấy nhớ dán đầy trên tường, cô cố gắng tìm kiếm những mẩu giấy ghi lại ước nguyện của cô và Triệu Du năm đó. Đúng như cô nghĩ, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những dấu vết năm tháng đó đã khó tìm lại được nữa.
Còn nhớ năm đó, cô viết nhiều nhất vẫn là về Tiết Sở Mộ, nhưng sợ bị bạn học hay người quen phát hiện ra nét chữ của cô, phát hiện ra chuyện cô đơn phương Tiết Sở Mộ, cho nên cô đành phải thay tên anh bằng một chữ X. Cô đã quên mất khi ấy cô có bao nhiêu khẩn trương mỗi lần viết ra giấy, chỉ nhớ rõ ánh mắt Triệu Du nhìn cô mỗi khi thấy “X” xuất hiện như thể nhìn kẻ hết thuốc chữa.
“Tới rồi, tới rồi, một trà sữa, một sandwich nướng của cháu đây.” Bà chủ đưa đồ ra, niềm nở, “Ngoài ra còn có bánh que là tặng cháu, hơi ngọt, ăn xong không được khóc nhè nữa đâu nhé.”
“Cháu cảm ơn ạ.” Tề Noãn Hạ bật cười. Có lẽ là vì cô khóc quá lộ liễu nên bà chủ mới đưa bánh que ra dỗ cô. Mọi thứ dường như vẫn thế, bà chủ vẫn nhiệt tình như năm xưa, duy chỉ có tâm tư của cô đã đổi khác.
Cô quay trở lại chỗ cũ, hút một ngụm trà sữa thật to, lấp đầy khoang miệng vẫn là hương vị trà sữa năm xưa, còn cô nay đã trưởng thành. Lấy điện thoại trong túi xách ra, đã là 14:27, tính từ sự việc không vui tối qua đã là hai mươi giờ, điện thoại vẫn như cũ không tin nhắn đến, không cuộc gọi nhỡ, cô không thể nói chính xác hiện tại đang cảm thấy mất mát hay khổ sở. Cô thầm tự nhủ lòng mình, cứ cho anh thêm bốn tiếng nữa vậy, vừa đủ hai mươi tư giờ, qua khoảng thời gian này anh vẫn không chủ động tìm tới, vậy thì cô sẽ… đi tìm anh. Ai bảo cô yêu anh nhiều như thế, quyến luyến anh đến mức vất vả lắm mới dành được một cơ hội tới gần, sóng vai đi cùng anh.
Bên trong tiệm trà sữa rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thảo luận bài của mấy cô cậu học sinh bàn bên, Tề Noãn Hạ buồn chán chơi vài ván game Anipop, đến tận khi cô từ chín mươi chín mạng giảm xuống chỉ còn hai, chiếc điện thoại im lặng cả ngày cuối cùng cũng vang lên khúc nhạc đàn piano quen thuộc. Ba chữ “Tiết Sở Mộ” hiện lên trên màn hình suýt chút nữa làm cô bật khóc. Cuối cùng anh cũng tìm cô rồi.
Cô đã nghĩ tới tình tiết thường thấy trong truyện ngôn tình: nữ chính mạnh mẽ sẽ thẳng tay cúp máy, thậm chí đã nghĩ tới cảnh diễn trong mấy bộ phim truyền hình: nữ chính cố tình tìm đường chết, gào khóc thật to mắng chửi nam chính trước rồi mới cúp điện thoại, ấy vậy mà cô lại thấy tiếc, không nỡ làm vậy. Thầm nhẩm đếm ba giây, cô sợ anh không đủ kiên nhẫn tiếp tục cuộc điện thoại, giơ tay bắt máy.
“Noãn Hạ!” Giọng nói quen thuộc của anh vang lên bên tai cô mang theo chút khẩn trương. Cô không đáp lại, chỉ im lặng đưa điện thoại tới sát bên tai hơn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất câu nào đó của anh, sau đó, cuối cùng cô cũng nghe được câu nói mà cô muốn nghe nhất từ anh, “Em đang ở đâu? Anh rất nhớ em.”
Ngày hôm nay, cô cứ như đứa trẻ thích khóc nhè, tầm mắt lại bắt đầu mờ mịt, cô rút bừa mấy tờ khăn giấy lau qua lau lại đến khi trước mắt rõ ràng, nghẹn ngào mở miệng, “Em tưởng anh sẽ không thèm để ý đến em nữa.”
Ngữ điệu không hề che giấu sự nũng nịu khiến người đàn ông ở đầu dây bên kia yên lòng, anh một tay giữ chặt điện thoại, một tay cầm vô lăng, ánh mắt nhìn chăm chú lên tầng nhà cô ở, “Là anh không tốt. Em có đang ở nhà không?”
Biết anh đang chủ động nhận lỗi, Tề Noãn Hạ nín khóc, mỉm cười, sau đó phát hiện ra mình dễ dụ muốn chết, cho nên lại cố ý kiêu ngạo, “Anh thử nói xem em đang ở đâu? Đoán đi, đoán xem nào.”
“Anh muốn gặp em, được không?” Anh nói thêm.
Không hiểu sao chỉ một câu đơn giản như thế lại đánh thẳng được vào tim cô, khiến cô không nỡ lòng làm anh khó xử thêm, càng không đành lòng tức giận với anh, thế là cô ngoan ngoãn gửi định vị.
Thế đấy, cô quá dễ dỗ rồi!
***
Tiết Sở Mộ chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày loay hoay hết cách vì một cô gái. Khoảnh khắc cô xoay người bỏ đi ngay trước mắt mình, anh đã không có dũng khí đuổi theo. Ngồi lại “Tháng năm xưa cũ” thêm một lúc lâu, anh rất muốn gửi cho cô một tin nhắn nhưng lại sợ sẽ nhận lại được một câu “Chia tay” đầy thất vọng từ cô. Dù có tự trấn an bản thân ra sao, dù có dùng đủ mọi lý lẽ từ thực tế đến giả tưởng để tự thuyết phục chính mình, anh đều không thể không thừa nhận, sự thật là anh ghen tị, đố kị với người đàn ông ấm áp, dịu dàng kia, đố kị với tay bác sĩ pháp y họ Từ mà Tề Noãn Hạ hết sức thân thiết.
Thực ra chính anh cũng không rõ vì sao lại đặc biệt nhớ rõ Từ Minh Hàng. Có lẽ là vì sự ấm áp tỏa ra từ anh ấy hoàn toàn trái ngược với anh, có lẽ là vì ở trước mặt anh ấy, Tề Noãn Hạ luôn luôn cười rất rạng rỡ, không giống như biểu hiện thấp tha thấp thỏm của cô lúc ở trước mặt anh. Hoặc cũng có thể là Từ Minh Hàng biết rõ từng sở thích của Tề Noãn Hạ, không giống như anh đã ở bên cô khá lâu rồi mà vẫn không biết cô không thích ăn những món về lươn.
Suy nghĩ chán chê, cuối cùng anh lại không rõ rốt cuộc mình đang đố kị với Từ Minh Hàng hay là tự giận chính mình vì không đủ thấu hiểu Tề Noãn Hạ.
Đêm hôm qua anh nằm trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang hiện mãi một trang tạp chí vật lý, đợi mãi vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ cô gái tên Tề Noãn Hạ ngoan ngoãn, đáng yêu, anh mới sâu sắc nhận ra một điều, hóa ra là anh đã yêu cô nhiều đến thế, và còn rất sợ một người nhạt nhẽo như mình sẽ dần khiến cô rời xa.
Suốt cả một đêm trằn trọc không ngủ được, ngày hôm sau Tiết Sở Mộ một mình tới bữa tiệc liên hoan chung với nhóm Quách Tư Viễn và Phùng Lăng Linh, ngay lúc anh đang loay hoay tìm cho mình một cái cớ để chạy đi tìm cô thì Phùng Lăng Linh bỗng bật cười, chuyển cho anh một hòm thư nhỏ. Anh không biết dùng từ gì để nói về khoảnh khắc chấn động ấy, cũng không biết phải đếm mình đã có bao nhiêu phần hối hận khi không hiểu được ánh mắt thâm tình và bướng bỉnh của Tề Noãn Hạ mỗi lúc gặp anh, lại càng hận chính mình ngày hôm đó nói ra câu nào cũng đều mang ý chất vấn, nói với cô rằng anh không tin vào tình yêu sét đánh, càng không tin cô vừa gặp đã yêu anh sâu đậm.
Hóa ra cô đã lặng lẽ thích anh mười năm, mà anh hoàn toàn không hề hay biết gì về tình cảm của cô.
“Vốn tôi cứ nghĩ ở trước mặt cậu, tôi sẽ luôn giữ được hình tượng tốt đẹp như bao năm nay, nhưng cuối cùng ai biết được lại có thể nhìn thấy bộ dạng này của cậu. Thực xin lỗi. Cậu có nhớ hồi đó, cứ mỗi lần tan học, chúng ta sẽ lại chạy tới phòng bảo vệ nhận thư không?” Phùng Lăng Linh đứng chắn trước mặt anh, nhìn anh ngơ ngẩn xé mở từng phong thư đã ố vàng, cất giọng rất rõ ràng, đâm thẳng vào tim anh đau nhói. “Khi đó, cậu đang bận chuẩn bị cho kỳ thi môn Vật lý, là tôi và Quách Tư Viễn đã thay cậu đi nhận thư, tôi cười nói với cậu là mấy bức thư tình, đúng như tôi dự đoán, cậu không mấy để tâm tới chúng. Đối với biểu hiện này của cậu, tôi cực kỳ vui vẻ, thẳng tay cầm luôn mấy bức thư tình ấy đi. Tôi đương nhiên biết Tề Noãn Hạ là cô bạn học cùng khóa khác lớp thường xuất hiện ở ban Tự nhiên của chúng ta, cho nên ngay từ lần thứ hai nhìn thấy bức thư gửi tới từ cô ấy xuất hiện ở phòng bảo vệ, tôi đều lặng lẽ lấy đi và giấu nhẹm. Mãi cho đến cuối kỳ, tôi mới thử đưa thư của cô ấy đi thăm dò cậu, nhưng cậu hoàn toàn không biết gì cả, không hề có ấn tượng về cô bạn học này, thậm chí còn nói thẳng là không quan tâm. Sau đó, tôi đã mạo danh cậu viết thư từ chối cô ấy.”
“Nhưng mà cậu biết không, không ngờ là cô ngốc ấy lại viết một bức thư xin lỗi, hứa về sau sẽ không làm phiền cậu nữa.” Giọng nói của Phùng Lăng Linh có chút run rẩy, nhưng Tiết Sở Mộ một câu cũng nghe không rõ, “Đây là bí mật tôi đã cất giấu suốt mười năm, chính tôi cũng không lý giải nổi vì sao mình lại giữ lại hết những bức thư này của Tề Noãn Hạ. Kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, tôi chưa một lần gặp lại cô ấy, những tưởng đây vĩnh viễn sẽ là bí mật của riêng tôi, nhưng điều tôi không thể lường trước là, mười năm sau, các cậu lại vô tình gặp lại nhau.”
“Thật lòng xin lỗi, bấy lâu nay tôi vẫn luôn gạt cậu. Nhưng xin cậu hãy tin tôi, đã có rất nhiều lần tôi hối hận và áy náy vô cùng về tâm tư xấu xa năm đó. Sau khi hai người chính thức ở bên nhau, tôi đã nghĩ, nếu năm xưa tôi không lén giấu đi những bức thư này thì có lẽ hai người đã là của nhau từ lâu rồi mới phải.”
Mỗi một bức thư, mỗi một câu chữ đều cất giấu tâm tư rung động, khát khao về một mối tình đầu của cô gái nhỏ. Tiết Sở Mộ nhìn hồi lâu, lòng thầm hối hận về mười năm đã qua. Anh cứ nghĩ mình sẽ trách móc Phùng Lăng Linh, nhưng khi đọc xong bức thư cuối cùng Tề Noãn Hạ gửi tới, nhìn nét bút ẩn chứa sự buồn bã, đau lòng của cô, anh bỗng cảm thấy có lẽ mình nên cảm ơn Phùng Lăng Linh mới phải. Nếu quay ngược thời gian trở về năm đó, tận mắt nhìn thấy những bức thư tình này, liệu anh sẽ hành động như thế nào? Có lẽ cũng sẽ giống như Phùng Lăng Linh, nhẫn tâm nói thẳng với Tề Noãn Hạ rằng anh không thích cô, thậm chí còn không biết cô là ai. Có lẽ cũng sẽ có chút cảm động hay bất ngờ gì đó, nhưng kết quả chắc chắn vẫn sẽ là từ chối. Để rồi sau mười năm, khi thời gian hoàn toàn thích hợp, khi anh đã thật sự đem lòng yêu cô gái tên Tề Noãn Hạ ấy, sự xuất hiện của những bức thư tình này khiến lòng anh chấn động và thấy đau lòng vì cô.
Anh thực sự rất muốn được gặp cô ngay lập tức, ôm cô vào lòng, nói cho cô biết anh đã sai rồi, anh không nên nghi ngờ tình cảm của cô dành cho anh, nhưng anh cũng do dự, sợ cô gái của anh sau bao lần tổn thương đã mất đi dũng khí tiếp tục yêu anh. Cho nên, anh dứt khoát lái xe chạy thẳng tới nhà cô, chờ bên dưới lầu, chần chờ không dám gọi cho cô một cuộc điện thoại. Tới lúc này, anh mới thật sự thấu hiểu được nỗi lòng lo âu, bất an của cô bấy lâu nay. Là bởi vì quá yêu, cho nên mới vô cùng để ý.
***
Ngay khi Tề Noãn Hạ đang đứng ngồi không yên trong tiệm trà sữa, tới lần thứ N nghe được tiếng chuông gió reo vang, cô vội ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng không còn phải nhìn thấy một người xa lạ bước vào, cảm giác thất vọng cũng nhanh chóng tiêu tan. Sự bất an hiện rõ trong đôi mắt cô nhanh chóng biến mất, lúc này trong mắt cô chỉ còn lại bóng hình người đàn ông đang cất bước vội vàng đi tới chỗ cô.
Cô nghĩ, có lẽ đã đến lúc cô nên nói cho anh biết, mười năm qua, vì quá nhút nhát nên cô đã hao tổn tâm tư suy tính đi đường vòng. Có lẽ cô nên nói cho anh biết, là vì cô rất để tâm đến việc anh đã lạnh lùng từ chối cô mười năm trước, mười năm sau lại quên mất cô, cho nên cô mới luôn thật cẩn trọng trước mặt anh, cố gắng làm sao để không tự khai ra chính mình.
Tiết Sở Mộ đã tới mỗi lúc một gần hơn. Tề Noãn Hạ đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang từng bước tiến về phía mình. Thật gần, chỉ còn cách nhau một bước nữa, cô đột nhiên bị anh ôm vào lòng. Khác với cái ôm ấm áp của Từ Minh Hàng chiều hôm nay, anh ôm cô rất chặt, không cho cô cơ hội né ra khỏi vòng tay anh khiến cô giãy giụa.
A, cái người này, thật là vô lý, dám ngang nhiên không cho cô lên mặt giận dỗi, dám ngang ngược ôm cô, muốn ăn thịt cô luôn đấy à?
Nhưng mà cũng được, ai bảo cô cứ muốn anh chủ động cơ chứ?
Tề Noãn Hạ an tâm ở trong vòng tay của anh, khóe miệng trộm cong lên, ở góc khuất anh không thấy được mà bày ra vẻ mặt hớn hở.
“Noãn Hạ!” Anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, động tác dịu dàng, trong giọng nói mang theo sự chân thành tuyệt đối. Anh nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro