Thanh Xuân Thân Ái

Chương 6

Giản An Triết

2024-05-12 12:00:00

Mất đi động lực học tập tên là Trần Phồn, thành tích của tôi không còn nằm trong bảng danh sách những người đứng đầu nữa.

Tôi vốn là không để tâm đến chuyện học hành, bắt buộc thì làm không bắt buộc thì thôi. Dựa vào trí thông minh nhỏ bé của mình trong lúc đi thi hơn nữa lại còn lên chùa lễ phật cầu nguyện tứ tung, mới may mắn thi đậu vào trường Trung học Đồng Phong Nhất Trung.

Tôi hiểu rất rõ mình cùng nơi này chênh lệch khá xa, nơi đây rõ ràng có bao nhiêu học sinh ôm bom cảm tử liều chết học hành, còn có một ít là thiên tư thông minh, loại này chính là Khanh Ngữ và Lục Minh, đã có nhan sắc lại còn có trí tuệ quả thật là được ông trời thiên vị.

Đại Hoa thi đậu vào đây cũng là một loại vận khí tốt, là tốt đến vô cùng tốt, tốt đến không thể tốt hơn. Bởi vậy cho đến bây giờ, cô ấy vẫn giữ lại thói quen ném xúc xắc để quyết định câu trả lời.

Còn Tân Đường, tôi chỉ nhớ rõ khi hắn còn học tiểu học thành tích môn Toán quả thật là không tệ, hiện tại không biết như thế nào. Nghe nói khi hắn thi vào Đồng Phong Nhất Trung là vừa đủ điểm, một điểm cũng không dư, một điểm cũng không thiếu.

Thật là không lãng phí tài nguyên đầu óc.

Các vị bằng hữu này của tôi, mặc kệ ưu tú hay là bình thường, thì đối với học tập, thái độ cũng tốt hơn tôi rất nhiều. Trong lòng bọn họ đại khái là đều có mục tiêu, cho nên trên phương diện học hành, đều ra sức phấn đấu. Còn tôi thì sao, tôi có khi căn bản còn không biết mình đi học là vì cái gì?

Lúc đi học ánh mắt tôi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, có một con chim màu xám đậu lại, đi tới đi lui trên bệ cửa, mổ mổ hai cái lên cửa kính, rồi phạch phạch vỗ cánh bay đi. Tôi hâm mộ sự tự do của nó.

Trong giờ học, tôi nằm gục xuống bàn ngủ say sưa, đột nhiên bên tai truyền đến thật lớn tiếng va chạm “Thịch thịch thịch”, ma âm dồn dập sát bên tai kéo đầu óc tôi quay về, sau khi bị đánh thức tôi ngóc đầu, nhìn thấy Từ Kiều khuôn mặt trắng bệch, không có chút máu, tay vẫn còn đặt trên bàn của tôi “Chủ nhiệm lớp bảo bạn đến văn phòng.”

“Để làm gì?”

“Tôi làm sao mà biết được.” Từ Kiều quay đầu lại lập tức bỏ đi.

Cô ta ngoại trừ đặc biệt lấy lòng Khanh Ngữ, thì đối với các bạn học khác thái độ cũng đều lạnh nhạt, chỉ có đối với tôi là không hiểu thế nào lại dâng lên một cổ địch ý. Cô ta thuộc về loại người liều cả mạng già, quyết học thật giỏi, hầu như cả ngày đều ngồi trên một đống sách vở nhưng thành tích lại chẳng ra gì.

Dù sao quen biết cũng không thân, tôi cũng không muốn nghĩ quá nhiều, kéo khóa áo khoác đồng phục lên, vừa đi ra ngoài vừa chỉnh lại đầu tóc rối loạn, ở hành lang lại gặp Lục Minh, cậu ta đang ôm một chồng tập vở đi đến văn phòng, nhìn thấy tôi liền cười rộ lên: “Cậu mới tỉnh ngủ phải không?”

“Làm sao cậu biết?” Cậu ta chỉ chỉ lên má trái của tôi “Chỗ này có đóng dấu.”

Tôi cuống quýt lau đi, sau đó soi vào cửa kính lớp bên cạnh kiểm tra. Nhìn thấy trên gương mặt bên trái quả nhiên in lên một dấu gì đấy còn đo đỏ, khóe miệng còn có một vệt nước miếng chưa lau khô... Thật là mất mặt, may mắn là ở đây không đông người. Tôi vội vàng dùng tay che lại.

Khi tôi tới văn phòng, bên cạnh cô Diệp đang ngồi, còn có một bạn học nam đứng đó. Tôi nỗ lực nhớ tên cậu ta, tên gì ấy nhỉ? À, Chu Nham, là cán sự môn Lịch sử. Cậu ta gầy nhưng thân hình rắn chắc, chỉ là mặc một bộ đồng phục to quá khổ, gò má hơi vàng, lại còn mang một cái mắt kính gọng đen kiểu cũ. Tôi cảm thấy cậu ta làm cán sự lịch sử là cũng có nguyên nhân, quả thực chính là phiên bản học sinh của thầy giáo dạy lịch sử nhà chúng tôi.

“Cô Diệp.” Tôi vừa che mặt bên trái lại vừa chào cô giáo.

“Mộ Sanh tới rồi à.” Từ sau khi tham gia hôn lễ của cô ấy lần trước, tôi cảm giác cô ấy đối với tôi cũng thân mật hơn rất nhiều “Mặt của em bị làm sao vậy?”

“Dạ không sao ạ, chỉ là em bị đau răng thôi.”

Chu Nham nhàn nhạt liếc tôi một cái, không nói gì.

Cô Diệp nói thẳng vào chủ đề: “À, chuyện là như thế này. Hôm nay cô gọi các em đến đây là vì chuyện báo tường. Ủy viên văn nghệ của lớp chúng ta đã xin nghỉ rồi. Vì vậy bảng tin kỳ này, cô muốn hai người các em phụ trách.”

“Em sao?” Tôi kinh ngạc đến nỗi buông cái tay che má trái ra.

“Đúng vậy. Bạn Chu Nham đây, đã từng luyện qua thư pháp, viết rất đẹp, hiệu trưởng trường chúng ta còn khen chữ viết của bạn ấy đấy. Mộ Sanh, không phải em đã từng học qua vẽ tranh hay sao? Vừa vặn bây giờ có dịp để biểu hiện rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Dạ, chuyện đó… trước kia chỉ là học cho vui thôi, cùng đi học với em còn có Đại Hoa và Khanh Ngữ, ba người cùng vẽ, em là kém nhất.” Tôi thành thật khai báo về tài năng của mình.

Cô Diệp ngạc nhiên nói: “Nhưng mà chính là hai bạn ấy đề cử em cho cô đấy.”

Tôi còn đang do dự không biết nói sao, Chu Nham đã gật đầu cái rụp, vô cùng dứt khoát trả lời: “Cô Diệp em biết rồi, nếu không có gì khác em về phòng học trước.”

“Được, em đi đi.”

Sau khi cậu ta bỏ đi, tôi vẫn còn tìm lý do thoái thác: “Cô ơi, em thật sự là không được đâu. Em vẽ đặc biệt rất xấu. Nếu làm lớp chúng ta mất mặt thì biết làm sao bây giờ? Hay là cô tìm người khác đi, lớp chúng ta nhân tài nhiều như vậy không phải sao?”

Nhưng có vẻ như đối với chuyện này, cô Diệp vô cùng kiên quyết, cầm lấy bút máy chuẩn bị chấm bài, lại nghiêng mặt nói với tôi: “Em phải tin tưởng chính mình. Em rất ưu tú. Đừng chỉ vì một chút khó khăn mà đã lùi bước. Cô tin tưởng em. Chủ đề của bản tin kỳ này, trong tiết sinh hoạt lần trước cô đã đề cập qua, chính là bảo vệ môi trường, cũng khá đơn giản. Em và Chu Nham thương lượng một chút nên làm thế nào. Chúng ta có thời gian đầy đủ, cứ từ từ chuẩn bị.”

Cô ấy nói xong liền không để ý tới tôi nữa. Chuyện này ván đã đóng thuyền, chân thật đáng tin, tôi đành phải đau đầu đồng ý.

Nói ra thật xấu hổ, đối với việc làm bản tin hoặc là tổ chức các hoạt động trong lớp, tôi trước giờ vẫn luôn ở trạng thái đứng ngoài mà ngó, trừ phi quy định đanh thép, yêu cầu tất cả học sinh đều phải tham gia, nếu không đừng ai hy vọng nhìn thấy bóng dáng tôi. Báo tường là truyền thống từ khi học tiểu học thì đã có, nhưng cái lúc tôi tiếp xúc với nó gần nhất thì cũng chỉ là đưa phấn, đưa viết, hỗ trợ bằng nhan sắc mà thôi.

Bây giờ đã lên cao trung rồi, lại còn liên quan đến vinh dự của lớp, tôi đích xác là cảm thấy không được tốt lắm đâu.

Sau khi đến phòng học an tọa, hai vị sư gia xúi bẩy, thúc đẩy sau bức màn của tôi rất nhanh xông tới, Đại Hoa thực sốt ruột hỏi: “Sao rồi, sao rồi, cô giáo bảo cậu chịu trách nhiệm đúng không?”

Tôi buồn bực gật gật đầu.

“Yeahhh!” Hai vị sư gia hưng phấn vỗ tay.

“Tớ hỏi các cậu, vì sao lại muốn ép tớ làm cái này, tớ không thích, hơn nữa tớ cũng khẳng định tớ chắc chắn sẽ không làm tốt. Vạn nhất phá hư hết mọi thứ thì phải làm sao bây giờ? ”

“Đừng lo lắng, bọn tớ sẽ giúp cậu.” Khanh Ngữ vỗ vỗ bả vai tôi “Hơn nữa, cậu phải có lòng tin đối với bản thân mình chứ, cậu nhất định có thể làm tốt.”

“Đúng vậy, bọn tớ tùy cậu sai bảo.”

Cái trạng thái sung sướng an nhàn của tôi bị đánh vỡ, nên tâm tình siêu cấp buồn bực.

“Nhưng mà rốt cuộc là vì cái gì? Các cậu vì cái gì lại phải đối xử với tớ như vậy?” Tôi nằm dài trên mặt bàn: “Tớ căn bản là không muốn làm mấy cái này, phiền muốn chết, có thời gian còn không bằng đi ngủ thêm mấy giấc, tớ buồn ngủ lắm.”

“Sau khi thất tình, sợ nhất là cái gì cũng không làm. Bọn tớ chính là phải tìm thêm việc, thêm phiền toái cho cậu làm đó.”

“Tớ còn phải đi học, tớ là học trò ngoan” Tôi không đủ tự tin, liền nói bừa.

“Dẹp cậu đi" Đại Hoa mạnh mẽ đẩy tôi: “Ngày nào đi học, cậu cũng ngây người ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.”

Tôi ư ư hứ hứ tựa hẳn lên bàn, không muốn chú ý đến hai tên phản đồ này, trong lòng không tự chủ được lại nghĩ đến phải thiết kế cái bản tin đó như thế nào? Nên vẽ cái gì? Làm cách nào để có thể phối hợp được với thư pháp? Nếu đã đáp ứng với cô giáo thì cũng không thể tùy tiện qua loa cho xong được.

Lúc tan học, tôi đem bản vẽ nháp đưa cho Chu Nham, rồi ngồi xuống phía trước chỗ của cậu ta, cố hết sức tỏ ra phóng khoáng nói “Cậu nhìn thử xem, theo tớ nghĩ bản tin đại khái có thể thiết kế như vậy. Đây chỉ là phác thảo, cậu có ý kiến gì cứ việc đề ra.”

Cậu ta dừng động tác đọc sách lại, tiếp nhận bản phác thảo của tôi, nhìn nhìn, đỡ đỡ mắt kính, giọng nói nhàn nhạc: “Ừ, tớ không có ý kiến gì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thật sao? Cậu đồng ý làm vậy thật à? Cậu thực sự cảm thấy như vậy tốt sao?” Ngoài dự liệu của tôi, không ngờ đối tác này lại dễ dàng phối hợp như vậy.

Tôi vui sướng đứng lên, cầm lấy phấn viết ở phía sau bảng đen, bắt đầu quy hoạch bố cục: “Phần ở giữa này có vai trò vô cùng quan trọng. Tớ còn chưa nghĩ ra được, sẽ vẽ cái gì để có liên quan đến việc bảo vệ môi trường, cây cối hay là địa cầu hay là một cái gì đó khác, còn có khu vực này và bộ phận trang trí bằng chữ nữa, chúng ta có thể viết một đoạn văn ngắn kêu gọi bảo vệ môi trường, cậu có thể viết cái này được không. Ngoài ra là...”

“Được rồi, tớ đã hiểu.” Chu Nham Không biết khi nào đã thu dọn xong cặp sách, chuẩn bị ra về.

“Khoan đã, từ từ, cậu không có ý tưởng gì sao?” Tôi chỉ chỉ chính mình: “Vừa rồi chỉ có mình tớ nói, cậu suy nghĩ như thế nào, chúng ta có thể tổng hợp lại, tớ lúc trước chưa từng làm qua những chuyện này, cậu hẳn là có kinh nghiệm hơn so với tớ.”

“Tớ cũng không có kinh nghiệm.”

“Thật vậy sao? Nhưng chúng ta có thể thảo luận với nhau một chút, lỡ như làm ra kết quả quá xấu thì phải làm sao bây giờ?”

“Sao cũng được, tùy cậu.” Nói xong cậu ta đứng lên đi ra cửa, rời khỏi phòng học.

Haiz, tôi thở dài không nói được gì nữa, cái tên bạn học vừa ngầu vừa lạnh này...

Tôi ngồi một mình trong phòng học sửa chữa bản nháp, Tân Đường từ bên cửa sổ thò ra nửa cái thân mình, thanh âm thoải mái thanh tân: “Làm gì đó Trần Mộ Sanh kia, cậu trở nên có tâm như vậy từ bao giờ.”

Tôi mặc kệ hắn, hắn lại bước vào luôn, buông cặp sách trên tay xuống, một phen giật lấy bản nháp của tôi, ngẩng đầu cao giọng đọc từng chữ: “Xin yêu quý địa cầu của chúng ta! Hahaha cậu là học sinh tiểu học hả.”

“Yêu quý địa cầu là trách nhiệm của mỗi người, là học sinh tiểu học thì cũng tốt hơn cậu đấy. Mau đưa lại đây, tớ còn chưa vẽ xong đó”

Hắn ném bảng vẽ trở lại cho tôi, rồi ngồi xuống trước mặt tôi: “Là cậu quá ngây thơ thôi, đã là học sinh cao trung rồi, lời nói phải có trình độ, cùng là một ý nghĩa nhưng phải dùng lời biểu đạt khác nhau, phải cao cấp hơn một chút, cao cấp đó có hiểu không?”

“Thật sự ngây thơ lắm hả?” Tôi bắt đầu mất tự tin.

“Đúng vậy. Nhưng mà bản thân cậu ngày thường cũng rất ấu trĩ, viết như vậy là giống y cậu rồi còn gì”.

“Cút đi!”

Tôi ném một quyển sách qua, hắn vững vàng tiếp được, lại mang đồ ăn vặt lấy ra đưa cho tôi, bản thân mình thì mở một gói khoai tây chiên, hắn hỏi “Khi nào mới làm xong?”

“Nhanh thôi, khoảng 10 phút nữa.” Tôi cắn mép một túi sữa chua, đưa lên miệng ngậm: “Ủa, hai người phụ trách mua đồ ăn vặt đâu?”

Hắn rút một quyển sách từ trên bàn ra xem: “Đến nhà cậu xem tivi rồi. Bắt luôn cả Lục Minh theo nữa”.

“Đúng là đám người không có uy tín.”

Tôi cúi đầu viết viết vẽ vẽ, đột nhiên có loại cảm giác bị nhìn chăm chú, liền ngẩng đầu, Tân Đường đang chống đầu yên lặng đọc sách, ngoài trời tối dần, tôi xoa xoa đôi mắt đã có chút mỏi, nghĩ thầm chuyện này thật sự đã tạo thành áp lực cho tôi, áp lực đến lớn đến nỗi sinh ra ảo giác.

“Cậu có đôi mắt nhìn trong đêm hay sao? Như vậy mà cũng thấy được?” Tôi thu dọn bản nháp, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào sách vở, không hề động đậy.

“Đi thôi.” Hắn vậy mà lại nhanh chóng đem sách vở cất vào trong cặp, tôi còn chưa thấy rõ hắn lấy quyển sách nào, thì cái chân dài của hắn đã bước ra ngoài cửa.

Tôi lười nhác đi theo: “Cái tên này ăn trộm cũng quá trắng trợn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Thân Ái

Số ký tự: 0