Chương 30
Giản An Triết
2024-05-12 12:00:00
“Quả nhiên vị dâu tây chẳng ra gì cả, ngấy quá đi.”
Tôi và Tân Đường ở sân thượng hóng gió, lúc vừa vào học ở Đồng Phong Nhất Trung, tôi đã cảm thấy nơi này là chỗ tụ tập của các đôi tình nhân giảng đường, sau này mới phát hiện học sinh ở Đồng Phong quá ngoan ngoãn, chỗ này vẫn luôn không có ai, dần dần bị chúng tôi bá chiếm.
“Người đó là ai, có đúng là học sinh cao trung không?”
“À, cậu không biết đâu, anh ta chính là nhân vật quan trọng của trường chúng ta đó, đã cao tam rồi.”
Tân Đường vẻ mặt không vui: “Cao tam còn không chịu học hành cho đàng hoàng, chạy đến chỗ này vui đùa cái gì chứ?”
Tôi đem câu chuyện ngày hôm qua đưa Lâm Thành đến phòng y tế nói cho hắn nghe, rồi cảm thán: “Nếu anh ta mà còn không phải là học hành đàng hoàng, thì chúng ta không thể gọi là học sinh được.”
“Người gì kỳ cục.” Tân Đường sờ sờ cánh tay: “Nếu lỡ anh ta còn tới tìm cậu thì làm sao?”
“Tớ cũng không biết, cậu nói xem, một người thông minh như Lâm Thành sao lại không hiểu được ý chữ xóa bỏ mọi thứ chứ?”
“Không phải nghe không hiểu, mà là không muốn hiểu đồ ngốc ạ.” Tân Đường gõ gõ đầu tôi: “Còn muốn gặp hắn sao?”
“Vì sao lại không gặp? Người ta là người rất khó mà gặp được đó, biết đâu còn có thể học hỏi được kinh nghiệm gì.”
“Vậy nếu anh ta tỏ tình với cậu thì cậu cũng đồng ý à?”
“Ối ··· A, tớ biết cậu nghĩ gì nhưng sao có thể chứ, người ta chỉ đưa hai bình sữa chua dâu tây thì là thích tớ hay sao? Cũng chỉ là vì đền bù lại lần trước tớ mua bánh mì và sữa bò cho anh ta thôi.”
“Quan trọng là anh ta nói lần sau sẽ còn mua nữa, hơn nữa lại còn hỏi khẩu vị của cậu. Cậu có lòng phòng bị một chút có được không.”
Tôi trực tiếp xem thường, không phải là không có lòng phòng bị, mà là chưa từng có kinh nghiệm có được chưa? Trước kia tôi luôn đắm chìm trong sự ngưỡng mộ thật sâu dành cho Trần Phồn, căn bản là không có thời gian chú ý đến những nam sinh khác, đương nhiên cũng không nhìn ra được có ai có tình ý với mình.
Nghĩ đến đây trái tim thiếu nữ coi trọng hư vinh của tôi chịu một chút đả kích. Tôi muốn nói với Tân Đường thẳng thắn rằng, ngay cả thư tình tôi cũng còn chưa từng nhìn thấy, nhưng lại sợ hắn sẽ bởi vì cười tôi mà ngã từ trên sân thượng xuống mất.
Tôi cần phải chừa lại một chút mặt mũi cho mình.
“Khụ, cậu đừng có lấy tư duy người bình thường như cậu mà nghiền ngẫm suy nghĩ của một học thần, có lẽ người ta thật sự chỉ muốn cảm ơn tớ mà thôi. Nhưng nếu những lời cậu nói là sự thật, thì tớ cảm thấy làm tri kỷ của một học thần cũng là...”
“Trần Mộ Sanh!” Hắn bỗng nhiên kêu lên: “Cái đầu của cậu làm ơn tỉnh táo một chút được không!”
“Làm tớ sợ muốn chết.” Tôi vỗ vỗ ngực: “Cậu mới là cần phải tỉnh táo đó, nếu tớ muốn nói chuyện yêu đương thì người cần phải e ngại là ba của tớ và giáo viên mà thôi, cậu ồn ào cái gì chứ? Chuyện yêu đương của tớ đâu có ảnh hưởng gì tới cậu.”
“Đúng vậy, không ảnh hưởng chút nào.” Hắn lạnh lùng ném xuống những lời này rồi bỏ đi mất.
Ôi chao cái thằng nhãi này, tôi phiền não vò đầu, sao lại đùa một chút cũng không được như thế.
Rất nhanh Lâm Thành đã tới tìm tôi lần thứ hai.
Hôm nay chúng tôi vừa mới xong tiết tự học buổi tối, lúc đi ra ngoài liền phát hiện anh ta đeo một cái cặp sách màu xám đứng chờ ở đó, tất cả các học sinh giỏi ở lớp tôi đều vô cùng hưng phấn, nhìn thấy anh ta cũng như nhìn thấy minh tinh vậy.
Tôi vừa cúi đầu thì anh ta đột nhiên gọi tên tôi, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về chỗ tôi, dưới áp lực rất lớn, tôi đi về phía anh ta.
“Học trưởng, anh còn chưa về nhà sao.”
“Giờ tự học của học sinh cao tam vẫn còn chưa hết.”
Giờ tự học của học sinh cao tam đều kéo dài đến khuya, nhưng nguyên nhân chính vì sao chưa kết thúc mà anh ta lại xuất hiện ở chỗ này.
“Vậy anh sao lại...”
“Bình thường anh không học tự học ở trường.” Anh ta dừng một chút: “Nếu không vội về nhà, có thể cùng anh đi đến một chỗ không?”
“A, em...”
“Mộ Sanh!” Khanh Ngữ và Đại Hoa vừa ra tới gọi tôi, tức khắc tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm: “Bạn của em chắc là muốn về nhà, trời đã tối như vậy, em muốn đi cùng bọn họ.”
“Lâm Thành học trưởng, sao anh lại ở đây?” Khanh Ngữ hỏi.
“À, anh tìm Mộ Sanh một chút, vốn dĩ có chuyện muốn nói với em ấy, nhưng các em vội vã về nhà, thì lần sau vậy.”
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, Khanh Ngữ lại nói: “Muốn nói gì thì cứ nói luôn đi, chúng em không vội, đúng lúc em cũng có bài tập chưa làm xong, Đại Hoa cậu thì sao?”
Đại Hoa bộ dạng có chút khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu: "Hai người đi đi, đừng quá trễ, chúng em ở phòng học chờ hai người.”
“Hai cậu, thật sự không vội về sao?” Tôi xoay người ép hỏi khe khẽ các cô ấy.
“Thật sự không vội, hai người đi đi.” Khanh Ngữ cười như một thiên sứ thuần lương.
Tôi không ngờ rằng anh ta mang tôi đến sân thượng: “Nơi này buổi tối cũng mở cửa sao? Nhà trường không khóa lại à?”
“Vẫn luôn có thể đi lên.”
“A. Lâm Thành học trưởng à, anh muốn nói gì với em, bây giờ cứ nói đi.” Tôi sờ sờ cánh tay: “Nơi này gió có hơi lớn.”
“Lạnh không?” Anh ta đưa tay muốn cởi áo khoác.
“Không cần không cần, em chỉ là có chút khát, lát nữa em...”
“Anh chuẩn bị đồ rồi đây.”
Anh ta giống như biến phép thuật từ phía sau xách ra một bao thức ăn vặt lớn, tôi nhìn khắp nơi: “Anh làm sao biến ra được vậy?”
“A, anh đặt sẵn ở chỗ này. Anh chỉ là, muốn cùng em ăn cái gì đó.”
Tôi bật cười: “Chẳng lẽ sữa chua lần trước vẫn chưa tính xong sao?”
Ngồi ở trên đài, tôi uống một hớp Coca, thỏa mãn thở dài: “Em còn là lần đầu tiên đến nơi đây buổi tối đó, cảnh đêm ở trường học cũng đẹp quá ha.”
“Anh đã xem qua rất nhiều lần.”
“Hả? Không phải anh đều ở nhà tự học sao?”
“Là học ở chỗ này, phòng học và trong nhà đều quá buồn, anh thích ở chỗ này hơn.”
“Ha ha, chỗ này ban ngày là địa bàn của em, hai chúng ta thời gian vừa vặn khác biệt ha.”
“Đúng vậy" Anh ta thấp giọng nói: “Anh cũng là lần đầu tiên dẫn người khác đến đây.”
Tôi đột nhiên cảnh giác, đây cũng không phải là lời hay đâu. Lần trước tôi nói với Tân Đường là yêu đương với Lâm Thành cũng không tệ, đó là lừa hắn, tôi tự nhận không có năng lực lớn như vậy, có thể hàng phục một nhân vật lớn đến thế.
Anh ta đột nhiên lại mở miệng: “Không biết sao lại như vậy, ở bên cạnh em thấy rất thảnh thơi.”
Câu này lại là...
Anh ta giải thích: “Kỳ thật anh rất không thích người khác ở gần bên cạnh anh, cho dù là người trong nhà cũng vậy. Người khác đối với anh là quấy nhiễu đặc biệt lớn, anh đã từng tính toán, ở bên cạnh người khác khoảng mười lăm phút, anh sẽ suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc cũng trở nên trì độn. Nhưng mà ở bên cạnh em thì khác.”
“Là bởi vì người khác đều ngưỡng mộ anh, hay là tạo áp lực cho anh.”
“Là vậy sao? Anh vẫn luôn cho rằng đây là vấn đề của bản thân anh, không thể cùng người khác tiếp xúc, chỉ có thể sinh hoạt một mình.”
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, vỗ vỗ vai trấn an anh ta: “Là anh quá ưu tú, đối với chính mình yêu cầu quá cao, người khác cũng sẽ đối với anh sinh ra chờ mong. Cho nên, áp lực rất lớn.”
“Anh không cảm thấy áp lực.” Anh ta nghiêm túc nói: “Anh thích ở một mình, tốt nhất người khác đều không tới làm phiền anh. Chỉ là hiện tại gặp được một người anh không bài xích, cảm giác rất kỳ lạ.”
“Không bài xích? Anh nói em à.” Tôi bỗng nhiên có chút lo sợ vì được coi trọng: “Vĩnh viễn đều là người giỏi nhất, khẳng định sẽ có áp lực rồi, ví dụ như, anh sắp sửa phải thi đại học, mục tiêu của anh khẳng định là đại học Q rồi, giáo viên và gia đình anh khẳng định cũng đều nghĩ như vậy đây chẳng lẽ không phải là áp lực sao?”
“Không có, anh không quan tâm là sẽ học ở đâu chỉ cần có thể tiếp tục nghiên cứu toán học là được.”
Tôi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ anh không có mục tiêu gì sao?”
“Sao phải quan trọng mục tiêu làm gì? Anh chỉ muốn làm điều mà anh thích.”
Tôi bỗng nhiên có chút ghen tị với anh ta, kể từ khi bước vào cánh cửa trường học này, giáo viên đã bảo chúng tôi tìm kiếm trường đại học mục tiêu của mình. Thi đại học, là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, con đường nhỏ hẹp như thế, chúng tôi chen chút nhau chật như nêm cối, đua đến vỡ đầu chảy máu, thậm chí giết đỏ cả mắt.
Còn Lâm Thành thì sao, anh ta có con đường hoạn lộ thênh thang của mình, có khả năng và khát vọng, từ rất sớm đã hạ gục chúng tôi, bình tĩnh đi trên con đường của mình, mục tiêu rõ ràng, còn chúng tôi sau khi đi qua khỏi cây cầu bên kia, thì phần lớn đều bị lạc hướng.
“Thật hâm mộ anh.” Tôi buột miệng thốt ra: “Nếu em có thể có một chút khả năng như anh thì tốt rồi. Ít ra để em và Toán học có thể thân thiết với nhau hơn một chút.”
Anh ta còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đã có người nổi giận đùng đùng đột nhiên gọi tên tôi...“Trần Mộ Sanh!”
Trong một giây đó, tôi phát hiện ra khả năng của tôi chính là làm Tân Đường nổi giận, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
“Có gì không?”
Tôi ôm Coca nhảy xuống, hắn túm lấy tôi kéo ra phía sau mình, bễ nghễ nhìn Lâm Thành: “Đêm hôm khuya khoắt, anh mang một cô gái đến đây là có ý gì?”
“Em ăn chút gì đi.” Lâm Thành lại đưa một túi đồ ăn qua: “Đây là quà vặt mà anh dùng tiền thưởng để mua.”
Tôi còn chưa nói cảm ơn, Tân Đường đã đưa tay ra đoạt lấy: “Cậu thiếu thốn lắm sao, ăn cái gì mà ăn chứ?”
Tôi nhịn không được từ phía sau nhắc nhở hắn “Tớ chưa ăn gì hết mà, chỉ uống mấy hớp Coca.”
“Cậu im miệng.” Hắn nhíu nhíu mày, giọng điệu chân thật đáng tin nói: “Từ nay về sau anh cách xa Trần Mộ Sanh xa một chút.”
“Vì sao?”
Tôi và Lâm Thành đồng loạt hỏi.
Nói xong tôi liền hối hận, vội vàng che miệng lại, nhưng chỉ một chút này thôi thì ánh mắt của Tân Đường đã thật sự có thể giết chết người.
“Cậu nhìn xem, Mộ Sanh cũng cảm thấy rất vớ vẩn.” Lâm Thành vóc dáng nhỏ bé, ở trước mặt Tân Đường coi như rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhưng hào quang xung quanh một học thần làm cho anh ta có vẻ rất bình tĩnh.
“Cậu ấy đầu óc có vấn đề, tôi thì rất thanh tỉnh, tôi biết mục đích của anh là gì.”
“Cậu không cảm thấy, cậu quá xen vào việc người khác sao?” Lâm Thành cười cười:“Cậu và Mộ Sanh là gì nào, lấy tư cách gì mà ra quyết định thay cho em ấy?”
Tân Đường tức giận dâng trào, tôi tránh sau lưng hắn cũng bị đốt cháy đến hoảng loạn.
Một giây tiếp theo có khả năng nắm tay của hắn sẽ bay vào mặt Lâm Thành, (tôi cũng không phải là đau lòng, chỉ là là cục cưng của hiệu trưởng không thể trêu vào được) tôi vội vàng đứng ra, lắc lắc nửa bình Coca trong tay: “Đây là tình huống kỳ lạ gì vậy. Đầu tiên, Lâm Thành học trưởng chỉ tới tìm tớ cùng ăn chút gì, anh ấy không có ý tưởng gì khác đối với tớ... Còn nữa, Tân Đường là bạn tốt nhất của em, cậu ấy lo lắng cho em là rất bình thường, cho nên không phải là cậu ấy xen vào việc người khác. Hai người, đã hiểu rõ chưa?”
Tân Đường sắc mặt hòa hoãn một chút, ngay sau đó gật gật đầu. Tôi nhìn về phía Lâm Thành, hắn mỉm cười đỡ đỡ mắt kính: “Không ngờ hai người lại làm bạn bè tốt như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Cậu xác định anh ta không có ý đồ gì với cậu thật sao?” Tân Đường vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
Lâm Thành khí định thần nhàn: “Có ý đồ gì hay không thì đó cũng là chuyện của tôi.”
“Tôi cảnh cáo anh...”
Tân Đường lập tức giữ chặt lấy cổ áo của anh ta, vô cùng hùng hổ, tôi đau đầu đến muốn bệnh, cảm giác những lời vừa mới nói cũng như không.
Kéo cũng kéo không ra, hai người cứ mãi giằng co, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội, liền dậm chân: “Bỏ đi, hai người cứ ở chỗ này qua đêm đi.”
Tôi và Tân Đường ở sân thượng hóng gió, lúc vừa vào học ở Đồng Phong Nhất Trung, tôi đã cảm thấy nơi này là chỗ tụ tập của các đôi tình nhân giảng đường, sau này mới phát hiện học sinh ở Đồng Phong quá ngoan ngoãn, chỗ này vẫn luôn không có ai, dần dần bị chúng tôi bá chiếm.
“Người đó là ai, có đúng là học sinh cao trung không?”
“À, cậu không biết đâu, anh ta chính là nhân vật quan trọng của trường chúng ta đó, đã cao tam rồi.”
Tân Đường vẻ mặt không vui: “Cao tam còn không chịu học hành cho đàng hoàng, chạy đến chỗ này vui đùa cái gì chứ?”
Tôi đem câu chuyện ngày hôm qua đưa Lâm Thành đến phòng y tế nói cho hắn nghe, rồi cảm thán: “Nếu anh ta mà còn không phải là học hành đàng hoàng, thì chúng ta không thể gọi là học sinh được.”
“Người gì kỳ cục.” Tân Đường sờ sờ cánh tay: “Nếu lỡ anh ta còn tới tìm cậu thì làm sao?”
“Tớ cũng không biết, cậu nói xem, một người thông minh như Lâm Thành sao lại không hiểu được ý chữ xóa bỏ mọi thứ chứ?”
“Không phải nghe không hiểu, mà là không muốn hiểu đồ ngốc ạ.” Tân Đường gõ gõ đầu tôi: “Còn muốn gặp hắn sao?”
“Vì sao lại không gặp? Người ta là người rất khó mà gặp được đó, biết đâu còn có thể học hỏi được kinh nghiệm gì.”
“Vậy nếu anh ta tỏ tình với cậu thì cậu cũng đồng ý à?”
“Ối ··· A, tớ biết cậu nghĩ gì nhưng sao có thể chứ, người ta chỉ đưa hai bình sữa chua dâu tây thì là thích tớ hay sao? Cũng chỉ là vì đền bù lại lần trước tớ mua bánh mì và sữa bò cho anh ta thôi.”
“Quan trọng là anh ta nói lần sau sẽ còn mua nữa, hơn nữa lại còn hỏi khẩu vị của cậu. Cậu có lòng phòng bị một chút có được không.”
Tôi trực tiếp xem thường, không phải là không có lòng phòng bị, mà là chưa từng có kinh nghiệm có được chưa? Trước kia tôi luôn đắm chìm trong sự ngưỡng mộ thật sâu dành cho Trần Phồn, căn bản là không có thời gian chú ý đến những nam sinh khác, đương nhiên cũng không nhìn ra được có ai có tình ý với mình.
Nghĩ đến đây trái tim thiếu nữ coi trọng hư vinh của tôi chịu một chút đả kích. Tôi muốn nói với Tân Đường thẳng thắn rằng, ngay cả thư tình tôi cũng còn chưa từng nhìn thấy, nhưng lại sợ hắn sẽ bởi vì cười tôi mà ngã từ trên sân thượng xuống mất.
Tôi cần phải chừa lại một chút mặt mũi cho mình.
“Khụ, cậu đừng có lấy tư duy người bình thường như cậu mà nghiền ngẫm suy nghĩ của một học thần, có lẽ người ta thật sự chỉ muốn cảm ơn tớ mà thôi. Nhưng nếu những lời cậu nói là sự thật, thì tớ cảm thấy làm tri kỷ của một học thần cũng là...”
“Trần Mộ Sanh!” Hắn bỗng nhiên kêu lên: “Cái đầu của cậu làm ơn tỉnh táo một chút được không!”
“Làm tớ sợ muốn chết.” Tôi vỗ vỗ ngực: “Cậu mới là cần phải tỉnh táo đó, nếu tớ muốn nói chuyện yêu đương thì người cần phải e ngại là ba của tớ và giáo viên mà thôi, cậu ồn ào cái gì chứ? Chuyện yêu đương của tớ đâu có ảnh hưởng gì tới cậu.”
“Đúng vậy, không ảnh hưởng chút nào.” Hắn lạnh lùng ném xuống những lời này rồi bỏ đi mất.
Ôi chao cái thằng nhãi này, tôi phiền não vò đầu, sao lại đùa một chút cũng không được như thế.
Rất nhanh Lâm Thành đã tới tìm tôi lần thứ hai.
Hôm nay chúng tôi vừa mới xong tiết tự học buổi tối, lúc đi ra ngoài liền phát hiện anh ta đeo một cái cặp sách màu xám đứng chờ ở đó, tất cả các học sinh giỏi ở lớp tôi đều vô cùng hưng phấn, nhìn thấy anh ta cũng như nhìn thấy minh tinh vậy.
Tôi vừa cúi đầu thì anh ta đột nhiên gọi tên tôi, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về chỗ tôi, dưới áp lực rất lớn, tôi đi về phía anh ta.
“Học trưởng, anh còn chưa về nhà sao.”
“Giờ tự học của học sinh cao tam vẫn còn chưa hết.”
Giờ tự học của học sinh cao tam đều kéo dài đến khuya, nhưng nguyên nhân chính vì sao chưa kết thúc mà anh ta lại xuất hiện ở chỗ này.
“Vậy anh sao lại...”
“Bình thường anh không học tự học ở trường.” Anh ta dừng một chút: “Nếu không vội về nhà, có thể cùng anh đi đến một chỗ không?”
“A, em...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mộ Sanh!” Khanh Ngữ và Đại Hoa vừa ra tới gọi tôi, tức khắc tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm: “Bạn của em chắc là muốn về nhà, trời đã tối như vậy, em muốn đi cùng bọn họ.”
“Lâm Thành học trưởng, sao anh lại ở đây?” Khanh Ngữ hỏi.
“À, anh tìm Mộ Sanh một chút, vốn dĩ có chuyện muốn nói với em ấy, nhưng các em vội vã về nhà, thì lần sau vậy.”
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, Khanh Ngữ lại nói: “Muốn nói gì thì cứ nói luôn đi, chúng em không vội, đúng lúc em cũng có bài tập chưa làm xong, Đại Hoa cậu thì sao?”
Đại Hoa bộ dạng có chút khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu: "Hai người đi đi, đừng quá trễ, chúng em ở phòng học chờ hai người.”
“Hai cậu, thật sự không vội về sao?” Tôi xoay người ép hỏi khe khẽ các cô ấy.
“Thật sự không vội, hai người đi đi.” Khanh Ngữ cười như một thiên sứ thuần lương.
Tôi không ngờ rằng anh ta mang tôi đến sân thượng: “Nơi này buổi tối cũng mở cửa sao? Nhà trường không khóa lại à?”
“Vẫn luôn có thể đi lên.”
“A. Lâm Thành học trưởng à, anh muốn nói gì với em, bây giờ cứ nói đi.” Tôi sờ sờ cánh tay: “Nơi này gió có hơi lớn.”
“Lạnh không?” Anh ta đưa tay muốn cởi áo khoác.
“Không cần không cần, em chỉ là có chút khát, lát nữa em...”
“Anh chuẩn bị đồ rồi đây.”
Anh ta giống như biến phép thuật từ phía sau xách ra một bao thức ăn vặt lớn, tôi nhìn khắp nơi: “Anh làm sao biến ra được vậy?”
“A, anh đặt sẵn ở chỗ này. Anh chỉ là, muốn cùng em ăn cái gì đó.”
Tôi bật cười: “Chẳng lẽ sữa chua lần trước vẫn chưa tính xong sao?”
Ngồi ở trên đài, tôi uống một hớp Coca, thỏa mãn thở dài: “Em còn là lần đầu tiên đến nơi đây buổi tối đó, cảnh đêm ở trường học cũng đẹp quá ha.”
“Anh đã xem qua rất nhiều lần.”
“Hả? Không phải anh đều ở nhà tự học sao?”
“Là học ở chỗ này, phòng học và trong nhà đều quá buồn, anh thích ở chỗ này hơn.”
“Ha ha, chỗ này ban ngày là địa bàn của em, hai chúng ta thời gian vừa vặn khác biệt ha.”
“Đúng vậy" Anh ta thấp giọng nói: “Anh cũng là lần đầu tiên dẫn người khác đến đây.”
Tôi đột nhiên cảnh giác, đây cũng không phải là lời hay đâu. Lần trước tôi nói với Tân Đường là yêu đương với Lâm Thành cũng không tệ, đó là lừa hắn, tôi tự nhận không có năng lực lớn như vậy, có thể hàng phục một nhân vật lớn đến thế.
Anh ta đột nhiên lại mở miệng: “Không biết sao lại như vậy, ở bên cạnh em thấy rất thảnh thơi.”
Câu này lại là...
Anh ta giải thích: “Kỳ thật anh rất không thích người khác ở gần bên cạnh anh, cho dù là người trong nhà cũng vậy. Người khác đối với anh là quấy nhiễu đặc biệt lớn, anh đã từng tính toán, ở bên cạnh người khác khoảng mười lăm phút, anh sẽ suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc cũng trở nên trì độn. Nhưng mà ở bên cạnh em thì khác.”
“Là bởi vì người khác đều ngưỡng mộ anh, hay là tạo áp lực cho anh.”
“Là vậy sao? Anh vẫn luôn cho rằng đây là vấn đề của bản thân anh, không thể cùng người khác tiếp xúc, chỉ có thể sinh hoạt một mình.”
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, vỗ vỗ vai trấn an anh ta: “Là anh quá ưu tú, đối với chính mình yêu cầu quá cao, người khác cũng sẽ đối với anh sinh ra chờ mong. Cho nên, áp lực rất lớn.”
“Anh không cảm thấy áp lực.” Anh ta nghiêm túc nói: “Anh thích ở một mình, tốt nhất người khác đều không tới làm phiền anh. Chỉ là hiện tại gặp được một người anh không bài xích, cảm giác rất kỳ lạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không bài xích? Anh nói em à.” Tôi bỗng nhiên có chút lo sợ vì được coi trọng: “Vĩnh viễn đều là người giỏi nhất, khẳng định sẽ có áp lực rồi, ví dụ như, anh sắp sửa phải thi đại học, mục tiêu của anh khẳng định là đại học Q rồi, giáo viên và gia đình anh khẳng định cũng đều nghĩ như vậy đây chẳng lẽ không phải là áp lực sao?”
“Không có, anh không quan tâm là sẽ học ở đâu chỉ cần có thể tiếp tục nghiên cứu toán học là được.”
Tôi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ anh không có mục tiêu gì sao?”
“Sao phải quan trọng mục tiêu làm gì? Anh chỉ muốn làm điều mà anh thích.”
Tôi bỗng nhiên có chút ghen tị với anh ta, kể từ khi bước vào cánh cửa trường học này, giáo viên đã bảo chúng tôi tìm kiếm trường đại học mục tiêu của mình. Thi đại học, là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, con đường nhỏ hẹp như thế, chúng tôi chen chút nhau chật như nêm cối, đua đến vỡ đầu chảy máu, thậm chí giết đỏ cả mắt.
Còn Lâm Thành thì sao, anh ta có con đường hoạn lộ thênh thang của mình, có khả năng và khát vọng, từ rất sớm đã hạ gục chúng tôi, bình tĩnh đi trên con đường của mình, mục tiêu rõ ràng, còn chúng tôi sau khi đi qua khỏi cây cầu bên kia, thì phần lớn đều bị lạc hướng.
“Thật hâm mộ anh.” Tôi buột miệng thốt ra: “Nếu em có thể có một chút khả năng như anh thì tốt rồi. Ít ra để em và Toán học có thể thân thiết với nhau hơn một chút.”
Anh ta còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đã có người nổi giận đùng đùng đột nhiên gọi tên tôi...“Trần Mộ Sanh!”
Trong một giây đó, tôi phát hiện ra khả năng của tôi chính là làm Tân Đường nổi giận, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
“Có gì không?”
Tôi ôm Coca nhảy xuống, hắn túm lấy tôi kéo ra phía sau mình, bễ nghễ nhìn Lâm Thành: “Đêm hôm khuya khoắt, anh mang một cô gái đến đây là có ý gì?”
“Em ăn chút gì đi.” Lâm Thành lại đưa một túi đồ ăn qua: “Đây là quà vặt mà anh dùng tiền thưởng để mua.”
Tôi còn chưa nói cảm ơn, Tân Đường đã đưa tay ra đoạt lấy: “Cậu thiếu thốn lắm sao, ăn cái gì mà ăn chứ?”
Tôi nhịn không được từ phía sau nhắc nhở hắn “Tớ chưa ăn gì hết mà, chỉ uống mấy hớp Coca.”
“Cậu im miệng.” Hắn nhíu nhíu mày, giọng điệu chân thật đáng tin nói: “Từ nay về sau anh cách xa Trần Mộ Sanh xa một chút.”
“Vì sao?”
Tôi và Lâm Thành đồng loạt hỏi.
Nói xong tôi liền hối hận, vội vàng che miệng lại, nhưng chỉ một chút này thôi thì ánh mắt của Tân Đường đã thật sự có thể giết chết người.
“Cậu nhìn xem, Mộ Sanh cũng cảm thấy rất vớ vẩn.” Lâm Thành vóc dáng nhỏ bé, ở trước mặt Tân Đường coi như rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhưng hào quang xung quanh một học thần làm cho anh ta có vẻ rất bình tĩnh.
“Cậu ấy đầu óc có vấn đề, tôi thì rất thanh tỉnh, tôi biết mục đích của anh là gì.”
“Cậu không cảm thấy, cậu quá xen vào việc người khác sao?” Lâm Thành cười cười:“Cậu và Mộ Sanh là gì nào, lấy tư cách gì mà ra quyết định thay cho em ấy?”
Tân Đường tức giận dâng trào, tôi tránh sau lưng hắn cũng bị đốt cháy đến hoảng loạn.
Một giây tiếp theo có khả năng nắm tay của hắn sẽ bay vào mặt Lâm Thành, (tôi cũng không phải là đau lòng, chỉ là là cục cưng của hiệu trưởng không thể trêu vào được) tôi vội vàng đứng ra, lắc lắc nửa bình Coca trong tay: “Đây là tình huống kỳ lạ gì vậy. Đầu tiên, Lâm Thành học trưởng chỉ tới tìm tớ cùng ăn chút gì, anh ấy không có ý tưởng gì khác đối với tớ... Còn nữa, Tân Đường là bạn tốt nhất của em, cậu ấy lo lắng cho em là rất bình thường, cho nên không phải là cậu ấy xen vào việc người khác. Hai người, đã hiểu rõ chưa?”
Tân Đường sắc mặt hòa hoãn một chút, ngay sau đó gật gật đầu. Tôi nhìn về phía Lâm Thành, hắn mỉm cười đỡ đỡ mắt kính: “Không ngờ hai người lại làm bạn bè tốt như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Cậu xác định anh ta không có ý đồ gì với cậu thật sao?” Tân Đường vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
Lâm Thành khí định thần nhàn: “Có ý đồ gì hay không thì đó cũng là chuyện của tôi.”
“Tôi cảnh cáo anh...”
Tân Đường lập tức giữ chặt lấy cổ áo của anh ta, vô cùng hùng hổ, tôi đau đầu đến muốn bệnh, cảm giác những lời vừa mới nói cũng như không.
Kéo cũng kéo không ra, hai người cứ mãi giằng co, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội, liền dậm chân: “Bỏ đi, hai người cứ ở chỗ này qua đêm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro