Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 10
2024-11-23 14:53:15
Dận Chân "Ừ" một tiếng, nói thẳng: "Ngũ đệ, đều là chút chuyện tin đồn thất thiệt, Hoàng a mã luôn luôn cẩn thận, chuyện tứ hôn tất nhiên là thận trọng, ngươi không cần vì những lời đồn đãi không cần thiết này mà trong lòng có khúc mắc đối với phúc tấn của ngươi."
Dận Kỳ dừng bước chân một chút, lập tức hiểu rõ dụng ý của Dận Chân.
Hắn đây là sợ mình bởi vì chuyện vừa rồi mà giận chó đánh mèo lên phúc tấn của mình, khiến phu thê bọn họ sinh ra ngăn cách.
"Cảm ơn tứ ca, yên tâm đi, ta sẽ không đâu."
Lúc này Dận Chân mới yên lòng.
Ngũ đệ này của hắn từ nhỏ tính tình đã ôn hòa, hiếm khi xung đột với người khác, vừa nãy thấy hắn phản ứng mãnh liệt như vậy, liền cho là hắn rất để ý việc này, sợ hắn bởi vậy mà chui vào ngõ cụt.
Dận Kỳ biết ý tốt của tứ ca hắn, nhưng cũng không giải thích thêm nữa.
Hắn vừa rồi sở dĩ tức giận như vậy, cũng không phải bởi vì bị huynh đệ giễu cợt cảm thấy mặt mũi mất hết mà thẹn quá hóa giận.
Hôn sự này mặc kệ có phải là hắn thích hay không, nhưng nếu tứ hôn đã định, phúc tấn của hắn hắn tự nhiên sẽ che chở, cho nàng thể diện nên có, tự nhiên sẽ không để người bên ngoài giễu cợt khi nhục.
Sau khi trở lại chỗ ở, Dận Kỳ gọi thái giám thân cận Trương Vĩnh Quý tới.
Những lời đồn kia lúc trước hắn không biết thì thôi, nhưng đã biết thì sẽ không ngồi yên mặc kệ nữa.
Hắn không với tới được chỗ trong cung, nhưng trong viện của hắn tuyệt đối phải sạch sẽ.
"Đi vào trong viện kiểm tra cẩn thận, nếu phía dưới có nô tài ăn nói lung tung về phúc tấn, bàn tán về chủ tử thì đều không phải là nô tài, tất cả đều trả về phủ nội vụ đi."
*
Chuyện trong cung luôn luôn không giấu được bí mật gì, chuyện xảy ra ở chỗ Đại a ca rất nhanh đã lan truyền khắp các cung.
Trong chính điện của Dực Khôn Cung, Nghi phi đã tức giận ném liên tiếp mấy chén trà.
"Tên khốn Tiểu Cửu này, người khác khi nhục ca ca ruột của hắn, hắn không chỉ không chủ động bảo vệ, lại còn ồn ào theo, đi sai người mang hắn tới cho bổn cung, xem bổn cung hôm nay có đánh chết hắn hay không!"
Mệnh lệnh của chủ tử, tiểu cung nữ bên cạnh tất nhiên là không dám thất lễ, vội vàng đi Triệu Tường Sở tìm Cửu a ca, nhưng lại bị thái giám bên cạnh Cửu a ca báo cho biết, hắn đã đi theo đám người Bát a ca xuất cung rồi.
Nghi phi tất nhiên là tức giận không chịu nổi, hắn chạy ngược lại rất nhanh, chạy được nhất thời, hắn còn có thể chạy được một đời sao?
Món nợ này chắc chắn sẽ ghi nhớ kỹ cho hắn!
Nhi tử ruột tạm thời không dạy dỗ được, nhưng kẻ cầm đầu Nghi phi cũng không có ý định buông tha.
Hay cho đại a ca, hay cho tam a ca, thật sự cho rằng Dực Khôn Cung bọn họ và lão Ngũ dễ bắt nạt sao.
"Người đâu, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn đích thân đi Càn Thanh Cung đưa canh cho hoàng thượng!"
Dận Kỳ dừng bước chân một chút, lập tức hiểu rõ dụng ý của Dận Chân.
Hắn đây là sợ mình bởi vì chuyện vừa rồi mà giận chó đánh mèo lên phúc tấn của mình, khiến phu thê bọn họ sinh ra ngăn cách.
"Cảm ơn tứ ca, yên tâm đi, ta sẽ không đâu."
Lúc này Dận Chân mới yên lòng.
Ngũ đệ này của hắn từ nhỏ tính tình đã ôn hòa, hiếm khi xung đột với người khác, vừa nãy thấy hắn phản ứng mãnh liệt như vậy, liền cho là hắn rất để ý việc này, sợ hắn bởi vậy mà chui vào ngõ cụt.
Dận Kỳ biết ý tốt của tứ ca hắn, nhưng cũng không giải thích thêm nữa.
Hắn vừa rồi sở dĩ tức giận như vậy, cũng không phải bởi vì bị huynh đệ giễu cợt cảm thấy mặt mũi mất hết mà thẹn quá hóa giận.
Hôn sự này mặc kệ có phải là hắn thích hay không, nhưng nếu tứ hôn đã định, phúc tấn của hắn hắn tự nhiên sẽ che chở, cho nàng thể diện nên có, tự nhiên sẽ không để người bên ngoài giễu cợt khi nhục.
Sau khi trở lại chỗ ở, Dận Kỳ gọi thái giám thân cận Trương Vĩnh Quý tới.
Những lời đồn kia lúc trước hắn không biết thì thôi, nhưng đã biết thì sẽ không ngồi yên mặc kệ nữa.
Hắn không với tới được chỗ trong cung, nhưng trong viện của hắn tuyệt đối phải sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi vào trong viện kiểm tra cẩn thận, nếu phía dưới có nô tài ăn nói lung tung về phúc tấn, bàn tán về chủ tử thì đều không phải là nô tài, tất cả đều trả về phủ nội vụ đi."
*
Chuyện trong cung luôn luôn không giấu được bí mật gì, chuyện xảy ra ở chỗ Đại a ca rất nhanh đã lan truyền khắp các cung.
Trong chính điện của Dực Khôn Cung, Nghi phi đã tức giận ném liên tiếp mấy chén trà.
"Tên khốn Tiểu Cửu này, người khác khi nhục ca ca ruột của hắn, hắn không chỉ không chủ động bảo vệ, lại còn ồn ào theo, đi sai người mang hắn tới cho bổn cung, xem bổn cung hôm nay có đánh chết hắn hay không!"
Mệnh lệnh của chủ tử, tiểu cung nữ bên cạnh tất nhiên là không dám thất lễ, vội vàng đi Triệu Tường Sở tìm Cửu a ca, nhưng lại bị thái giám bên cạnh Cửu a ca báo cho biết, hắn đã đi theo đám người Bát a ca xuất cung rồi.
Nghi phi tất nhiên là tức giận không chịu nổi, hắn chạy ngược lại rất nhanh, chạy được nhất thời, hắn còn có thể chạy được một đời sao?
Món nợ này chắc chắn sẽ ghi nhớ kỹ cho hắn!
Nhi tử ruột tạm thời không dạy dỗ được, nhưng kẻ cầm đầu Nghi phi cũng không có ý định buông tha.
Hay cho đại a ca, hay cho tam a ca, thật sự cho rằng Dực Khôn Cung bọn họ và lão Ngũ dễ bắt nạt sao.
"Người đâu, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn đích thân đi Càn Thanh Cung đưa canh cho hoàng thượng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro