Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 3
2024-11-23 14:53:15
Tính tình của A Na Nhật nàng hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ngoại trừ ngoài miệng lưỡi cay nghiệt ra, ngược lại cũng không làm ra chuyện gì khác thường.
Huống hồ, lời nói vừa rồi của nàng làm sao không có ý cảnh cáo, A Na Nhật cũng không ngốc, dựa vào cha nương và các ca ca yêu thương nàng, nếu nàng ta đến gây chuyện với mình, đối với nàng ta cũng không có chỗ tốt.
Sau ngày hôm nay, nàng ta hẳn là sẽ không trở lại.
Lục Liễu không cam lòng, còn muốn nói tiếp cái gì, Tử Tô cho một ánh mắt ngăn nàng ấy lại.
Cách cách nhà bọn họ tuy rằng dễ nói chuyện, nhưng lại cực có chủ kiến, từ trước tới nay nói một không hai, chuyện nàng đã quyết làm sao có thể để cho những nô tỳ như các nàng phản bác.
Lúc này Lục Liễu cũng ý thức được mình không ổn, hậm hực sờ lên mũi.
"Cách Cách, đã đến giờ ăn trưa rồi, có muốn sai người bưng lên không?" Tử Tô dò hỏi.
An Thanh giật mình, nhanh như vậy đã đến trưa rồi?
Nhưng mà, không đề cập tới thì thôi, nhắc tới nàng đúng là có chút đói bụng: "Được, bưng lên đi, hôm nay thiện phòng bên kia chuẩn bị những gì."
"Là nồi thịt dê, vừa rồi nô tỳ có đi xem qua." Lục Liễu cướp lời.
An Thanh hơi gật đầu, trời lạnh như vậy, nồi thịt dê ăn quả thật không tệ.
"Cách Cách, rau quả ngài trồng ở noãn phòng bên kia hẳn là có thể ăn, muốn nô tỳ đi hái một ít không ạ?" Hai mắt Lục Liễu sáng lấp lánh, dáng vẻ mèo tham ăn.
An Thanh bật cười một tiếng, "Được rồi, đi hái đi, hái nhiều một chút, tặng cho a nương ta một ít, các ngươi cũng giữ lại một ít cho mình ăn."
Lục Liễu nghe xong lời này lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng phúc thân tạ ơn: "Đa tạ Cách Cách ban thưởng, nô tỳ đi làm ngay."
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lục Liễu, Tử Tô không đồng ý: "Cách Cách, người quá chiều nàng."
Trời băng đất tuyết này, có thể được chút rau dưa tươi mới là chuyện khó được, các nàng những người làm nô tỳ này nào dám yêu cầu xa vời.
Cũng chính là Lục Liễu, ỷ vào ngày thường chủ tử đối đãi với nàng ấy không tệ, mới dám làm càn như vậy.
Không được, sau này nàng ấy phải tìm cơ hội nói chuyện với Lục Liễu, chủ tử thiện tâm, nhớ tình cảm chủ tớ, nhưng các nàng làm nô tỳ lại không thể quên bổn phận của mình.
An Thanh tự nhiên nhìn ra Tử Tô lo lắng, cười khoát tay áo, ý bảo nàng không sao.
Lục Liễu và Tử Tô là nha hoàn từ nhỏ đi theo nàng lớn lên, những năm gần đây tận tâm tận lực chiếu cố nàng, một ít rau quả mà thôi, cũng không phải đại sự gì.
Tử Tô lại không cho là như vậy, có chỗ nào không phải chuyện khó lường chứ, theo như lời vương gia bọn họ nói, mùa đông này, sợ là ngay cả trong hoàng cung cũng khó mà ăn được rau quả mọng nước như vậy.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cùng là trồng cây, mặc kệ là rau trong phòng ấm, hay là hoa màu trong ruộng, người khác đều không trồng tốt như cách cách nhà bọn họ.
*
Thịt dê trên thảo nguyên rất tươi, đặc biệt là sau khi làm thành nồi thịt dê, mùi vị còn không ngấy, lại thêm một ít rau xanh xanh mượt, một miếng thịt dê một miếng rau xanh, ăn vào vô cùng thoải mái.
Huống hồ, lời nói vừa rồi của nàng làm sao không có ý cảnh cáo, A Na Nhật cũng không ngốc, dựa vào cha nương và các ca ca yêu thương nàng, nếu nàng ta đến gây chuyện với mình, đối với nàng ta cũng không có chỗ tốt.
Sau ngày hôm nay, nàng ta hẳn là sẽ không trở lại.
Lục Liễu không cam lòng, còn muốn nói tiếp cái gì, Tử Tô cho một ánh mắt ngăn nàng ấy lại.
Cách cách nhà bọn họ tuy rằng dễ nói chuyện, nhưng lại cực có chủ kiến, từ trước tới nay nói một không hai, chuyện nàng đã quyết làm sao có thể để cho những nô tỳ như các nàng phản bác.
Lúc này Lục Liễu cũng ý thức được mình không ổn, hậm hực sờ lên mũi.
"Cách Cách, đã đến giờ ăn trưa rồi, có muốn sai người bưng lên không?" Tử Tô dò hỏi.
An Thanh giật mình, nhanh như vậy đã đến trưa rồi?
Nhưng mà, không đề cập tới thì thôi, nhắc tới nàng đúng là có chút đói bụng: "Được, bưng lên đi, hôm nay thiện phòng bên kia chuẩn bị những gì."
"Là nồi thịt dê, vừa rồi nô tỳ có đi xem qua." Lục Liễu cướp lời.
An Thanh hơi gật đầu, trời lạnh như vậy, nồi thịt dê ăn quả thật không tệ.
"Cách Cách, rau quả ngài trồng ở noãn phòng bên kia hẳn là có thể ăn, muốn nô tỳ đi hái một ít không ạ?" Hai mắt Lục Liễu sáng lấp lánh, dáng vẻ mèo tham ăn.
An Thanh bật cười một tiếng, "Được rồi, đi hái đi, hái nhiều một chút, tặng cho a nương ta một ít, các ngươi cũng giữ lại một ít cho mình ăn."
Lục Liễu nghe xong lời này lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng phúc thân tạ ơn: "Đa tạ Cách Cách ban thưởng, nô tỳ đi làm ngay."
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lục Liễu, Tử Tô không đồng ý: "Cách Cách, người quá chiều nàng."
Trời băng đất tuyết này, có thể được chút rau dưa tươi mới là chuyện khó được, các nàng những người làm nô tỳ này nào dám yêu cầu xa vời.
Cũng chính là Lục Liễu, ỷ vào ngày thường chủ tử đối đãi với nàng ấy không tệ, mới dám làm càn như vậy.
Không được, sau này nàng ấy phải tìm cơ hội nói chuyện với Lục Liễu, chủ tử thiện tâm, nhớ tình cảm chủ tớ, nhưng các nàng làm nô tỳ lại không thể quên bổn phận của mình.
An Thanh tự nhiên nhìn ra Tử Tô lo lắng, cười khoát tay áo, ý bảo nàng không sao.
Lục Liễu và Tử Tô là nha hoàn từ nhỏ đi theo nàng lớn lên, những năm gần đây tận tâm tận lực chiếu cố nàng, một ít rau quả mà thôi, cũng không phải đại sự gì.
Tử Tô lại không cho là như vậy, có chỗ nào không phải chuyện khó lường chứ, theo như lời vương gia bọn họ nói, mùa đông này, sợ là ngay cả trong hoàng cung cũng khó mà ăn được rau quả mọng nước như vậy.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cùng là trồng cây, mặc kệ là rau trong phòng ấm, hay là hoa màu trong ruộng, người khác đều không trồng tốt như cách cách nhà bọn họ.
*
Thịt dê trên thảo nguyên rất tươi, đặc biệt là sau khi làm thành nồi thịt dê, mùi vị còn không ngấy, lại thêm một ít rau xanh xanh mượt, một miếng thịt dê một miếng rau xanh, ăn vào vô cùng thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro