Thanh Xuân Tươi Đẹp - Doris Domic
CHƯƠNG 65
2024-10-22 23:51:37
Trần Bảo Anh biết An Đình thích nhất là món bánh su kem nên sai người đi mua về.
Đặt bánh ở bàn ăn trong phòng cô cũng hơn 3 tiếng rồi nhưng cô chưa động vào một cái nào.
"Sao lại không ăn ?" Hắn ta bước vào phòng thấy hộp bánh vẫn còn nguyên, không vui liền hỏi
Cô im lặng không muốn trả lời, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt muốn ngủ.
"Lương An Đình, có phải em thấy tôi quá nhân nhượng với em nên em muốn làm càng có đúng không ?" Hắn ta xoay người cô lại , ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận.
" Có giỏi thì anh giết tôi đi" Giọng điệu cô chứa đầy sự chán ghét.
"Sao có thể chứ, tôi thương em còn không hết nữa mà " Hắn cười phá lên như một tên điên.
" Tôi hỏi anh này, Đoàn Hữu Chí Đức tiếp tay cho anh phải không ?" Thật ra trong lòng cô cũng có câu trả lời rồi, chỉ là tìm chủ đề nói chuyện để hắn không nghĩ đến chuyện cưỡng hiếp cô.
Nếu cô cứ nằm trên giường và liên tục chống đối hắn thì có khác gì đang khiêu khích hắn đâu.
Chiêu tốt chỉ nên xài một lần.
Khi nghe được câu hỏi của Lương An Đình hắn ta cũng không việc gì phải phủ nhận nên đã kể cô nghe đầu đuôi câu chuyện.
Hôm nay Trần Bảo Anh ra ngoài có việc nên An Đình không ở trong phòng nữa.
Căn nhà này bao gồm 1 phòng khách, 1 phòng ngủ là căn phòng cô vừa đi ra và 1 căn bếp hiện đại
Cô ra ngoài lục lọi khắp nơi từ phòng khách đến phòng ngủ đến luôn cả nhà bếp cũng không tìm được một chiếc điện thoại thứ 2.
Điện thoại di động không nói, kể cả điện thoại bàn cũng không có luôn.
Giờ cô nhìn kỹ lại mới thấy, xung quanh bốn bức tường treo rất nhiều hình ảnh của cô. Có tấm hắn còn ghim cả phi tiêu vào đấy cứ như cô là mục tiêu mà hắn bắt buộc phải săn vậy.
Trong lúc tìm kiếm An Đình vô tình phát hiện được bệnh án của Trần Bảo Anh ở trong thùng rác phòng khách.
Cô nhặt lên và xem thì thời gian bệnh án được in ra trước khi cô bị bắt đến đây một ngày.
Điều đó tức là trước khi bắt cô đến đây, hắn đã khám bệnh.
Hắn có bệnh về thần kinh, thời gian bệnh cách đây 1 năm
Một loại bệnh khá hiếm trên thể giới.
Biểu hiện cơ bản của bệnh này là luôn mặc định những gì mình thích là của mình, luôn sống trong thế giới ảo do chính mình tạo ra.
Những lúc phát bệnh sẽ chẳng nhận ra ai nữa và nghiêm trọng nhất là có thể tự làm tồn thương bản thân.
Nói như vậy có nghĩa là Trần Bảo Anh hiện đang bị bệnh nhưng vốn dĩ đã thích cô từ lâu nên mặc định cô là của hắn nên tìm mọi cách đưa cô về đây. Và sống vui vẻ hạnh phúc cùng với cô chính là thế giới ảo mà bản thân hắn
tạo ra.
Nghĩ đến đây Lương An Đình bắt đầu thấy sợ rồi, trước kia một mình cô thì không sao, như thế nào cũng được cô không sợ nhưng giờ đây còn bảo bảo nữa.
Trước kia bảo cô đánh tay đôi với hắn cô cũng không sợ, còn bây giờ có bảo bảo không thể vận động mạnh đặc biệt là đánh nhau.
Trong lòng loé lên một tia thương cảm cho hắn, dù gì trước đến giờ hắn cũng chưa bao giờ làm gì cô.
Thích cô, hắn không sai vì cảm xúc, tình cảm là những thứ vô hình khó điều khiển nhất.
Cô không thích hắn, cô không có lỗi vì trái tim cô chỉ có một nó dành trọn cho Doãn Tư Thành mất rồi.
Cái sai của hắn là đã quá cổ chấp, không chịu chấp nhận sự thật.
Đặt bánh ở bàn ăn trong phòng cô cũng hơn 3 tiếng rồi nhưng cô chưa động vào một cái nào.
"Sao lại không ăn ?" Hắn ta bước vào phòng thấy hộp bánh vẫn còn nguyên, không vui liền hỏi
Cô im lặng không muốn trả lời, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt muốn ngủ.
"Lương An Đình, có phải em thấy tôi quá nhân nhượng với em nên em muốn làm càng có đúng không ?" Hắn ta xoay người cô lại , ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận.
" Có giỏi thì anh giết tôi đi" Giọng điệu cô chứa đầy sự chán ghét.
"Sao có thể chứ, tôi thương em còn không hết nữa mà " Hắn cười phá lên như một tên điên.
" Tôi hỏi anh này, Đoàn Hữu Chí Đức tiếp tay cho anh phải không ?" Thật ra trong lòng cô cũng có câu trả lời rồi, chỉ là tìm chủ đề nói chuyện để hắn không nghĩ đến chuyện cưỡng hiếp cô.
Nếu cô cứ nằm trên giường và liên tục chống đối hắn thì có khác gì đang khiêu khích hắn đâu.
Chiêu tốt chỉ nên xài một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nghe được câu hỏi của Lương An Đình hắn ta cũng không việc gì phải phủ nhận nên đã kể cô nghe đầu đuôi câu chuyện.
Hôm nay Trần Bảo Anh ra ngoài có việc nên An Đình không ở trong phòng nữa.
Căn nhà này bao gồm 1 phòng khách, 1 phòng ngủ là căn phòng cô vừa đi ra và 1 căn bếp hiện đại
Cô ra ngoài lục lọi khắp nơi từ phòng khách đến phòng ngủ đến luôn cả nhà bếp cũng không tìm được một chiếc điện thoại thứ 2.
Điện thoại di động không nói, kể cả điện thoại bàn cũng không có luôn.
Giờ cô nhìn kỹ lại mới thấy, xung quanh bốn bức tường treo rất nhiều hình ảnh của cô. Có tấm hắn còn ghim cả phi tiêu vào đấy cứ như cô là mục tiêu mà hắn bắt buộc phải săn vậy.
Trong lúc tìm kiếm An Đình vô tình phát hiện được bệnh án của Trần Bảo Anh ở trong thùng rác phòng khách.
Cô nhặt lên và xem thì thời gian bệnh án được in ra trước khi cô bị bắt đến đây một ngày.
Điều đó tức là trước khi bắt cô đến đây, hắn đã khám bệnh.
Hắn có bệnh về thần kinh, thời gian bệnh cách đây 1 năm
Một loại bệnh khá hiếm trên thể giới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu hiện cơ bản của bệnh này là luôn mặc định những gì mình thích là của mình, luôn sống trong thế giới ảo do chính mình tạo ra.
Những lúc phát bệnh sẽ chẳng nhận ra ai nữa và nghiêm trọng nhất là có thể tự làm tồn thương bản thân.
Nói như vậy có nghĩa là Trần Bảo Anh hiện đang bị bệnh nhưng vốn dĩ đã thích cô từ lâu nên mặc định cô là của hắn nên tìm mọi cách đưa cô về đây. Và sống vui vẻ hạnh phúc cùng với cô chính là thế giới ảo mà bản thân hắn
tạo ra.
Nghĩ đến đây Lương An Đình bắt đầu thấy sợ rồi, trước kia một mình cô thì không sao, như thế nào cũng được cô không sợ nhưng giờ đây còn bảo bảo nữa.
Trước kia bảo cô đánh tay đôi với hắn cô cũng không sợ, còn bây giờ có bảo bảo không thể vận động mạnh đặc biệt là đánh nhau.
Trong lòng loé lên một tia thương cảm cho hắn, dù gì trước đến giờ hắn cũng chưa bao giờ làm gì cô.
Thích cô, hắn không sai vì cảm xúc, tình cảm là những thứ vô hình khó điều khiển nhất.
Cô không thích hắn, cô không có lỗi vì trái tim cô chỉ có một nó dành trọn cho Doãn Tư Thành mất rồi.
Cái sai của hắn là đã quá cổ chấp, không chịu chấp nhận sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro