Chương 14
Giản An Triết
2024-05-12 12:00:00
Một đêm không ngủ.
Sớm hôm sau tôi phải nỗ lực hết sức mới có thể thoát khỏi Krissica quấn lấy tay chân mình, sau đó chuẩn bị cặp sách đi học trong hoang mang lo sợ, lúc đi học cũng rất muốn gọi chị ấy dậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thôi đi.
Tân Đường ra ngoài đổ rác, há miệng ngáp một cái còn chưa kịp ngậm lại, nháy mắt đã bị dáng vẻ của tôi làm sợ tới mức thét lên chói tay.
Đúng rồi, sáng hôm nay thời tiết không tốt, còn có sương mù xám xịt, mặt của tôi có lẽ là không có chút máu nào, lại biểu tình dại ra, quả thật là có thể may mắn hù dọa được người khác rồi.
Tân Đường che ngực lại an ủi trái tim nhỏ bé của hắn, giọng nói cũng chậm rì rì: “Cậu, cậu, cậu đang định làm gì vậy hả?”
Tôi hoàn hồn, lại gọi hắn một tiếng.
“Làm gì vậy!” Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi: “Xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã chạy ra hù dọa người khác.”
“Tớ đã suy nghĩ rất lâu cảm thấy chỉ có thể hỏi cậu là đúng nhất. Trong mấy người chúng ta chỉ có cậu không phải là con một.” Tôi quay lại nhìn hắn: “Cho nên, có em gái là một loại cảm giác như thế nào vậy hả? Nếu Tân Tống là chị gái của cậu thì cậu sẽ có cảm giác gì?”
“Quăng nó xuống đất. Mặc kệ là cái gì, cũng đều chỉ có một loại cảm nhận này”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Nói đùa thôi, tuy rằng nó xác thật là rất phiền, có rất nhiều lần, tớ cũng muốn đem nó bỏ vào xe rác vất đi cho rồi. Nhưng có đôi khi nó cũng rất đáng yêu. Cho nên thôi kệ đi.”
“Nhưng mà, cậu chưa từng lo lắng sao? Thêm một đứa con tình yêu của ba mẹ cậu sẽ phân chia ra. Sau khi cậu có em gái, cậu có thấy mẹ cậu đã không còn thương cậu như trước kia không?”
Hắn nỗ lực suy nghĩ: “Tớ thì không sao cả, tớ không phải là loại bám dính lấy mẹ. Hơn nữa, tớ cảm thấy không thể nghĩ như vậy được, khi gia đình có thêm một thành viên, thì người cậu yêu thương, sẽ nhiều hơn một người, và người yêu thương cậu, cũng sẽ nhiều hơn một người. Đó mới là suy nghĩ tích cực.”
“Vậy sao? Sao trước giờ tớ không hề nghĩ tới những điều như vậy.”
“Thì bởi vì cậu đâu có anh chị em gì đâu, đúng rồi, mới sáng sớm chạy đến hỏi tớ vấn đề kỳ lạ như vậy, để làm gì hả?”
“Không có gì.” Tôi đứng lên, kéo kéo cái quai đeo cặp sách: “Bởi vì tớ đột nhiên có thêm một người chị gái.”
Hôm đó, ở trường học tôi có rất nhiều cảm xúc, có lúc thì nghĩ Krissica ở nhà một mình không biết có sao không, tôi không có số điện thoại của chị ấy, có lúc thì nghĩ mình vừa giận mẹ, giận bà ấy hôm nay cũng không gọi cho tôi.
Nhưng nhiều nhất vẫn là nghĩ tới cái lý luận bác ái của Tân Đường, hắn là kiểu người giống như ánh mặt trời, lúc nào cũng phân cao thấp với kiểu người sống trong u ám như tôi, tôi lúc nào cũng uất ức, giống như toàn thế giới đều phải xin lỗi tôi, thật là rất đáng ghét, đặc biệt, đặc biệt đáng ghét.
“Tiếng Anh thực hành.” Một âm thanh lạnh nhạt vang lên, tiếp theo sau đó, là quyển vở Tiếng Anh thực hành của tôi bay về chỗ tôi theo một đường cong parabol, rồi vững vàng đáp xuống mặt đất hành lang.
Đại Hoa vừa đúng lúc đi qua, cũng đã kịp lưu lại một dấu chân rõ ràng trên quyển vở trắng tinh: “A, thực xin lỗi, tớ không nhìn thấy.” Cô ấy đang chuẩn bị cúi người nhặt lên thì tôi lên tiếng lạnh lùng: “Đừng nhặt, ai vứt thì người đó nhặt.”
Từ Kiều ở phía sau bàn tiếp tục phát vở, nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, Đại Hoa thấy tôi biểu tình không ổn, vội vàng cúi người nhặt lên: “Được rồi, được rồi, là tớ không đúng, tan học đền cho cậu một quyển mới nha.”
Tôi nhìn dấu chân trên mặt, toàn bộ lửa giận đều đồng loạt nhảy lên, liền cầm lấy vở đi về phía Từ Kiều, nhìn chằm chằm cô ta nói: “Cậu rốt cuộc có ý gì?”
Cô ta nhún nhún vai: “Ý tứ gì chứ.”
“Đây là lần thứ mấy? Cậu đối với tôi có ý kiến gì hả?”
“Ý kiến gì? Tôi không phải cố ý, nhặt lên rồi thì thôi chứ, không phải sao? Cả lớp chỉ có mình cậu lộn xộn này nọ thôi!”
Tôi đưa quyển vở cho Đại Hoa bên cạnh, cười lạnh nói: “Nếu không phải đối với tôi có ý kiến, như vậy thì chính là mù rồi đúng không, một cái bàn lớn như vậy không ném lại ném xuống đất.”
“Cậu nói như vậy là sao? Có ai nói chuyện giống như cậu không?!”
“Sự thật còn không cho người ta nói sao? Tôi nói cho cậu biết, Từ Kiều, tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu ghét tôi chỗ nào thì cứ nói thẳng, hà tất phải làm mấy cái trò này, đầu óc cậu có bệnh hả!”
Các bạn học sớm đã vây quanh, chúng tôi từ ồn ào đến túi bụi, Khanh Ngữ đột nhiên chạy đến, vội vàng che trước mặt tôi: “Có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói, đừng gây gổ ồn ào!”
Từ Kiều đã vành mắt hồng hồng: “Lớp trưởng, là ai gây sự trước, là Trần Mộ Sanh kia mà? Cậu đừng có bởi vì cậu ta là bạn thân của cậu, mà lúc nào cũng bênh vực cậu ta như vậy, cậu phải công bằng một chút.”
“Được thôi, tôi không bênh vực ai cả, tôi chỉ muốn hỏi chuyện này cuối cùng là có chuyện gì?”
Khanh Ngữ quay đầu lại nhìn tôi, đưa cho tôi một ánh mắt thâm ý, tôi vẫn còn tức nhưng đành phải thôi “Bỏ đi, hôm nay coi như nể mặt Khanh Ngữ, tôi không so đo với cậu, mọi người không làm bạn học được, cũng không cần thiết phải làm kẻ thù. Chỉ cần cậu không chọc gì tôi, thì tôi cũng sẽ không tìm cậu gây sự.”
Vốn dĩ cái trò vớ vẩn này có thể cứ như vậy mà tan đi, Khanh Ngữ còn vỗ vỗ bả vai tôi, ai ngờ cô ta vẫn không buông tha, nói ra lời kỳ quặc: “Ai dám nhằm vào cậu, Trần Mộ Sanh cậu còn là tình cảm lăng nhăng, toàn cái trường này có ai mà không biết cậu là ai chứ.”
Tôi từ từ đi về phía cô ta: “Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Cô ta bất giác lui về phía sau một bước, nhưng vẫn ngẩng cao đầu như cũ: “Mày đừng tưởng là tao không biết hoàn cảnh nhà mày như thế nào, ba mẹ mày đã ly hôn từ sớm, là bởi vì mẹ mày đu bám vào người đàn ông khác ở bên Mỹ thôi, quả nhiên là mẹ nào thì con đó.”
“Tao sẽ cho mày biết tao là ai!” Tôi xông lên túm chặt tóc cô ta. Nếu có thể một lần giật trụi lủi thì tốt rồi.
Kết quả của trận đánh nhau đó cuối cùng là lưỡng bại câu thương, cô Diệp vô cùng tức giận, bởi vì vừa đúng lúc Chủ Nhiệm Khối Giáo Dục đi ngang qua lớp chúng tôi, bắt được tại trận, nói chúng tôi làm bại hoại tác phong và kỷ luật của nhà trường, còn chưa nhìn thấy nam sinh đánh nhau thì nữ sinh bọn tôi đã kéo nhau ra làm loạn rồi, ôi thật là vân vân và mây mây.
Cô giáo phê bình chủ yếu là phê bình tôi, bởi vì Từ Kiều từ sau khi ra khỏi phòng học vẫn cứ khóc lóc nỉ non, nhìn qua thì thấy so với tôi, cô ta đáng thương uất ức hơn nhiều. Tôi tuy rằng đã dừng tay, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ lì lợm ngông nghênh, ai nhìn vào cũng đều nói là tôi ức hiếp cô ta, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa, mới phải phản kháng mà ra thôi.
Chủ Nhiệm Khối Giáo Dục còn nói với chủ nhiệm lớp tôi rằng: “Cô phải trông chừng học sinh trong lớp mình cho kỹ lưỡng, xem có phải là mầm mống của bạo lực học đường hay không, bây giờ nữ sinh còn dữ dội hơn cả nam sinh nữa.”
Cô Diệp vội vàng gật đầu: “Điều chủ nhiệm nói tôi nhất định sẽ lưu ý. Nhưng tôi tin tưởng lớp chúng tôi sẽ không có mầm mống của bạo lực học đường đâu, chuyện của ngày hôm nay, hai em ấy đều có sai, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này cho tốt, để các em ấy hiểu rõ và khắc phục sai lầm của mình.”
Từ Kiều càng khóc thê thảm hơn.
Cuối cùng cả hai đứa chúng tôi đều bị giữ lại văn phòng để viết kiểm điểm khi tất cả mọi người đều đã đi khỏi, cái văn phòng to như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi, cái bàn tròn to này là ngày thường các giáo viên dùng để họp hành, tôi cúi xuống mặt bàn viết nguệch ngoạc cho xong, nhìn về phía người ngồi đối diện, không hiểu vì sao, tôi liền đá cô ta một cái từ phía dưới gầm bàn. “Cậu có biết không? Tôi không hề hối hận vì đã đánh cậu. Tôi đã biết cậu không thích tôi từ lâu, cho nên cậu nói tôi như thế nào cũng không sao cả. Nhưng nếu cậu nói động đến người nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Thực xin lỗi.” Cô ta lí nhí nói qua kẽ răng, nhưng so với thời điểm lúc nãy, khi cô giáo bắt chúng tôi xin lỗi nhau, thì đã thành khẩn hơn nhiều
“Coi như cậu xui xẻo, tôi hôm nay tâm tình không được tốt.”
“Thật ra... thật ra...không phải tôi không thích cậu, mà là tôi thấy chướng mắt thôi.”
“Chướng mắt cái gì cơ?”
Lục Minh ôm một xấp bài thi xuất hiện: “Mộ Sanh, sao cậu lại ở đây vậy?”
“À, viết kiểm điểm đó.”
“Cậu lại phạm lỗi gì à?” Cậu ta buông sắp bài thi xuống, rồi đi về phía tôi “Lần này là vì chuyện gì?”
“Nói cứ giống như tớ thường hay phạm lỗi lắm vậy. Lần này nghiêm trọng hơn một chút, tớ đánh nhau.”
Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ Từ Kiều ở phía đối diện, trong lúc đó, cô ta cuống quít cúi đầu, hoàn toàn tập trung vào tờ giấy kiểm điểm trước mặt.
“Cậu càng lúc càng to gan.”
“Mấy người Tân Đường đâu?”
“À, Tân Đường đã đi từ sớm, đến trong tiệm phụ giúp, có lẽ còn chưa biết chuyện của cậu. Khanh Ngữ và Đại Hoa ở thư viện, lát nữa tớ sẽ đi tìm họ.”
“Vậy đi thôi. Tớ cũng viết xong rồi.”
Tôi đứng dậy, Lục Minh nhìn qua bản kiểm điểm của tôi một lát rồi lắc đầu: “Cậu viết như vậy là không được đâu, cô giáo chắc chắn là muốn cậu viết một cách kỹ lưỡng hơn, như thế này là không có thành ý gì cả.”
“Không có đâu. Lần đầu tiên tớ viết kiểm điểm, cô giáo sẽ không xem kỹ đâu.”
“Nhưng cô Diệp thì có đó, hơn nữa bản thân cậu cũng biết, chuyện lần này của cậu có nhỏ đâu.” Cậu ta rút một tờ giấy A4 trên mặt bàn đưa cho tôi. “Qua đây, tớ chỉ cho cậu biết sửa chỗ nào, không cần sửa quá nhiều, cậu cũng muốn viết một lần thôi đúng không.”
“Được rồi.” Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống.
Có Lục Minh chỉ cho, sau khi viết xong, bản thân tôi cũng không phát hiện được rằng mình lại có sự hối hận và thành ý xin lỗi đến vậy “Xong rồi, cô giáo nhất định sẽ tin tưởng.”
“Mấu chốt chính là cậu phải tin tưởng lần sau cậu sẽ không đánh nhau nữa.”
Tôi cào cào cái trán: “Phải coi tình huống đã.”
“Thật ra, hôm nay chuyện hôm nay tôi cũng có sai, à không, phải nói rằng tôi có trách nhiệm lớn, là tôi khiêu khích cậu.” Từ Kiều đột nhiên đứng lên, mặt lộ vẻ thành khẩn: “Trần Mộ Sanh, tôi thật lòng xin lỗi cậu.”
Tôi hoảng sợ: “Tôi hôm nay tâm tình cũng không được tốt, cho nên mới dễ xúc động như vậy.”
“Thật..thật...sự thực xin lỗi!” Cô ta đột nhiên gập người 90 độ.
Tôi càng hoảng sợ, lén nhìn về phía Lục Minh xin giúp đỡ, cậu ta gió mát trăng thanh lắc đầu, ý bảo tôi cứ mặc kệ.
“Chuyện này, Lục Minh, bạn...”
Sau khi xin lỗi xong, mục tiêu của Từ Kiều chuyển về phía người bên cạnh tôi, nhưng không khéo là, đột nhiên di động của Lục Minh vang lên: “Ngại quá.” Cậu ta đứng dậy rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi thở dài: “Học giỏi đúng là không bình thường ha, tôi ở trường học nghe điện thoại lại cứ giống như là làm ăn trộm vậy.”
“Cậu và cậu ấy quan hệ thật tốt ha.” Cô ta đột nhiên cảm thán một câu.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi là anh em tốt.”
Lục Minh nghe xong điện thoại, đứng ngoài cửa vẫy tay gọi tôi: “Mộ Sanh, bọn Khanh Ngữ đang đợi.”
“À, ra ngay đây.” Tôi cầm lấy cặp sách trên sofa, lúc chuẩn bị đi còn bắt tay Từ Kiều một cái “Chuyện hôm nay bỏ qua đi.”.
Sau này khi tôi kể về chuyện này với đám người Đại Hoa, hai cô ấy không hẹn mà cùng nói tôi khờ, Từ Kiều thích Lục Minh, chuyện rõ ràng như vậy mà không nhìn ra được.
“Cô ta thích Lục Minh? Vậy cô ta công kích tớ làm gì, người cô ta nên đối phó không phải là Khanh Ngữ sao?”
Khanh Ngữ bất đắc dĩ buông tay, Đại Hoa thở dài một hơi: “Cậu biết cái gì, cô ta không nhằm vào Khanh Ngữ, là muốn cho bản thân mình chừa lại một đường hy vọng.”
Tôi không hiểu, chẳng lẽ cô ta nhằm vào tôi thì sẽ có hi vọng sao? Trong đầu tôi hiện lên một cảnh tượng, tôi và Lục Minh nói nói cười cười đi trên hành lang, Từ Kiều nhìn bóng dáng chúng tôi càng ngày càng xa, cô ta có nghĩ tới không, nếu mình không thể giống như Khanh Ngữ và cậu ta trở thành một đôi được trong lòng mọi người công nhận, thì ít ra cô ta cũng có thể giống tôi, có sự gần gũi giữa những người bạn thân với Lục Minh, như vậy có thể hiểu cậu ta hơn một chút.
Cái chuyện yêu đơn phương này cũng là phải suy tính, nếu không thể đi vào trong lòng người đó, thì cũng muốn đi đến vị trí gần nhất bên cạnh anh ấy.
Sớm hôm sau tôi phải nỗ lực hết sức mới có thể thoát khỏi Krissica quấn lấy tay chân mình, sau đó chuẩn bị cặp sách đi học trong hoang mang lo sợ, lúc đi học cũng rất muốn gọi chị ấy dậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thôi đi.
Tân Đường ra ngoài đổ rác, há miệng ngáp một cái còn chưa kịp ngậm lại, nháy mắt đã bị dáng vẻ của tôi làm sợ tới mức thét lên chói tay.
Đúng rồi, sáng hôm nay thời tiết không tốt, còn có sương mù xám xịt, mặt của tôi có lẽ là không có chút máu nào, lại biểu tình dại ra, quả thật là có thể may mắn hù dọa được người khác rồi.
Tân Đường che ngực lại an ủi trái tim nhỏ bé của hắn, giọng nói cũng chậm rì rì: “Cậu, cậu, cậu đang định làm gì vậy hả?”
Tôi hoàn hồn, lại gọi hắn một tiếng.
“Làm gì vậy!” Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi: “Xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã chạy ra hù dọa người khác.”
“Tớ đã suy nghĩ rất lâu cảm thấy chỉ có thể hỏi cậu là đúng nhất. Trong mấy người chúng ta chỉ có cậu không phải là con một.” Tôi quay lại nhìn hắn: “Cho nên, có em gái là một loại cảm giác như thế nào vậy hả? Nếu Tân Tống là chị gái của cậu thì cậu sẽ có cảm giác gì?”
“Quăng nó xuống đất. Mặc kệ là cái gì, cũng đều chỉ có một loại cảm nhận này”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Nói đùa thôi, tuy rằng nó xác thật là rất phiền, có rất nhiều lần, tớ cũng muốn đem nó bỏ vào xe rác vất đi cho rồi. Nhưng có đôi khi nó cũng rất đáng yêu. Cho nên thôi kệ đi.”
“Nhưng mà, cậu chưa từng lo lắng sao? Thêm một đứa con tình yêu của ba mẹ cậu sẽ phân chia ra. Sau khi cậu có em gái, cậu có thấy mẹ cậu đã không còn thương cậu như trước kia không?”
Hắn nỗ lực suy nghĩ: “Tớ thì không sao cả, tớ không phải là loại bám dính lấy mẹ. Hơn nữa, tớ cảm thấy không thể nghĩ như vậy được, khi gia đình có thêm một thành viên, thì người cậu yêu thương, sẽ nhiều hơn một người, và người yêu thương cậu, cũng sẽ nhiều hơn một người. Đó mới là suy nghĩ tích cực.”
“Vậy sao? Sao trước giờ tớ không hề nghĩ tới những điều như vậy.”
“Thì bởi vì cậu đâu có anh chị em gì đâu, đúng rồi, mới sáng sớm chạy đến hỏi tớ vấn đề kỳ lạ như vậy, để làm gì hả?”
“Không có gì.” Tôi đứng lên, kéo kéo cái quai đeo cặp sách: “Bởi vì tớ đột nhiên có thêm một người chị gái.”
Hôm đó, ở trường học tôi có rất nhiều cảm xúc, có lúc thì nghĩ Krissica ở nhà một mình không biết có sao không, tôi không có số điện thoại của chị ấy, có lúc thì nghĩ mình vừa giận mẹ, giận bà ấy hôm nay cũng không gọi cho tôi.
Nhưng nhiều nhất vẫn là nghĩ tới cái lý luận bác ái của Tân Đường, hắn là kiểu người giống như ánh mặt trời, lúc nào cũng phân cao thấp với kiểu người sống trong u ám như tôi, tôi lúc nào cũng uất ức, giống như toàn thế giới đều phải xin lỗi tôi, thật là rất đáng ghét, đặc biệt, đặc biệt đáng ghét.
“Tiếng Anh thực hành.” Một âm thanh lạnh nhạt vang lên, tiếp theo sau đó, là quyển vở Tiếng Anh thực hành của tôi bay về chỗ tôi theo một đường cong parabol, rồi vững vàng đáp xuống mặt đất hành lang.
Đại Hoa vừa đúng lúc đi qua, cũng đã kịp lưu lại một dấu chân rõ ràng trên quyển vở trắng tinh: “A, thực xin lỗi, tớ không nhìn thấy.” Cô ấy đang chuẩn bị cúi người nhặt lên thì tôi lên tiếng lạnh lùng: “Đừng nhặt, ai vứt thì người đó nhặt.”
Từ Kiều ở phía sau bàn tiếp tục phát vở, nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, Đại Hoa thấy tôi biểu tình không ổn, vội vàng cúi người nhặt lên: “Được rồi, được rồi, là tớ không đúng, tan học đền cho cậu một quyển mới nha.”
Tôi nhìn dấu chân trên mặt, toàn bộ lửa giận đều đồng loạt nhảy lên, liền cầm lấy vở đi về phía Từ Kiều, nhìn chằm chằm cô ta nói: “Cậu rốt cuộc có ý gì?”
Cô ta nhún nhún vai: “Ý tứ gì chứ.”
“Đây là lần thứ mấy? Cậu đối với tôi có ý kiến gì hả?”
“Ý kiến gì? Tôi không phải cố ý, nhặt lên rồi thì thôi chứ, không phải sao? Cả lớp chỉ có mình cậu lộn xộn này nọ thôi!”
Tôi đưa quyển vở cho Đại Hoa bên cạnh, cười lạnh nói: “Nếu không phải đối với tôi có ý kiến, như vậy thì chính là mù rồi đúng không, một cái bàn lớn như vậy không ném lại ném xuống đất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu nói như vậy là sao? Có ai nói chuyện giống như cậu không?!”
“Sự thật còn không cho người ta nói sao? Tôi nói cho cậu biết, Từ Kiều, tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu ghét tôi chỗ nào thì cứ nói thẳng, hà tất phải làm mấy cái trò này, đầu óc cậu có bệnh hả!”
Các bạn học sớm đã vây quanh, chúng tôi từ ồn ào đến túi bụi, Khanh Ngữ đột nhiên chạy đến, vội vàng che trước mặt tôi: “Có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói, đừng gây gổ ồn ào!”
Từ Kiều đã vành mắt hồng hồng: “Lớp trưởng, là ai gây sự trước, là Trần Mộ Sanh kia mà? Cậu đừng có bởi vì cậu ta là bạn thân của cậu, mà lúc nào cũng bênh vực cậu ta như vậy, cậu phải công bằng một chút.”
“Được thôi, tôi không bênh vực ai cả, tôi chỉ muốn hỏi chuyện này cuối cùng là có chuyện gì?”
Khanh Ngữ quay đầu lại nhìn tôi, đưa cho tôi một ánh mắt thâm ý, tôi vẫn còn tức nhưng đành phải thôi “Bỏ đi, hôm nay coi như nể mặt Khanh Ngữ, tôi không so đo với cậu, mọi người không làm bạn học được, cũng không cần thiết phải làm kẻ thù. Chỉ cần cậu không chọc gì tôi, thì tôi cũng sẽ không tìm cậu gây sự.”
Vốn dĩ cái trò vớ vẩn này có thể cứ như vậy mà tan đi, Khanh Ngữ còn vỗ vỗ bả vai tôi, ai ngờ cô ta vẫn không buông tha, nói ra lời kỳ quặc: “Ai dám nhằm vào cậu, Trần Mộ Sanh cậu còn là tình cảm lăng nhăng, toàn cái trường này có ai mà không biết cậu là ai chứ.”
Tôi từ từ đi về phía cô ta: “Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Cô ta bất giác lui về phía sau một bước, nhưng vẫn ngẩng cao đầu như cũ: “Mày đừng tưởng là tao không biết hoàn cảnh nhà mày như thế nào, ba mẹ mày đã ly hôn từ sớm, là bởi vì mẹ mày đu bám vào người đàn ông khác ở bên Mỹ thôi, quả nhiên là mẹ nào thì con đó.”
“Tao sẽ cho mày biết tao là ai!” Tôi xông lên túm chặt tóc cô ta. Nếu có thể một lần giật trụi lủi thì tốt rồi.
Kết quả của trận đánh nhau đó cuối cùng là lưỡng bại câu thương, cô Diệp vô cùng tức giận, bởi vì vừa đúng lúc Chủ Nhiệm Khối Giáo Dục đi ngang qua lớp chúng tôi, bắt được tại trận, nói chúng tôi làm bại hoại tác phong và kỷ luật của nhà trường, còn chưa nhìn thấy nam sinh đánh nhau thì nữ sinh bọn tôi đã kéo nhau ra làm loạn rồi, ôi thật là vân vân và mây mây.
Cô giáo phê bình chủ yếu là phê bình tôi, bởi vì Từ Kiều từ sau khi ra khỏi phòng học vẫn cứ khóc lóc nỉ non, nhìn qua thì thấy so với tôi, cô ta đáng thương uất ức hơn nhiều. Tôi tuy rằng đã dừng tay, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ lì lợm ngông nghênh, ai nhìn vào cũng đều nói là tôi ức hiếp cô ta, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa, mới phải phản kháng mà ra thôi.
Chủ Nhiệm Khối Giáo Dục còn nói với chủ nhiệm lớp tôi rằng: “Cô phải trông chừng học sinh trong lớp mình cho kỹ lưỡng, xem có phải là mầm mống của bạo lực học đường hay không, bây giờ nữ sinh còn dữ dội hơn cả nam sinh nữa.”
Cô Diệp vội vàng gật đầu: “Điều chủ nhiệm nói tôi nhất định sẽ lưu ý. Nhưng tôi tin tưởng lớp chúng tôi sẽ không có mầm mống của bạo lực học đường đâu, chuyện của ngày hôm nay, hai em ấy đều có sai, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này cho tốt, để các em ấy hiểu rõ và khắc phục sai lầm của mình.”
Từ Kiều càng khóc thê thảm hơn.
Cuối cùng cả hai đứa chúng tôi đều bị giữ lại văn phòng để viết kiểm điểm khi tất cả mọi người đều đã đi khỏi, cái văn phòng to như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi, cái bàn tròn to này là ngày thường các giáo viên dùng để họp hành, tôi cúi xuống mặt bàn viết nguệch ngoạc cho xong, nhìn về phía người ngồi đối diện, không hiểu vì sao, tôi liền đá cô ta một cái từ phía dưới gầm bàn. “Cậu có biết không? Tôi không hề hối hận vì đã đánh cậu. Tôi đã biết cậu không thích tôi từ lâu, cho nên cậu nói tôi như thế nào cũng không sao cả. Nhưng nếu cậu nói động đến người nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Thực xin lỗi.” Cô ta lí nhí nói qua kẽ răng, nhưng so với thời điểm lúc nãy, khi cô giáo bắt chúng tôi xin lỗi nhau, thì đã thành khẩn hơn nhiều
“Coi như cậu xui xẻo, tôi hôm nay tâm tình không được tốt.”
“Thật ra... thật ra...không phải tôi không thích cậu, mà là tôi thấy chướng mắt thôi.”
“Chướng mắt cái gì cơ?”
Lục Minh ôm một xấp bài thi xuất hiện: “Mộ Sanh, sao cậu lại ở đây vậy?”
“À, viết kiểm điểm đó.”
“Cậu lại phạm lỗi gì à?” Cậu ta buông sắp bài thi xuống, rồi đi về phía tôi “Lần này là vì chuyện gì?”
“Nói cứ giống như tớ thường hay phạm lỗi lắm vậy. Lần này nghiêm trọng hơn một chút, tớ đánh nhau.”
Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ Từ Kiều ở phía đối diện, trong lúc đó, cô ta cuống quít cúi đầu, hoàn toàn tập trung vào tờ giấy kiểm điểm trước mặt.
“Cậu càng lúc càng to gan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy người Tân Đường đâu?”
“À, Tân Đường đã đi từ sớm, đến trong tiệm phụ giúp, có lẽ còn chưa biết chuyện của cậu. Khanh Ngữ và Đại Hoa ở thư viện, lát nữa tớ sẽ đi tìm họ.”
“Vậy đi thôi. Tớ cũng viết xong rồi.”
Tôi đứng dậy, Lục Minh nhìn qua bản kiểm điểm của tôi một lát rồi lắc đầu: “Cậu viết như vậy là không được đâu, cô giáo chắc chắn là muốn cậu viết một cách kỹ lưỡng hơn, như thế này là không có thành ý gì cả.”
“Không có đâu. Lần đầu tiên tớ viết kiểm điểm, cô giáo sẽ không xem kỹ đâu.”
“Nhưng cô Diệp thì có đó, hơn nữa bản thân cậu cũng biết, chuyện lần này của cậu có nhỏ đâu.” Cậu ta rút một tờ giấy A4 trên mặt bàn đưa cho tôi. “Qua đây, tớ chỉ cho cậu biết sửa chỗ nào, không cần sửa quá nhiều, cậu cũng muốn viết một lần thôi đúng không.”
“Được rồi.” Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống.
Có Lục Minh chỉ cho, sau khi viết xong, bản thân tôi cũng không phát hiện được rằng mình lại có sự hối hận và thành ý xin lỗi đến vậy “Xong rồi, cô giáo nhất định sẽ tin tưởng.”
“Mấu chốt chính là cậu phải tin tưởng lần sau cậu sẽ không đánh nhau nữa.”
Tôi cào cào cái trán: “Phải coi tình huống đã.”
“Thật ra, hôm nay chuyện hôm nay tôi cũng có sai, à không, phải nói rằng tôi có trách nhiệm lớn, là tôi khiêu khích cậu.” Từ Kiều đột nhiên đứng lên, mặt lộ vẻ thành khẩn: “Trần Mộ Sanh, tôi thật lòng xin lỗi cậu.”
Tôi hoảng sợ: “Tôi hôm nay tâm tình cũng không được tốt, cho nên mới dễ xúc động như vậy.”
“Thật..thật...sự thực xin lỗi!” Cô ta đột nhiên gập người 90 độ.
Tôi càng hoảng sợ, lén nhìn về phía Lục Minh xin giúp đỡ, cậu ta gió mát trăng thanh lắc đầu, ý bảo tôi cứ mặc kệ.
“Chuyện này, Lục Minh, bạn...”
Sau khi xin lỗi xong, mục tiêu của Từ Kiều chuyển về phía người bên cạnh tôi, nhưng không khéo là, đột nhiên di động của Lục Minh vang lên: “Ngại quá.” Cậu ta đứng dậy rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi thở dài: “Học giỏi đúng là không bình thường ha, tôi ở trường học nghe điện thoại lại cứ giống như là làm ăn trộm vậy.”
“Cậu và cậu ấy quan hệ thật tốt ha.” Cô ta đột nhiên cảm thán một câu.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi là anh em tốt.”
Lục Minh nghe xong điện thoại, đứng ngoài cửa vẫy tay gọi tôi: “Mộ Sanh, bọn Khanh Ngữ đang đợi.”
“À, ra ngay đây.” Tôi cầm lấy cặp sách trên sofa, lúc chuẩn bị đi còn bắt tay Từ Kiều một cái “Chuyện hôm nay bỏ qua đi.”.
Sau này khi tôi kể về chuyện này với đám người Đại Hoa, hai cô ấy không hẹn mà cùng nói tôi khờ, Từ Kiều thích Lục Minh, chuyện rõ ràng như vậy mà không nhìn ra được.
“Cô ta thích Lục Minh? Vậy cô ta công kích tớ làm gì, người cô ta nên đối phó không phải là Khanh Ngữ sao?”
Khanh Ngữ bất đắc dĩ buông tay, Đại Hoa thở dài một hơi: “Cậu biết cái gì, cô ta không nhằm vào Khanh Ngữ, là muốn cho bản thân mình chừa lại một đường hy vọng.”
Tôi không hiểu, chẳng lẽ cô ta nhằm vào tôi thì sẽ có hi vọng sao? Trong đầu tôi hiện lên một cảnh tượng, tôi và Lục Minh nói nói cười cười đi trên hành lang, Từ Kiều nhìn bóng dáng chúng tôi càng ngày càng xa, cô ta có nghĩ tới không, nếu mình không thể giống như Khanh Ngữ và cậu ta trở thành một đôi được trong lòng mọi người công nhận, thì ít ra cô ta cũng có thể giống tôi, có sự gần gũi giữa những người bạn thân với Lục Minh, như vậy có thể hiểu cậu ta hơn một chút.
Cái chuyện yêu đơn phương này cũng là phải suy tính, nếu không thể đi vào trong lòng người đó, thì cũng muốn đi đến vị trí gần nhất bên cạnh anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro