Chương 57
Giản An Triết
2024-05-12 12:00:00
“Cậu, cậu, đừng có kích động như vậy,” Đại Hoa khẩn trương nhìn tôi, “Chuyện này chúng ta còn chưa biết là như thế nào, cậu phải bình tĩnh một chút, đúng rồi có nên nói cho Lục Minh biết chuyện Khanh Ngữ vào bệnh viện hay không?”
“Ngày mai thì cậu ấy đã xuất hiện rồi. Có lẽ cũng không hi vọng Lục Minh đến đây đâu.” Tôi không xác định.
“Tớ cảm thấy là nên cho cậu ấy biết, để tớ báo vậy, còn có tới hay không thì đó là chuyện của cậu ấy.”
“Được thôi. Dù sao bây giờ tớ cũng không muốn gặp cậu ta.”
Đại Hoa vỗ vỗ tay tôi, cô ấy vừa đứng lên đã bị tôi gọi lại, “Đại Hoa, cậu thật sự không có việc gì chứ?”
“Tớ có việc gì?”
“Về Lục Minh, cậu thật sự có thể buông xuống sao?”
Cô ấy nhún nhún vai, “Tớ đã nói rồi, cuộc sống sinh hoạt quan trọng hơn rất nhiều so với chuyện này, tớ sẽ không vì nó mà để lãng phí thời gian của mình đâu.”
- --------
Trong thanh xuân của mỗi người, đều sẽ có một người bạn học hoặc bạn bè mập béo làm nền, thực bất hạnh chính là, Đóa Hoa lại chính là người bạn mập mạp đó. Cô biết rất rõ bản thân mình chỉ có thể diễn một vai phụ, trở thành khách qua đường trong cuộc sống của rất nhiều người.
Điều may mắn nhất chính là cô có thể diễn một vai phụ hạnh phúc, gia đình không mang lại cho cô quá nhiều cảm giác an toàn, nhưng bạn bè xung quanh cô lại làm được, cô tránh dưới cánh chim che chở của những người bạn mình, yên tâm thoải mái làm một kẻ tham ăn vui vẻ, không có cười nhạo, không có khinh khi, thể tích khổng lồ cũng chỉ là một vấn đề hết sức bình thường.
Cô cũng không có lý tưởng làm người gì to lớn, tương lai hoa mỹ cũng chỉ là thỉnh thoảng mới nghĩ tới một chút, cho đến khi cô ý thức được mình thích Lục Minh, chàng trai ấy có bề ngoài tươi đẹp, tính cách trầm tĩnh, lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bản thân cô luôn có ấn tượng tốt đối với loại hình nam sinh như thế. Nhưng sau khi biết ba cậu ta qua đời cách đó không lâu, thì những thương cảm mềm mại lại càng được gợi lên sâu sắc và nhẹ nhàng trong lòng cô.
Cô cũng từng lặng lẽ theo dõi cậu ta, không vì cái gì khác, chỉ là thỉnh thoảng muốn biết cậu ta đang làm gì, lúc đó bọn họ vừa mới quen biết không lâu, cậu ta lại quá e ngại, còn chưa có thói quen đến nhà Mộ Sanh ăn bám, những ngày nghỉ bình thường đều không thấy được cậu ta. Một lần nọ khi cô cởi chiếc xe đạp màu hồng phấn đi lòng vòng, thì nhìn thấy cậu ta và mẹ mình ra khỏi nhà, sau đó đến nghĩa trang, có lẽ là đi viếng mộ.
Trên đường trở về hình như cậu ta và mẹ mình đã xảy ra tranh cãi gì đó, sở trường của mẹ cậu ta là lấy khăn ra lau nước mắt, Lục Minh sắc mặt âm u, không nói một lời, khi về đến gần cửa nhà, cậu ta đột nhiên bỏ đi, mặc cho mẹ mình ở phía sau có lớn tiếng kêu tên mình đến mức nào thì cậu ta cũng không quay đầu lại.
Cậu ta đến quầy bán quà vặt, mua một lon Sprite, nhưng không uống, chỉ ngơ ngác nắm chặt trong tay, trạng thái rất cô đơn, ngồi một mình trên băng ghế. Nhìn đến lúc này thì Đại Hoa đã hiểu rằng cô cần phải đi thôi. Đúng vậy, cô chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, nhưng để đến gần an ủi cậu ta thì cần phải đổi thành một người khác.
Nhưng đúng vào lúc này thì xe đạp của cô lại bị hỏng, có làm thế nào thì cũng không chạy được. Cô cảm thấy hết sức bối rối, đành phải ngồi xổm người xuống xem xét, dây xích đã bị rớt, gắn lại bao nhiêu lần cũng không được, đột nhiên phía sau lại truyền tới một giọng nói dịu dàng, “Đóa Hoa, sao cậu lại ở đây?”
Lúc đó cô rất hoảng sợ, không biết phải trả lời như thế nào, cậu ta bước tới gần, cũng ngồi xổm xuống nhìn một lúc, “Thì ra xe bị hỏng rồi sao, này, cầm giúp tớ một lúc.”
Cậu ta nhét lon Sprite vào tay cô, sau đó bắt đầu giúp cô sửa xe.
Lon nước rất lạnh, bên ngoài còn có một lớp hơi nước mỏng đọng lại, nhưng trong sự lạnh băng đó, lại có một chút ấm áp, chính là độ ấm của cậu ta, nhưng chỉ một lát sau, đã biến mất không còn gì.
“Rồi, được rồi đó.” Lục Minh đứng lên, dẫm dẫm bánh xe, “Chiếc xe này của cậu cũ lắm rồi đúng không.”
“Cũng đã ba bốn năm rồi, là quà mà ba tớ tặng cho.”
Cậu ta lại ấn ấn yên sau, “Ừ, tớ cảm thấy bánh xe sau cũng hơi mềm, có muốn tớ giúp cậu đi bơm không?”
“Không, không cần, tớ tự mình mang đi là được rồi. Cảm ơn cậu.” Đại Hoa vội vàng nói, “Nè, lon nước của cậu đây.”
“Cho cậu uống đấy. Tớ không thích những cái này.”
“Vậy được thôi, cảm ơn cậu.”
“Khách sáo như vậy làm gì?” Cậu ta cũng ngượng ngùng gãi đầu, “Đâu phải là chuyện lớn gì đâu.”
Đại Hoa đẩy xe đi, suy nghĩ một lúc lại quay trở lại, “Nè, nếu ngày nghỉ cậu có thời gian thì có thể đến tìm chúng tớ. Bình thường chúng tớ đều sẽ tụ tập ở nhà Mộ Sanh, vừa làm bài tập vừa xem tivi, không thì có thể chơi trò chơi gì đó. Ba của Mộ Sanh thường xuyên không ở nhà, cho nên nếu cậu đồng ý thì... ”
“Hay lắm, tớ đang lo không biết phải đi đâu, bây giờ có thể đến đó không?”
“Bây giờ sao?” Đại Hoa có hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng gật đầu, “Chắc là được, Mộ Sanh hẳn là đang ở nhà thôi.”
“Vậy đi chung đi.”
“Được thôi.”
Đóa Hoa cảm thấy, chuyện duy nhất mà một người đứng bên lề như cô có thể làm được, chính là giúp Lục Minh gia nhập vào đám bạn bè của bọn họ. Tuy rằng cô cũng biết đây chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nghĩ đến đó là do bản thân mình thúc đẩy, thì cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Từ hôm đó về sau, cô đã có một quyết định. Chuyện mình thích Lục Minh, cô tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai.
Đây là câu chuyện cổ tích của một mình cô và nó cũng là câu chuyện cổ tích duy nhất mà cô đóng vai chính.
Có thể trở thành bạn bè với người mà mình thích, vốn không phải là chuyện bình thường, cô đã rất may mắn. Cho nên khi cô phát hiện ra dường như Khanh Ngữ biết được bí mật này, thì chúng ta có thể tưởng tượng được cô đã sợ hãi biết bao, so với để Lục Minh biết, thì Khanh Ngữ cũng chính là người không nên biết chuyện này nhất.
Từ nhỏ đến lớn cô đã từng hâm mộ rất nhiều người. Cô hâm mộ Mộ Sanh ngay thẳng rộng rãi, có thể không hề kiêng kỵ gì chấp nhận cho Lục Minh hòa nhập vào đám bạn, vui đùa với cậu ta. Hâm mộ Tân Đường đơn thuần thẳng thắn, cùng với tình cảm tốt đẹp của cậu ấy, hâm mộ Lục Minh thông minh ưu tú. Nhưng còn Khanh Ngữ, Tư Đồ Khanh Ngữ, mỗi một chữ trong cái tên của cô ấy đều làm cô cảm thấy mình và cô ấy hết sức xa xôi không thể với tới được. Cô ấy là một danh từ hoàn mỹ, có đôi khi chúng ta nhìn cô ấy cũng đều sẽ cảm thán rằng cô ấy vĩnh viễn không phải là nhân loại bình thường.
Đại Hoa có đôi lúc cũng cảm thấy mình không nên làm bạn với Khanh Ngữ, chúng ta đều biết, nếu không phải là bạn bè thì cô hoàn toàn có thể oán trách sự bất công của ông trời, bất mãn vì Chúa sáng thế là quá thiên vị, thậm chí có thể chán ghét cô ấy một cách không hiểu được, đơn giản là bởi vì cô ấy quá xuất sắc.
Nhưng cô thì không thể, nếu cô đã là bạn bè với Tư Đồ Khanh Ngữ, vậy thì có tuyệt đối không thể ghét cô ấy được. Cô ấy có ưu thế được trời cao yêu thương, nhưng cô ấy cũng phải trả giá bằng sự nỗ lực gấp mấy lần so với người bình thường, cô ấy có thể vì một lần diễn kịch nào đó mà thức suốt đêm để tập luyện, vì làm tốt chức vụ lớp trưởng mà tận tâm tận lực, thậm chí kể cả một bài thuyết trình nho nhỏ, thì cô ấy cũng phải luyện tập rất nhiều lần, mỗi một chữ phát âm như thế nào, mỗi một câu phải nói bằng giọng điệu gì, cũng đều phải khẳng định rằng không có bất cứ sai lầm nào thì mới yên tâm được. Đôi khi cô ấy cũng sẽ ôm cặp mắt gấu trúc đến than thở với các bạn mình, “Tớ đã hơi hối hận khi tham gia rồi.” Nhưng chỉ nhiều nhất là 5 phút đồng hồ thì cô ấy đã quay lại với lịch trình luyện tập khắc khổ của mình.
Trên thế gian này có rất nhiều loại người không hề cố gắng nhưng miệng thì luôn oán giận, còn kiểu người ưu tú lại rất cần cù chăm chỉ như Khanh Ngữ thì quá ít, quá ít, cho nên cô ấy đáng được sở hữu những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, bao gồm cả tình cảm. Cô ấy xứng đáng được Lục Minh yêu thương.
Còn cô thì suýt chút nữa đã hủy hoại hết mọi thứ. Ngay khi cô cảm giác rằng Khanh Ngữ muốn nói chuyện thẳng thắn với mình, thì Đại Hoa đã nhanh chóng đi trước một bước. Cô nói với những người bạn mình rằng mình đã yêu thích một người, thậm chí đang chuẩn bị theo đuổi người đó. Lúc trước cô luôn xây dựng hình tượng lăng nhăng giả dối cho bản thân, cuối cùng cũng đã có một chút hành động thực tế rồi.
Trong lúc cô giả vờ theo đuổi người khác, thì ấn tượng khó quên nhất chính là Lâm Ba, anh chàng có vẻ mặt hiền lành khi cười rộ lên kia, sau khi biết được tâm sự thật lòng của Đại Hoa, không chỉ không cười nhạo cô mà còn còn hứa cùng cô đóng kịch.
Anh ta là một con mọt sách, cho nên địa điểm “hẹn hò” duy nhất của bọn họ chính là thư viện, dù sao Đại Hoa cũng thích xem tiểu thuyết ngôn tình, cho nên hai người đến đó đều có chuyện để làm. Có một hôm, Đại Hoa đang đọc đến một câu chuyện có kết cục bi thương, trong lòng nghẹn ngào thì Lâm Ba đột nhiên gọi cô một tiếng.
Cô vừa ngẩng đầu thì nước mắt chảy xuôi, Lâm Ba hoảng sợ, “Em làm sao vậy?”
“Không sao. Chỉ là vì đọc truyện. Câu chuyện quá buồn mà thôi.” Cô dùng khăn giấy lau nước mắt “Em thường hay như vậy lắm. Anh định nói gì hả?”
“Chỉ là đột nhiên lại nghĩ tới. Nếu sau này anh tốt nghiệp rồi, thì em có dự định tìm người khác đóng kịch với em tiếp không?”
“Cái gì?”
“Em không dự định tiếp tục lừa bọn họ sao?”
Đại Hoa sờ sờ sau gáy, “Chuyện này em vẫn còn chưa nghĩ tới.”
“Thật ra anh nghĩ em nên suy nghĩ lại một chút, về chính bản thân em.” Lâm Ba đóng quyển từ điển tiếng Anh trước mặt lại, đẩy mắt kính, “Có lẽ anh nói như vậy là vì không đứng ở góc độ của em mà xem xét, nhưng anh vẫn cảm thấy thanh xuân chỉ có mấy năm mà thôi, chẳng lẽ sẽ em cứ tiếp tục phí phạm vì người đó như vậy hay sao? Đời người cũng chỉ có bao nhiêu đó năm phải tìm được việc mà mình thật sự muốn làm, chuyện mình thực sự muốn làm đó có khi còn quan trọng hơn tình cảm rất nhiều. Trên thế giới này chỉ có một số ít người là tìm được tình yêu chân chính, cho nên thơ văn ca tụng tình yêu mới có thể vĩnh viễn không suy tàn, bởi vì mọi người đều thích xem thích nghe. Thật ra là do bọn họ chỉ đang tưởng tượng và hy vọng.”
Đại Hoa nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, Lâm Ba hơi ngại nói, “Hình như anh có hơi lạc đề rồi. Em có thể không cần nghe những việc này cũng được...”
“Không, không, anh nói thêm một chút nữa đi, chưa từng có ai nói với em những lời này cả, em muốn nghe nhiều một chút.”
Lâm Ba ho khan vài tiếng, “Thực ra điều quan trọng mà anh muốn nói chính là em phải chú ý đến bản thân mình nhiều hơn một chút, sử dụng thời gian cho chính bản thân em, cho dù ra sao đi nữa thì làm cho bản thân mình càng ngày càng tốt đẹp là luôn luôn đúng đắn. So mới một mối tình tương lai mờ mịt thì điều này không phải là đáng để hy vọng hơn à? Thêm nữa, nếu em cứ tiếp tục như vậy, thì em sẽ càng lúc càng tự hạ thấp bản thân mình.”
“Tự hạ thấp bản thân mình sao...?” Đại Hoa lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy em luôn nói đối tượng của người mà em yêu thầm là tốt đẹp cỡ nào, người đó ưu tú hơn em ra sao, nhưng đó dù sao cũng chỉ là đánh giá của người ngoài, xinh đẹp, thông minh, học giỏi, oai phong, tính cách tốt, gia đình giàu có..v..v... Có được những thứ này đương nhiên là tốt nhưng em không nhất thiết phải đem mình đi so sánh trên từng phương diện như vậy. Em phải suy nghĩ cho rõ ràng, bản thân em muốn cái gì và em muốn trở thành người như thế nào.” Anh ta lại cười bi đát một chút, “Đương nhiên, điều này nói thì rất dễ, nhưng muốn thoát khỏi sự nhìn nhận của người bên ngoài, là rất khó khăn, chỉ là, ít ra chúng ta cần phải có một phương hướng để nỗ lực.”
Hôm Lâm Ba tốt nghiệp, họ có một cái ôm chia tay, Đại Hoa thật sự rất cảm ơn anh ta. Lâm Ba giống như một người thầy, giảng dạy cho cô biết rõ con đường nhân sinh của mình phải đi như thế nào.
Lúc ôm nhau anh ta nhẹ nhàng nói, “Em có biết không. Em là một cô gái rất đặc biệt, đây là sự tổn thất của chàng trai kia thôi.”
“Em rất vui khi có thể gặp được anh, đó là may mắn của em.” Đại Hoa ngửa đầu nhìn anh ta, “Chúng ta sẽ gặp lại chứ?”
“Anh rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta.”
Thực ra sau đó, lúc Đại Hoa lên Đại Học đã từng đi tìm Lâm Ba, hai người bọn họ còn có một thời gian yêu nhau ngắn ngủi, nhưng rồi phát hiện không phù hợp, cho nên đã chia tay trong hòa bình.
Sau này cô không gặp lại anh ta nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ tới một một thầy giáo Lâm Ba đã dạy cho cô làm người như thế nào. Anh ta nói đúng, cuộc sống ngắn ngủi như vậy, không phải chỉ có tình yêu mới là thứ đáng để chúng ta trân trọng.
“Ngày mai thì cậu ấy đã xuất hiện rồi. Có lẽ cũng không hi vọng Lục Minh đến đây đâu.” Tôi không xác định.
“Tớ cảm thấy là nên cho cậu ấy biết, để tớ báo vậy, còn có tới hay không thì đó là chuyện của cậu ấy.”
“Được thôi. Dù sao bây giờ tớ cũng không muốn gặp cậu ta.”
Đại Hoa vỗ vỗ tay tôi, cô ấy vừa đứng lên đã bị tôi gọi lại, “Đại Hoa, cậu thật sự không có việc gì chứ?”
“Tớ có việc gì?”
“Về Lục Minh, cậu thật sự có thể buông xuống sao?”
Cô ấy nhún nhún vai, “Tớ đã nói rồi, cuộc sống sinh hoạt quan trọng hơn rất nhiều so với chuyện này, tớ sẽ không vì nó mà để lãng phí thời gian của mình đâu.”
- --------
Trong thanh xuân của mỗi người, đều sẽ có một người bạn học hoặc bạn bè mập béo làm nền, thực bất hạnh chính là, Đóa Hoa lại chính là người bạn mập mạp đó. Cô biết rất rõ bản thân mình chỉ có thể diễn một vai phụ, trở thành khách qua đường trong cuộc sống của rất nhiều người.
Điều may mắn nhất chính là cô có thể diễn một vai phụ hạnh phúc, gia đình không mang lại cho cô quá nhiều cảm giác an toàn, nhưng bạn bè xung quanh cô lại làm được, cô tránh dưới cánh chim che chở của những người bạn mình, yên tâm thoải mái làm một kẻ tham ăn vui vẻ, không có cười nhạo, không có khinh khi, thể tích khổng lồ cũng chỉ là một vấn đề hết sức bình thường.
Cô cũng không có lý tưởng làm người gì to lớn, tương lai hoa mỹ cũng chỉ là thỉnh thoảng mới nghĩ tới một chút, cho đến khi cô ý thức được mình thích Lục Minh, chàng trai ấy có bề ngoài tươi đẹp, tính cách trầm tĩnh, lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bản thân cô luôn có ấn tượng tốt đối với loại hình nam sinh như thế. Nhưng sau khi biết ba cậu ta qua đời cách đó không lâu, thì những thương cảm mềm mại lại càng được gợi lên sâu sắc và nhẹ nhàng trong lòng cô.
Cô cũng từng lặng lẽ theo dõi cậu ta, không vì cái gì khác, chỉ là thỉnh thoảng muốn biết cậu ta đang làm gì, lúc đó bọn họ vừa mới quen biết không lâu, cậu ta lại quá e ngại, còn chưa có thói quen đến nhà Mộ Sanh ăn bám, những ngày nghỉ bình thường đều không thấy được cậu ta. Một lần nọ khi cô cởi chiếc xe đạp màu hồng phấn đi lòng vòng, thì nhìn thấy cậu ta và mẹ mình ra khỏi nhà, sau đó đến nghĩa trang, có lẽ là đi viếng mộ.
Trên đường trở về hình như cậu ta và mẹ mình đã xảy ra tranh cãi gì đó, sở trường của mẹ cậu ta là lấy khăn ra lau nước mắt, Lục Minh sắc mặt âm u, không nói một lời, khi về đến gần cửa nhà, cậu ta đột nhiên bỏ đi, mặc cho mẹ mình ở phía sau có lớn tiếng kêu tên mình đến mức nào thì cậu ta cũng không quay đầu lại.
Cậu ta đến quầy bán quà vặt, mua một lon Sprite, nhưng không uống, chỉ ngơ ngác nắm chặt trong tay, trạng thái rất cô đơn, ngồi một mình trên băng ghế. Nhìn đến lúc này thì Đại Hoa đã hiểu rằng cô cần phải đi thôi. Đúng vậy, cô chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, nhưng để đến gần an ủi cậu ta thì cần phải đổi thành một người khác.
Nhưng đúng vào lúc này thì xe đạp của cô lại bị hỏng, có làm thế nào thì cũng không chạy được. Cô cảm thấy hết sức bối rối, đành phải ngồi xổm người xuống xem xét, dây xích đã bị rớt, gắn lại bao nhiêu lần cũng không được, đột nhiên phía sau lại truyền tới một giọng nói dịu dàng, “Đóa Hoa, sao cậu lại ở đây?”
Lúc đó cô rất hoảng sợ, không biết phải trả lời như thế nào, cậu ta bước tới gần, cũng ngồi xổm xuống nhìn một lúc, “Thì ra xe bị hỏng rồi sao, này, cầm giúp tớ một lúc.”
Cậu ta nhét lon Sprite vào tay cô, sau đó bắt đầu giúp cô sửa xe.
Lon nước rất lạnh, bên ngoài còn có một lớp hơi nước mỏng đọng lại, nhưng trong sự lạnh băng đó, lại có một chút ấm áp, chính là độ ấm của cậu ta, nhưng chỉ một lát sau, đã biến mất không còn gì.
“Rồi, được rồi đó.” Lục Minh đứng lên, dẫm dẫm bánh xe, “Chiếc xe này của cậu cũ lắm rồi đúng không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng đã ba bốn năm rồi, là quà mà ba tớ tặng cho.”
Cậu ta lại ấn ấn yên sau, “Ừ, tớ cảm thấy bánh xe sau cũng hơi mềm, có muốn tớ giúp cậu đi bơm không?”
“Không, không cần, tớ tự mình mang đi là được rồi. Cảm ơn cậu.” Đại Hoa vội vàng nói, “Nè, lon nước của cậu đây.”
“Cho cậu uống đấy. Tớ không thích những cái này.”
“Vậy được thôi, cảm ơn cậu.”
“Khách sáo như vậy làm gì?” Cậu ta cũng ngượng ngùng gãi đầu, “Đâu phải là chuyện lớn gì đâu.”
Đại Hoa đẩy xe đi, suy nghĩ một lúc lại quay trở lại, “Nè, nếu ngày nghỉ cậu có thời gian thì có thể đến tìm chúng tớ. Bình thường chúng tớ đều sẽ tụ tập ở nhà Mộ Sanh, vừa làm bài tập vừa xem tivi, không thì có thể chơi trò chơi gì đó. Ba của Mộ Sanh thường xuyên không ở nhà, cho nên nếu cậu đồng ý thì... ”
“Hay lắm, tớ đang lo không biết phải đi đâu, bây giờ có thể đến đó không?”
“Bây giờ sao?” Đại Hoa có hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng gật đầu, “Chắc là được, Mộ Sanh hẳn là đang ở nhà thôi.”
“Vậy đi chung đi.”
“Được thôi.”
Đóa Hoa cảm thấy, chuyện duy nhất mà một người đứng bên lề như cô có thể làm được, chính là giúp Lục Minh gia nhập vào đám bạn bè của bọn họ. Tuy rằng cô cũng biết đây chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nghĩ đến đó là do bản thân mình thúc đẩy, thì cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Từ hôm đó về sau, cô đã có một quyết định. Chuyện mình thích Lục Minh, cô tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai.
Đây là câu chuyện cổ tích của một mình cô và nó cũng là câu chuyện cổ tích duy nhất mà cô đóng vai chính.
Có thể trở thành bạn bè với người mà mình thích, vốn không phải là chuyện bình thường, cô đã rất may mắn. Cho nên khi cô phát hiện ra dường như Khanh Ngữ biết được bí mật này, thì chúng ta có thể tưởng tượng được cô đã sợ hãi biết bao, so với để Lục Minh biết, thì Khanh Ngữ cũng chính là người không nên biết chuyện này nhất.
Từ nhỏ đến lớn cô đã từng hâm mộ rất nhiều người. Cô hâm mộ Mộ Sanh ngay thẳng rộng rãi, có thể không hề kiêng kỵ gì chấp nhận cho Lục Minh hòa nhập vào đám bạn, vui đùa với cậu ta. Hâm mộ Tân Đường đơn thuần thẳng thắn, cùng với tình cảm tốt đẹp của cậu ấy, hâm mộ Lục Minh thông minh ưu tú. Nhưng còn Khanh Ngữ, Tư Đồ Khanh Ngữ, mỗi một chữ trong cái tên của cô ấy đều làm cô cảm thấy mình và cô ấy hết sức xa xôi không thể với tới được. Cô ấy là một danh từ hoàn mỹ, có đôi khi chúng ta nhìn cô ấy cũng đều sẽ cảm thán rằng cô ấy vĩnh viễn không phải là nhân loại bình thường.
Đại Hoa có đôi lúc cũng cảm thấy mình không nên làm bạn với Khanh Ngữ, chúng ta đều biết, nếu không phải là bạn bè thì cô hoàn toàn có thể oán trách sự bất công của ông trời, bất mãn vì Chúa sáng thế là quá thiên vị, thậm chí có thể chán ghét cô ấy một cách không hiểu được, đơn giản là bởi vì cô ấy quá xuất sắc.
Nhưng cô thì không thể, nếu cô đã là bạn bè với Tư Đồ Khanh Ngữ, vậy thì có tuyệt đối không thể ghét cô ấy được. Cô ấy có ưu thế được trời cao yêu thương, nhưng cô ấy cũng phải trả giá bằng sự nỗ lực gấp mấy lần so với người bình thường, cô ấy có thể vì một lần diễn kịch nào đó mà thức suốt đêm để tập luyện, vì làm tốt chức vụ lớp trưởng mà tận tâm tận lực, thậm chí kể cả một bài thuyết trình nho nhỏ, thì cô ấy cũng phải luyện tập rất nhiều lần, mỗi một chữ phát âm như thế nào, mỗi một câu phải nói bằng giọng điệu gì, cũng đều phải khẳng định rằng không có bất cứ sai lầm nào thì mới yên tâm được. Đôi khi cô ấy cũng sẽ ôm cặp mắt gấu trúc đến than thở với các bạn mình, “Tớ đã hơi hối hận khi tham gia rồi.” Nhưng chỉ nhiều nhất là 5 phút đồng hồ thì cô ấy đã quay lại với lịch trình luyện tập khắc khổ của mình.
Trên thế gian này có rất nhiều loại người không hề cố gắng nhưng miệng thì luôn oán giận, còn kiểu người ưu tú lại rất cần cù chăm chỉ như Khanh Ngữ thì quá ít, quá ít, cho nên cô ấy đáng được sở hữu những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, bao gồm cả tình cảm. Cô ấy xứng đáng được Lục Minh yêu thương.
Còn cô thì suýt chút nữa đã hủy hoại hết mọi thứ. Ngay khi cô cảm giác rằng Khanh Ngữ muốn nói chuyện thẳng thắn với mình, thì Đại Hoa đã nhanh chóng đi trước một bước. Cô nói với những người bạn mình rằng mình đã yêu thích một người, thậm chí đang chuẩn bị theo đuổi người đó. Lúc trước cô luôn xây dựng hình tượng lăng nhăng giả dối cho bản thân, cuối cùng cũng đã có một chút hành động thực tế rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc cô giả vờ theo đuổi người khác, thì ấn tượng khó quên nhất chính là Lâm Ba, anh chàng có vẻ mặt hiền lành khi cười rộ lên kia, sau khi biết được tâm sự thật lòng của Đại Hoa, không chỉ không cười nhạo cô mà còn còn hứa cùng cô đóng kịch.
Anh ta là một con mọt sách, cho nên địa điểm “hẹn hò” duy nhất của bọn họ chính là thư viện, dù sao Đại Hoa cũng thích xem tiểu thuyết ngôn tình, cho nên hai người đến đó đều có chuyện để làm. Có một hôm, Đại Hoa đang đọc đến một câu chuyện có kết cục bi thương, trong lòng nghẹn ngào thì Lâm Ba đột nhiên gọi cô một tiếng.
Cô vừa ngẩng đầu thì nước mắt chảy xuôi, Lâm Ba hoảng sợ, “Em làm sao vậy?”
“Không sao. Chỉ là vì đọc truyện. Câu chuyện quá buồn mà thôi.” Cô dùng khăn giấy lau nước mắt “Em thường hay như vậy lắm. Anh định nói gì hả?”
“Chỉ là đột nhiên lại nghĩ tới. Nếu sau này anh tốt nghiệp rồi, thì em có dự định tìm người khác đóng kịch với em tiếp không?”
“Cái gì?”
“Em không dự định tiếp tục lừa bọn họ sao?”
Đại Hoa sờ sờ sau gáy, “Chuyện này em vẫn còn chưa nghĩ tới.”
“Thật ra anh nghĩ em nên suy nghĩ lại một chút, về chính bản thân em.” Lâm Ba đóng quyển từ điển tiếng Anh trước mặt lại, đẩy mắt kính, “Có lẽ anh nói như vậy là vì không đứng ở góc độ của em mà xem xét, nhưng anh vẫn cảm thấy thanh xuân chỉ có mấy năm mà thôi, chẳng lẽ sẽ em cứ tiếp tục phí phạm vì người đó như vậy hay sao? Đời người cũng chỉ có bao nhiêu đó năm phải tìm được việc mà mình thật sự muốn làm, chuyện mình thực sự muốn làm đó có khi còn quan trọng hơn tình cảm rất nhiều. Trên thế giới này chỉ có một số ít người là tìm được tình yêu chân chính, cho nên thơ văn ca tụng tình yêu mới có thể vĩnh viễn không suy tàn, bởi vì mọi người đều thích xem thích nghe. Thật ra là do bọn họ chỉ đang tưởng tượng và hy vọng.”
Đại Hoa nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, Lâm Ba hơi ngại nói, “Hình như anh có hơi lạc đề rồi. Em có thể không cần nghe những việc này cũng được...”
“Không, không, anh nói thêm một chút nữa đi, chưa từng có ai nói với em những lời này cả, em muốn nghe nhiều một chút.”
Lâm Ba ho khan vài tiếng, “Thực ra điều quan trọng mà anh muốn nói chính là em phải chú ý đến bản thân mình nhiều hơn một chút, sử dụng thời gian cho chính bản thân em, cho dù ra sao đi nữa thì làm cho bản thân mình càng ngày càng tốt đẹp là luôn luôn đúng đắn. So mới một mối tình tương lai mờ mịt thì điều này không phải là đáng để hy vọng hơn à? Thêm nữa, nếu em cứ tiếp tục như vậy, thì em sẽ càng lúc càng tự hạ thấp bản thân mình.”
“Tự hạ thấp bản thân mình sao...?” Đại Hoa lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy em luôn nói đối tượng của người mà em yêu thầm là tốt đẹp cỡ nào, người đó ưu tú hơn em ra sao, nhưng đó dù sao cũng chỉ là đánh giá của người ngoài, xinh đẹp, thông minh, học giỏi, oai phong, tính cách tốt, gia đình giàu có..v..v... Có được những thứ này đương nhiên là tốt nhưng em không nhất thiết phải đem mình đi so sánh trên từng phương diện như vậy. Em phải suy nghĩ cho rõ ràng, bản thân em muốn cái gì và em muốn trở thành người như thế nào.” Anh ta lại cười bi đát một chút, “Đương nhiên, điều này nói thì rất dễ, nhưng muốn thoát khỏi sự nhìn nhận của người bên ngoài, là rất khó khăn, chỉ là, ít ra chúng ta cần phải có một phương hướng để nỗ lực.”
Hôm Lâm Ba tốt nghiệp, họ có một cái ôm chia tay, Đại Hoa thật sự rất cảm ơn anh ta. Lâm Ba giống như một người thầy, giảng dạy cho cô biết rõ con đường nhân sinh của mình phải đi như thế nào.
Lúc ôm nhau anh ta nhẹ nhàng nói, “Em có biết không. Em là một cô gái rất đặc biệt, đây là sự tổn thất của chàng trai kia thôi.”
“Em rất vui khi có thể gặp được anh, đó là may mắn của em.” Đại Hoa ngửa đầu nhìn anh ta, “Chúng ta sẽ gặp lại chứ?”
“Anh rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta.”
Thực ra sau đó, lúc Đại Hoa lên Đại Học đã từng đi tìm Lâm Ba, hai người bọn họ còn có một thời gian yêu nhau ngắn ngủi, nhưng rồi phát hiện không phù hợp, cho nên đã chia tay trong hòa bình.
Sau này cô không gặp lại anh ta nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ tới một một thầy giáo Lâm Ba đã dạy cho cô làm người như thế nào. Anh ta nói đúng, cuộc sống ngắn ngủi như vậy, không phải chỉ có tình yêu mới là thứ đáng để chúng ta trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro