Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt
Chương 6
Chanh Mặc Mạt
2025-04-02 11:16:20
Tuần thứ hai sau khi trở về từ Nam Kinh, lão Phương, thầy ngữ văn gọi Tề Noãn Hạ đến văn phòng của tổ Ngữ văn. Vừa bước vào phòng, cô đã bị mấy thầy cô quen thuộc trêu chọc. Ví như, cô Mạc trẻ tuổi từ đống bài tập ngẩng đầu lên, cười nói: “Ơ, Noãn Hạ hả, thầy Phương của em lại gọi đến ăn cơm à?”. Lại ví như, thầy Tống đeo mắt kính, tóc đã muối tiêu, “Lão Phương, bạn nhỏ nhà ông tới rồi này.”
Tề Noãn Hạ từ lâu đã quen với việc những giáo viên này trêu chọc cô và lão Phương, giống như lão Phương thầy ngữ văn lần nào cũng thoải mái thừa nhận cô là “con gái” vậy.
“Tới đây, tới đây, đây là bài tập về nhà tối nay, em viết lên bảng đen đi.” Thầy Phương dạy ngữ văn đã hơn bốn mươi tuổi nhưng tinh thần lại như thanh niên ba mươi vậy. Khi nhìn thấy Tề Noãn Hạ, thầy mỉm cười vui vẻ: “Còn nữa, đây là vở bài học ở lớp cuối tuần này, em đưa cho Triệu Du đi.”
Là như vầy, khi Tề Noãn Hạ mới vào cấp ba, giáo viên dạy ngữ văn là lão Phương, nào ngờ sau khi chia lớp lại trở thành giáo viên ngữ văn của cô và Triệu Du, mà cô vẫn là gương mặt tiêu biểu trong giờ dạy của thầy ấy.
“Vâng ạ.”
Xếp đống vở bài tập ngay ngắn, Tề Noãn Hạ thầm kêu khổ, học sinh xuất sắc của ban Vật lý quả nhiên là thật, sao có thể mang sách dày thế này đi học chứ? Chỉ muốn nhanh chóng mang đống vở này ném trước mặt Triệu Du nên bước chân của Tề Noãn Hạ càng lúc càng nhanh, trước ngực là chồng vở chất cao như núi, che khuất tầm nhìn của cô. Đi tới lớp 11-1, tay chân Tề Noãn Hạ bủn rủn, hận không thể vứt hết đống vở này đi.
“Triệu Du, Triệu Du, nhanh nhanh nhanh, vở bài học của lớp mày nè, nặng chet tao rồi!” Đây là lần đầu tiên Tề Noãn Hạ đến lớp 11-1 mà không phải trong giờ tan học, cô biết, chỗ ngồi của Triệu Du là ở bàn đầu tiên trong tổ thứ nhất. Song có lẽ vì chưa từng tới đây vào giờ này nên cô không nghĩ rằng giữa giờ nghỉ trưa ồn ào mà lớp Vật lý lại im lặng đến vậy, im lặng đến mức sau khi cô gọi xong dường như còn nghe tiếng ai đó xoay bút trên mặt bàn. Xấu hổ quá! Mặt cô đỏ bừng như trái cà chua. Ai có thể nói cho cô biết tại sao cái lớp này lại nghiêm túc quá vậy?
Đang lúng túng, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích, vào lúc đó Tề Noãn Hạ hi vọng mình chưa bao giờ bước vào lớp học này. Cho đến khi Triệu Du tươi cười bước lên bục giảng, sắp xếp lại đống bài vở đang lộn xộn xong, Tề Noãn Hạ mới hung dữ liếc mắt nhìn Triệu Du: “Bọn mày có cần nghiêm túc thế không? Đang là giờ nghỉ trưa mà?” Cô nói khẽ vào tai Triệu Du, bất luận thế nào cũng không tưởng tượng nổi, hóa ra đây là giờ nghỉ trưa của ban tự nhiên, hăng hái làm bài, không hề có tí ồn ào nào, “Mày làm tao thấy mình là đứa học dốt nhất trong đám học dốt rồi này, làm sao đây? Tao tự ti quá.”
Triệu Du phản bác: “Mày thôi đi. Mày nghĩ tụi tao muốn à, còn không phải vì thầy vật lý lúc nào cũng bắt làm bài kiểm tra trắc nghiệm vào buổi trưa sao, còn hơn cả giám thị nữa.”
Tề Noãn Hạ bật cười, đang muốn trêu chọc thêm vài câu, nhưng lơ đãng một cái đã khiến cô đứng ngây ngốc trước bục giảng, không nói được lời nào. Chỗ ngồi thứ hai từ dưới đếm lên, cậu thiếu niên đang cúi đầu viết gì đó lại chính là người làm lòng cô ngứa ngáy từ hôm đó tới tận bây giờ, hóa ra người ta học tại lớp này, trong chính cái lớp mà cô vừa làm trò hề xong.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể dễ dàng gặp lại chàng thiếu niên đã tận tay đưa điện thoại cho mình ngày hôm đó. Chàng thiếu niên cô đã âm thầm tìm kiếm khi từ Nam Kinh trở về hóa ra lại chính là bạn cùng lớp với Triệu Du, hóa ra họ đã vô số lần lướt qua nhau tại lớp học này, hóa ra, cậu ấy…
Cho nên có phải bọn họ thật sự có duyên với nhau?
Đến khi bị Triệu Du nhéo vào phần thịt mềm bên hông, Tề Noãn Hạ mới bừng tỉnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu đã chôn sâu tận đáy lòng: “Nam sinh ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, tên gì vậy?”
Cô luôn luôn, vẫn luôn muốn biết tên của chàng thiếu niên đã khiến cô phải bận lòng một cách khó hiểu, rất muốn rất muốn biết điều đó.
—--------------
Đêm khuya thanh vắng, Tề Noãn Hạ đang ngủ bỗng bị giật mình, tay chân lạnh cóng, một góc mặt tê dại, cô tỉnh dậy, theo thói quen nhìn vào màn hình máy tính mới phát hiện máy đã chuyển về thời gian dài khi đã lâu không có hoạt động. Nhẹ nhàng di chuyển con trỏ chuột, ở góc phải màn hình máy tính hiển thị con số 02:36 khiến cô cười khổ, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ vào giờ này, mà trong giấc mơ đó lại tràn ngập hình ảnh của Tiết Sở Mộ.
Cổ cứng đờ, đôi bàn chân lạnh cóng khiến cô phải cởi giày, xỏ luôn chân vào ống quần cho ấm. Một thoáng ấm áp khiến cô hít thở thoải mái hơn, sau đó tầm mắt rơi xuống hai bản kế hoạch trong tay, vẻ mặt phức tạp. Đây có lẽ là lần đầu tiên khi làm nghề này trong mấy năm qua cô có nỗi lòng riêng. Một cái là lên kế hoạch cầu hôn ở nhà hàng nơi Quách Tư Viễn và bạn gái hẹn hò lần đầu tiên, một cái là ôn lại kỷ niệm xưa ở sân trường nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, ở nhà người bạn học chung, trở về ký túc xá nữ năm xưa, giống như những người yêu nhau ở thời đại này, ôm hôn bày tỏ tình yêu.
Một bên trái, một bên phải, cái bên phải bị Tề Noãn Hạ mang theo lòng riêng mà sắp xếp, cô không khỏi nhíu mày. Lúc cô gõ ra từng chữ “nhà người bạn”, cô biết rằng mình không có tự trọng, vẫn muốn gặp cái người cơ bản không hề nhớ cô, hay nói cách khác là chưa từng biết đến cô, Tiết Sở Mộ. Cảm giác thật phiền não, không chỉ vì khát khao muốn gặp Tiết Sở Mộ, mà hơn nữa là cảm giác bất lực khi để tình cảm riêng tư xen vào công việc. Cô biết mình không nên làm vậy, nhưng vẫn không khống chế được.
Biểu tượng QQ ở góc phải bên dưới màn hình máy tính không ngừng nhấp nháy, Tề Noãn Hạ cáu kỉnh mở tin nhắn ở nhóm Độc giả của Thi Tâm Lộ, 475 tin nhắn, cô lần lượt đọc kỹ từng cái, sau khi đọc xong tất cả tin nhắn, cô cố xua đuổi cảm giác bực dọc không đáng có.
Kẻ Điên: Người anh em chỉ mặc quần cộc ra đường của tôi đâu rồi?
Kẻ Điên: Nhanh nhanh trở lại đi!
Kẻ Điên: Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi.
Chúm Chím: Đồ điên, uống thuốc đi.
Nước Chảy Róc Rách: Chỉ mặc quần cộc? Chị Bội Bội hả?
Kẻ Điên: @Em Gái Dì Tuyết, nghe nói cậu chỉ mặc quần cộc.
Kẻ Điên: @Em Gái Dì Tuyết, nghe nói cậu là người anh em của tôi.
Ánh Sáng Lấp Lánh: Đừng, đừng, tôi cười té đái mất.
Kẻ Điên: Về nhanh lên, cùng nhau đi mua quần cộc mới nè.
Em Gái Dì Tuyết: Cái gì? Mặc quần cộc gì chứ?
Doãn Khẩu: Yêu quái! Chạy đi đâu?
Kẻ Điên: Vừa rồi trên bảng chỉ đường nói cậu chỉ mặc quần cộc, nhất định là anh em của tôi.
Em Gái Dì Tuyết: /hình ảnh/
Kẻ Điên: Bảng chỉ đường của Nước Chảy Róc Rách kia, ngón tay cậu chỉ sai người rồi, tôi phải biến cậu thành con sâu mới được.
Kẻ Điên: Hỡi những người anh em, tôi nói cho các cậu biết một chuyện!
Kẻ Điên: Tiểu Doãn Khẩu đạp Róc Rách, còn cõng thêm Bội Bội.
Em Gái Dì Tuyết: 110 có đây không? Có người bị điên này.
Kẻ Điên: Bất ngờ có sét đánh với tốc độ cực nhanh, không kịp bịt tai lại.
Doãn Khẩu: Điên rồi, điên thật rồi!
Kẻ Điên: Tôi xoa mặt, lặng lẽ hát, bịt lại!
Ánh Sáng Lấp Lánh: Ha ha ha ha ha ha ha.
Kẻ Điên: Muốn đi thì đi đi, lao tới Cửu Châu nào.
Chúm Chím: Cậu có, tôi có, tất cả đều có, wow!
Doãn Khẩu: Hôm nay thuốc trong bệnh viện tâm thần cao liều thật đấy.
Doãn Khẩu: Đều không bình thường!
Tin nhắn vẫn hài hước như mọi khi nhưng chẳng làm Tề Doãn Hạ cười nổi. Chống cằm thấy con cú đêm Thi Tâm Lộ vẫn ở trong nhóm điên cuồng này, cô bắt đầu rối rắm nghĩ xem có nên quấy rầy người phụ nữ thừa năng lượng này không.
Kẻ Điên: Hương phi, căn phòng trẫm cho nàng trông đẹp không?
Chúm Chím: Cậu điên rồi, uống thuốc đi.
Kẻ Điên: Hương phi, mau bắt cho trẫm một con bướm.
Doãn Khẩu: Mang khế ước mua nhà cho ta.
Kẻ Điên: Ngươi cũng muốn bắt à?
Doãn Khẩu: Đem khế ước mua nhà ra đây rồi bắt.
Kẻ Điên: Bắt đi, ngươi là đang dòm ngó tài sản của trẫm, phải tống vào nhà giam!
Doãn Khẩu: Tất nhiên rồi.
Kẻ Điên: Thực dụng! Người Tây Vực ngu ngốc! Ngươi lừa gạt con trai của ai gia, ai gia phải ban vải lụa trắng cho ngươi!!!
R: Không phải Hương phi là người Mông Cổ hả?
Doãn Khẩu: Haha… là Tân Cương người ạ…
Kẻ Điên: Hạ Hạ ngu ngốc!
Kẻ Điên: Không đúng, sao mày còn thức? Mai không đi làm hả?
Em Gái Dì Tuyết: Mẹ kiếp, vẫn là Hạ Hạ có ích, cuối cùng cũng khiến ả ta bình thường được rồi.
Bàn tay đang gõ chữ của Tề Noãn Hạ khựng lại, một giây kế tiếp nhận được tin nhắn riêng của Thi Tâm Lộ, cô lập tức thấy hối hận, hối hận vì không nhịn được mà xuất hiện vào lúc này.
Thi Tâm Lộ: Mau thành thật khai báo, sao khuya rồi còn chưa ngủ? Suy nghĩ chuyện tình cảm hả? Mau mau mau, nói cho chị đây nghe xem nào.
Tề Noãn Hạ: Mày không thấy mình điên khùng quá lố hả?
Thi Tâm Lộ: Không thấy gì hết, mạng ảo, vui vẻ một chút thì có sao đâu, không thấy ai cũng vui vẻ sao?
Tề Noãn Hạ: Nếu tao không vui thì sao? Nếu tao cực kì muốn một món đồ thì tao có nên nghe theo con tim không?
Thi Tâm Lộ: Chet tiệt, đại tiểu thư à, nói tiếng người đi được không?
Tề Noãn Hạ: Quên đi, tao biết rồi.
Thi Tâm Lộ: Tao nguyện gọi mày là chị, mau nói cho tao biết đi mà.
Tề Noãn Hạ: Không có gì đâu, mày cứ ha hả tiếp đi, tao ngủ đây.
Thi Tâm Lộ: Chị à, chị thật sự muốn em bị nổ phổi mới vừa lòng à?
Tề Noãn Hạ: Con điên, đi cào đầu đi.
Thi Tâm Lộ: ……
Dùng tốc độ nhanh nhất tắt máy tính, Tề Noãn Hạ đứng dậy cử động tay chân đang cứng đờ vì lạnh, rõ ràng đã quá thời gian nghỉ ngơi bình thường rất lâu, vậy mà giờ này thay vì ngáp dài, cô lại không hề thấy buồn ngủ. Có lẽ do hôm nay gặp được Quách Tư Viễn khiến cô nhớ về thời niên thiếu điên cuồng đó, hoặc có lẽ do gần đây nhìn thấy em họ Cố Gia Ý hạnh phúc nên cô bắt đầu cảm thấy có lẽ bản thân nên nhiệt huyết thêm lần nữa chăng?
Sau khi pha cho mình một tách cafe, cô cầm bản kế hoạch bên phải lên và bắt đầu xóa xóa sửa sửa một chút. Cô nghĩ nghe theo con tim mình là lựa chọn duy nhất lúc này.
Tề Noãn Hạ từ lâu đã quen với việc những giáo viên này trêu chọc cô và lão Phương, giống như lão Phương thầy ngữ văn lần nào cũng thoải mái thừa nhận cô là “con gái” vậy.
“Tới đây, tới đây, đây là bài tập về nhà tối nay, em viết lên bảng đen đi.” Thầy Phương dạy ngữ văn đã hơn bốn mươi tuổi nhưng tinh thần lại như thanh niên ba mươi vậy. Khi nhìn thấy Tề Noãn Hạ, thầy mỉm cười vui vẻ: “Còn nữa, đây là vở bài học ở lớp cuối tuần này, em đưa cho Triệu Du đi.”
Là như vầy, khi Tề Noãn Hạ mới vào cấp ba, giáo viên dạy ngữ văn là lão Phương, nào ngờ sau khi chia lớp lại trở thành giáo viên ngữ văn của cô và Triệu Du, mà cô vẫn là gương mặt tiêu biểu trong giờ dạy của thầy ấy.
“Vâng ạ.”
Xếp đống vở bài tập ngay ngắn, Tề Noãn Hạ thầm kêu khổ, học sinh xuất sắc của ban Vật lý quả nhiên là thật, sao có thể mang sách dày thế này đi học chứ? Chỉ muốn nhanh chóng mang đống vở này ném trước mặt Triệu Du nên bước chân của Tề Noãn Hạ càng lúc càng nhanh, trước ngực là chồng vở chất cao như núi, che khuất tầm nhìn của cô. Đi tới lớp 11-1, tay chân Tề Noãn Hạ bủn rủn, hận không thể vứt hết đống vở này đi.
“Triệu Du, Triệu Du, nhanh nhanh nhanh, vở bài học của lớp mày nè, nặng chet tao rồi!” Đây là lần đầu tiên Tề Noãn Hạ đến lớp 11-1 mà không phải trong giờ tan học, cô biết, chỗ ngồi của Triệu Du là ở bàn đầu tiên trong tổ thứ nhất. Song có lẽ vì chưa từng tới đây vào giờ này nên cô không nghĩ rằng giữa giờ nghỉ trưa ồn ào mà lớp Vật lý lại im lặng đến vậy, im lặng đến mức sau khi cô gọi xong dường như còn nghe tiếng ai đó xoay bút trên mặt bàn. Xấu hổ quá! Mặt cô đỏ bừng như trái cà chua. Ai có thể nói cho cô biết tại sao cái lớp này lại nghiêm túc quá vậy?
Đang lúng túng, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích, vào lúc đó Tề Noãn Hạ hi vọng mình chưa bao giờ bước vào lớp học này. Cho đến khi Triệu Du tươi cười bước lên bục giảng, sắp xếp lại đống bài vở đang lộn xộn xong, Tề Noãn Hạ mới hung dữ liếc mắt nhìn Triệu Du: “Bọn mày có cần nghiêm túc thế không? Đang là giờ nghỉ trưa mà?” Cô nói khẽ vào tai Triệu Du, bất luận thế nào cũng không tưởng tượng nổi, hóa ra đây là giờ nghỉ trưa của ban tự nhiên, hăng hái làm bài, không hề có tí ồn ào nào, “Mày làm tao thấy mình là đứa học dốt nhất trong đám học dốt rồi này, làm sao đây? Tao tự ti quá.”
Triệu Du phản bác: “Mày thôi đi. Mày nghĩ tụi tao muốn à, còn không phải vì thầy vật lý lúc nào cũng bắt làm bài kiểm tra trắc nghiệm vào buổi trưa sao, còn hơn cả giám thị nữa.”
Tề Noãn Hạ bật cười, đang muốn trêu chọc thêm vài câu, nhưng lơ đãng một cái đã khiến cô đứng ngây ngốc trước bục giảng, không nói được lời nào. Chỗ ngồi thứ hai từ dưới đếm lên, cậu thiếu niên đang cúi đầu viết gì đó lại chính là người làm lòng cô ngứa ngáy từ hôm đó tới tận bây giờ, hóa ra người ta học tại lớp này, trong chính cái lớp mà cô vừa làm trò hề xong.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể dễ dàng gặp lại chàng thiếu niên đã tận tay đưa điện thoại cho mình ngày hôm đó. Chàng thiếu niên cô đã âm thầm tìm kiếm khi từ Nam Kinh trở về hóa ra lại chính là bạn cùng lớp với Triệu Du, hóa ra họ đã vô số lần lướt qua nhau tại lớp học này, hóa ra, cậu ấy…
Cho nên có phải bọn họ thật sự có duyên với nhau?
Đến khi bị Triệu Du nhéo vào phần thịt mềm bên hông, Tề Noãn Hạ mới bừng tỉnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu đã chôn sâu tận đáy lòng: “Nam sinh ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, tên gì vậy?”
Cô luôn luôn, vẫn luôn muốn biết tên của chàng thiếu niên đã khiến cô phải bận lòng một cách khó hiểu, rất muốn rất muốn biết điều đó.
—--------------
Đêm khuya thanh vắng, Tề Noãn Hạ đang ngủ bỗng bị giật mình, tay chân lạnh cóng, một góc mặt tê dại, cô tỉnh dậy, theo thói quen nhìn vào màn hình máy tính mới phát hiện máy đã chuyển về thời gian dài khi đã lâu không có hoạt động. Nhẹ nhàng di chuyển con trỏ chuột, ở góc phải màn hình máy tính hiển thị con số 02:36 khiến cô cười khổ, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ vào giờ này, mà trong giấc mơ đó lại tràn ngập hình ảnh của Tiết Sở Mộ.
Cổ cứng đờ, đôi bàn chân lạnh cóng khiến cô phải cởi giày, xỏ luôn chân vào ống quần cho ấm. Một thoáng ấm áp khiến cô hít thở thoải mái hơn, sau đó tầm mắt rơi xuống hai bản kế hoạch trong tay, vẻ mặt phức tạp. Đây có lẽ là lần đầu tiên khi làm nghề này trong mấy năm qua cô có nỗi lòng riêng. Một cái là lên kế hoạch cầu hôn ở nhà hàng nơi Quách Tư Viễn và bạn gái hẹn hò lần đầu tiên, một cái là ôn lại kỷ niệm xưa ở sân trường nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, ở nhà người bạn học chung, trở về ký túc xá nữ năm xưa, giống như những người yêu nhau ở thời đại này, ôm hôn bày tỏ tình yêu.
Một bên trái, một bên phải, cái bên phải bị Tề Noãn Hạ mang theo lòng riêng mà sắp xếp, cô không khỏi nhíu mày. Lúc cô gõ ra từng chữ “nhà người bạn”, cô biết rằng mình không có tự trọng, vẫn muốn gặp cái người cơ bản không hề nhớ cô, hay nói cách khác là chưa từng biết đến cô, Tiết Sở Mộ. Cảm giác thật phiền não, không chỉ vì khát khao muốn gặp Tiết Sở Mộ, mà hơn nữa là cảm giác bất lực khi để tình cảm riêng tư xen vào công việc. Cô biết mình không nên làm vậy, nhưng vẫn không khống chế được.
Biểu tượng QQ ở góc phải bên dưới màn hình máy tính không ngừng nhấp nháy, Tề Noãn Hạ cáu kỉnh mở tin nhắn ở nhóm Độc giả của Thi Tâm Lộ, 475 tin nhắn, cô lần lượt đọc kỹ từng cái, sau khi đọc xong tất cả tin nhắn, cô cố xua đuổi cảm giác bực dọc không đáng có.
Kẻ Điên: Người anh em chỉ mặc quần cộc ra đường của tôi đâu rồi?
Kẻ Điên: Nhanh nhanh trở lại đi!
Kẻ Điên: Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi.
Chúm Chím: Đồ điên, uống thuốc đi.
Nước Chảy Róc Rách: Chỉ mặc quần cộc? Chị Bội Bội hả?
Kẻ Điên: @Em Gái Dì Tuyết, nghe nói cậu chỉ mặc quần cộc.
Kẻ Điên: @Em Gái Dì Tuyết, nghe nói cậu là người anh em của tôi.
Ánh Sáng Lấp Lánh: Đừng, đừng, tôi cười té đái mất.
Kẻ Điên: Về nhanh lên, cùng nhau đi mua quần cộc mới nè.
Em Gái Dì Tuyết: Cái gì? Mặc quần cộc gì chứ?
Doãn Khẩu: Yêu quái! Chạy đi đâu?
Kẻ Điên: Vừa rồi trên bảng chỉ đường nói cậu chỉ mặc quần cộc, nhất định là anh em của tôi.
Em Gái Dì Tuyết: /hình ảnh/
Kẻ Điên: Bảng chỉ đường của Nước Chảy Róc Rách kia, ngón tay cậu chỉ sai người rồi, tôi phải biến cậu thành con sâu mới được.
Kẻ Điên: Hỡi những người anh em, tôi nói cho các cậu biết một chuyện!
Kẻ Điên: Tiểu Doãn Khẩu đạp Róc Rách, còn cõng thêm Bội Bội.
Em Gái Dì Tuyết: 110 có đây không? Có người bị điên này.
Kẻ Điên: Bất ngờ có sét đánh với tốc độ cực nhanh, không kịp bịt tai lại.
Doãn Khẩu: Điên rồi, điên thật rồi!
Kẻ Điên: Tôi xoa mặt, lặng lẽ hát, bịt lại!
Ánh Sáng Lấp Lánh: Ha ha ha ha ha ha ha.
Kẻ Điên: Muốn đi thì đi đi, lao tới Cửu Châu nào.
Chúm Chím: Cậu có, tôi có, tất cả đều có, wow!
Doãn Khẩu: Hôm nay thuốc trong bệnh viện tâm thần cao liều thật đấy.
Doãn Khẩu: Đều không bình thường!
Tin nhắn vẫn hài hước như mọi khi nhưng chẳng làm Tề Doãn Hạ cười nổi. Chống cằm thấy con cú đêm Thi Tâm Lộ vẫn ở trong nhóm điên cuồng này, cô bắt đầu rối rắm nghĩ xem có nên quấy rầy người phụ nữ thừa năng lượng này không.
Kẻ Điên: Hương phi, căn phòng trẫm cho nàng trông đẹp không?
Chúm Chím: Cậu điên rồi, uống thuốc đi.
Kẻ Điên: Hương phi, mau bắt cho trẫm một con bướm.
Doãn Khẩu: Mang khế ước mua nhà cho ta.
Kẻ Điên: Ngươi cũng muốn bắt à?
Doãn Khẩu: Đem khế ước mua nhà ra đây rồi bắt.
Kẻ Điên: Bắt đi, ngươi là đang dòm ngó tài sản của trẫm, phải tống vào nhà giam!
Doãn Khẩu: Tất nhiên rồi.
Kẻ Điên: Thực dụng! Người Tây Vực ngu ngốc! Ngươi lừa gạt con trai của ai gia, ai gia phải ban vải lụa trắng cho ngươi!!!
R: Không phải Hương phi là người Mông Cổ hả?
Doãn Khẩu: Haha… là Tân Cương người ạ…
Kẻ Điên: Hạ Hạ ngu ngốc!
Kẻ Điên: Không đúng, sao mày còn thức? Mai không đi làm hả?
Em Gái Dì Tuyết: Mẹ kiếp, vẫn là Hạ Hạ có ích, cuối cùng cũng khiến ả ta bình thường được rồi.
Bàn tay đang gõ chữ của Tề Noãn Hạ khựng lại, một giây kế tiếp nhận được tin nhắn riêng của Thi Tâm Lộ, cô lập tức thấy hối hận, hối hận vì không nhịn được mà xuất hiện vào lúc này.
Thi Tâm Lộ: Mau thành thật khai báo, sao khuya rồi còn chưa ngủ? Suy nghĩ chuyện tình cảm hả? Mau mau mau, nói cho chị đây nghe xem nào.
Tề Noãn Hạ: Mày không thấy mình điên khùng quá lố hả?
Thi Tâm Lộ: Không thấy gì hết, mạng ảo, vui vẻ một chút thì có sao đâu, không thấy ai cũng vui vẻ sao?
Tề Noãn Hạ: Nếu tao không vui thì sao? Nếu tao cực kì muốn một món đồ thì tao có nên nghe theo con tim không?
Thi Tâm Lộ: Chet tiệt, đại tiểu thư à, nói tiếng người đi được không?
Tề Noãn Hạ: Quên đi, tao biết rồi.
Thi Tâm Lộ: Tao nguyện gọi mày là chị, mau nói cho tao biết đi mà.
Tề Noãn Hạ: Không có gì đâu, mày cứ ha hả tiếp đi, tao ngủ đây.
Thi Tâm Lộ: Chị à, chị thật sự muốn em bị nổ phổi mới vừa lòng à?
Tề Noãn Hạ: Con điên, đi cào đầu đi.
Thi Tâm Lộ: ……
Dùng tốc độ nhanh nhất tắt máy tính, Tề Noãn Hạ đứng dậy cử động tay chân đang cứng đờ vì lạnh, rõ ràng đã quá thời gian nghỉ ngơi bình thường rất lâu, vậy mà giờ này thay vì ngáp dài, cô lại không hề thấy buồn ngủ. Có lẽ do hôm nay gặp được Quách Tư Viễn khiến cô nhớ về thời niên thiếu điên cuồng đó, hoặc có lẽ do gần đây nhìn thấy em họ Cố Gia Ý hạnh phúc nên cô bắt đầu cảm thấy có lẽ bản thân nên nhiệt huyết thêm lần nữa chăng?
Sau khi pha cho mình một tách cafe, cô cầm bản kế hoạch bên phải lên và bắt đầu xóa xóa sửa sửa một chút. Cô nghĩ nghe theo con tim mình là lựa chọn duy nhất lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro