Thanh Xuân Thân Ái

Chương 27

Giản An Triết

2024-05-12 12:00:00

Trong lúc tôi và Tân Đường còn đang đùn đẩy không biết nên để ai đi báo với Đại Xuyên thì anh ta đã đột ngột nói cho chúng tôi biết: “Anh và Mễ Kê chia tay.”

“A.” Tôi làm bộ ra vẻ kinh ngạc, Tân Đường trấn an vỗ vỗ vai anh ta: “Không sao chứ hả.”

Anh ta cười khổ lắc đầu: “Anh cũng không biết vì sao cô ấy lại đột ngột muốn chia tay.”

Tôi vừa định nhấc tay nói tôi biết, anh ta đã từ từ nhả ra một câu: “Bọn anh rõ ràng xứng đôi như vậy.”

Tôi sửng sốt... Tôi vốn dĩ muốn nói hai người chia tay là bởi vì không xứng đôi.

Tôi thừa nhận tôi rất thích chị Mễ Kê, thậm chí bị khí chất giang hồ trên người chị ấy khuynh đảo, cái loại khí chất mà chị ấy yêu ai nhìn ai cũng không vừa mắt là thứ mà tôi không bao giờ học được. Đại Xuyên và chị ấy quen nhau, giống như chị ấy thu nạp một đàn em mới, làm thế nào cũng không nghĩ đó là bạn trai được.

Giống như Đại Xuyên cũng tự nói rằng, anh ta ở trường học có thể quậy đến gà bay chó sủa, nhưng đứng trước mặt Mễ Kê thì giống như đồng ruộng khô hạn, không có sức sống.

Anh ta sao lại có thể cảm thấy bọn họ xứng đôi vậy? Chẳng lẽ những người yêu nhau đều luôn cảm thấy bọn họ là xứng đôi sao?

Tôi không quan tâm việc Đại Xuyên thất tình, cho dù ở tuổi chúng tôi đây, chuyện yêu đương là lớn hơn cả trời, chỉ cần có tình yêu uống nước cũng no, tôi vẫn cho rằng anh ta chỉ cần qua mấy ngày thì sẽ quên đi, rồi sẽ đặt tâm tư lên người một cô gái khác.

Chỉ là tôi không nghĩ tới, mối tình mà trong mắt người ngoài đều không xứng đôi này, lại tra tấn anh ta nhiều năm như vậy, một công tử đào hoa như anh ta, vậy mà sau khi vấp ngã trên người Mễ Kê thì lại không bò dậy nổi. Đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Còn Đại Xuyên sau khi mất đi mối tình này thì thời học sinh cấp 3 của tôi liền không còn nhìn thấy anh ta nữa, giống như cơn mưa to kia đến một cách đột ngột lại vô cùng tầm tã. Anh ta tạm thời biến mất trong sinh hoạt của chúng tôi.

Để tư vấn chọn chuyên ngành một cách hợp lý, trường chúng tôi tổ chức một ngày hội phụ huynh. Trước khi ba tôi đi công tác, tôi ngàn dặn dò vạn dặn dò ông ấy nhất định phải đến: “Sau này thì không cần, nhưng lần này nhất định phải tới, chủ nhiệm lớp con đã đặc biệt nói như vậy. Nhất định phải đến, con không muốn khiến cô ấy thất vọng.”

“Xem ra chủ nhiệm lớp con đối với con không tệ.”

“Đúng vậy, đó là giáo viên con thích nhất.”. đam mỹ hài

Hôm ngày hội phụ huynh diễn ra, vốn dĩ kế hoạch là học sinh cũng phải lắng nghe, nhưng về phòng học khá nhỏ, cho nên phải đành bỏ đi vẫn là từ bỏ. Cô Diệp lần đầu tiên tổ chức ngày hội phụ huynh, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Còn chưa bắt đầu, cô ấy đã ở trong phòng học chuẩn bị, có vài vị phụ huynh đến trước thời gian đang bao vây lấy cô ấy. Lúc cô Diệp đi ra ngoài, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, cười cười nói: “Các vị phụ huynh quá nhiệt tình.”

Tôi quan sát cô ấy, bên trong bộ tây trang màu đen là một kiện áo sơ mi bông, quần đen và giày gót không quá cao, mạnh mẽ nhưng lại không mất đi nữ tính, cô Diệp trước giờ vẫn luôn biết cách ăn mặc. Tôi nếu gan lớn một chút, mỗi ngày chụp cho cô ấy một tấm ảnh, thì cũng có thể xuất bản một quyển sách về thời trang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Làm sao vậy?” Ngày thường cô ấy sẽ không để ý cái nhìn của người khác, nhưng hôm nay cô ấy có chút khẩn trương: “Quần áo có vấn đề sao? Có phải nên đổi thành sơ mi trắng không?”

“Không không, như vậy quá già. Bây giờ rất đẹp.”

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi Mộ Sanh, ba của em sẽ đến đúng không? Hôm nay rất quan trọng đó.”

Tôi nhìn đồng hồ, trong lòng cũng có chút lưỡng lự, Tuy rằng ba tôi không phải là người thích nuốt lời, nhưng luôn luôn sẽ có những loại tình huống bất ngờ, máy bay bị trễ hoặc là kẹt xe gì đó thì tôi không dám bảo đảm.

Đang phiền não thì một giọng nữ thân thiết cất lên “Cô Diệp thì ra là cô ở đây.”

Là mẹ của Đại Hoa, dì ấy mặc một bộ váy đỏ liền áo, đội mũ tiểu dương màu trắng, trẻ trung đến nổi loá mắt, bên cạnh dì ấy là vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Đại Hoa.

Tôi cười trộm, Đại Hoa từng khuyên nhủ mẹ cô ấy ăn mặc đơn giản một chút, không cần khoa trương như vậy, nhưng có vẻ như mẹ cô ấy không để tâm.

Tôi có thể tưởng tượng được dì ấy đã phản bác cô ấy ra sao: “Ôi chao, hiếm khi mới có cơ hội này, mẹ ăn mặc đẹp một chút sẽ không khiến con mất mặt.”

Cô Diệp cũng sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Mẹ của Đóa Hoa đúng không. Hôm nay bà thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn.” Dì Mỹ Lệ nhẹ đỡ vành nón “Nhưng mà cô giáo không cần gọi tôi như vậy có được không? Gọi tôi là Lý nữ sĩ hoặc Mỹ Lệ đều được.”

“À, được, Lý nữ sĩ, vậy đi vào trước đi. Bà tới rất sớm, có vài vị phụ huynh còn chưa đến.”

“Được.” Dì Mỹ Lệ gật đầu, lại nhìn thấy tôi:“Ôi cô bé đáng thương, ba của con lại không tới được à.”

“Con...”

“Lần sau phải nói với ba con, kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng con cái là quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cô nói đúng không, cô Diệp.”

“Dạ dạ, đương nhiên, con cái trưởng thành chỉ có một lần trong đời, xem ra Lý nữ sĩ là rất quan tâm bạn Đóa Hoa.”

“Đó là đương nhiên rồi ······”

“Mẹ, vậy mẹ biết con ngồi ở chỗ nào không?” Đại Hoa thình lình hỏi một câu: “Vừa rồi mẹ còn đi nhầm phòng học.”

“Ôi chao, trường học quá lớn, Đồng Phong Nhất Trung này bây giờ thật là thay đổi nhiều quá, mau vào đi thôi, vào đi thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi gặp Khanh Ngữ ở hành lang, cô ấy đang ôm một xấp văn kiện cho gia trưởng xem: “Mộ Sanh, sao cậu còn ở ngoài? Ba cậu chưa tới sao?”

Thời gian bây giờ đã sắp muộn rồi, tôi lắc đầu: “Xem ra là không tới được.”

“Đừng lo lắng, chú ấy đã hứa thì nhất định sẽ đến.”

“Chỉ mong là vậy, đến trễ còn hơn là không đến.” Tôi chống đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Minh và mẹ cậu ta, vội vàng kéo kéo Khanh Ngữ: “Mau, mau qua bên kia.”

“Làm sao vậy?” Cô ấy quay đầu nhìn lại: “A, mẹ Lục Minh à, có, có gì lạ đâu... Hôm nay là ngày hội phụ huynh của toàn cấp, dì ấy khẳng định sẽ đến.”

“Khanh Ngữ, tất cả các phụ huynh cơ bản đã đến đông đủ rồi, em đưa văn kiện cho cô đi.” Cô Diệp từ trong phòng học đi ra, nhìn thấy tôi, tôi vội vàng cúi đầu, cô ấy hơi hơi thở dài, không nói gì rồi đi vào.

“Đi, chúng ta qua bên đó chào hỏi.”

Chủ nhiệm lớp thứ 7 làm việc luôn chậm chạp, không ngờ phụ huynh lớp này cũng như vậy, các lớp khác đều đã ngồi đầy cả phòng, chỉ có lớp này vẫn tốp năm tốp ba, bản thân chủ nhiệm lớp cũng còn chưa xuất hiện.

“Chào dì.” Tôi và Khanh Ngữ đồng thời nói.

“A, là bạn của Lục Minh à, dì thường xuyên nghe Lục Minh nói về các con, cũng nhờ các con chăm sóc nó.”

Tướng mạo đẹp trai của Lục Minh có lẽ là di truyền từ ba cậu ta, cậu ta không giống mẹ mình một chút nào. Mẹ Lục Minh là một người phụ nữ dáng người thấp bé tướng mạo bình thường. Nhưng mà quần áo sạch sẽ, tóc cũng búi không chút cẩu thả, chỉ là đã có dấu hiệu rụng tóc, cũng hỗn loạn hoa râm. Tôi nghĩ cái này là sau khi ba Lục Minh qua đời thì mới phát sinh.

Dì ấy không nói lời nào khi miệng nhấp, dáng vẻ sầu khổ, nhưng một khi mở miệng lại rất có cảm giác tự kiêu, người ta không dám đến gần, ba của Lục Minh trước đây là luật sư rất nổi tiếng, đứng về phía những người dân nghèo, có khi thưa kiện không lấy thù lao, cho nên danh tiếng rất tốt, rất có uy tín ở địa phương.

Dì ấy yêu chồng, bây giờ càng yêu con trai của mình. Dì ấy luôn nói với người khác, Lục Minh càng lớn càng giống ba, mỗi khi con trai lớn hơn một tuổi, thì dì ấy liền gia tăng thêm một tầng áp lực thật dày lên đôi vai của Lục Minh, làm cho cậu ta thở không nổi.

“Dì à, chúng con đều chăm sóc lẫn nhau. À Lục Minh, Tân Đường đâu?” Tôi muốn tìm cái cớ trốn đi.

Không ngờ Lục Minh nhìn tôi một cách kỳ quái: “Tân Đường không tới cậu không biết sao?”

“Vì sao?”

“Mẹ cậu ấy phát bệnh, đang ở bệnh viện đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Thân Ái

Số ký tự: 0