Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 49
2024-11-23 14:53:15
Chuyện ươm mầm dưa hấu, cuối cùng Dận Kỳ vẫn không kịp nhìn thấy, sáng sớm ngày mai hắn đã bị Khang Hi phái ra kinh thành làm việc.
Khi thái giám bên cạnh Dận Kỳ tới báo cho An Thanh, trong lòng nàng không khỏi nói thầm, đây rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, đại hôn được nghỉ ba ngày còn chưa kết thúc, đã kéo người về đi làm?
Chậc ~ không thể không cảm khái, Khang Hi thật sự coi nhi tử mình như lừa mà, người không được coi trọng như Dận Kỳ đã như vậy, có thể tưởng tượng được những đứa con mà y coi trọng ngày thường bận rộn thế nào.
Có thể thấy được hoàng tử hoàng tôn cũng không phải dễ làm như vậy.
An Thanh đợi Dận Kỳ mấy ngày còn chưa thấy hắn trở về, cũng không đợi thêm nữa, dù sao vụ mùa không đợi người, không thể trì hoãn được.
Đối với An Thanh mà nói, công việc ươm mầm này không tính là khó khăn, chỉ là hơi có chút rườm rà, nhưng sau khi bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng đại công cáo thành.
Lập Hạ vừa qua, thời tiết trong kinh thành đã bắt đầu có chút oi nóng, ngày thường không hoạt động còn đỡ, nhưng giống như An Thanh mần mò qua lại nửa ngày, áo trong sớm đã có chút mồ hôi đầm đìa, dán ở trên người rất là không thoải mái, tất nhiên là phải rửa mặt chải đầu một phen mới được.
Cung nữ đun nước ấm, nhắc tới phòng tắm, nàng thống thống khoái khoái tắm rửa một cái, ngay cả tóc cũng gội luôn.
Cổ đại cũng không thể so với hiện đại, tóc dài còn không có máy sấy, gội rất phiền phức, hong khô thì càng là một chuyện phiền toái.
An Thanh từ phòng tắm đi ra, Tử Tô liền mang theo một tiểu cung nữ cầm một chồng khăn tới, hai người thay phiên lau tóc cho nàng.
Hôm nay thời tiết không tệ, sau khi lau khô hơn phân nửa, nàng liền vùi đầu vào phơi tóc trên ghế mây bên cửa sổ nhĩ phòng, ánh nắng chiếu vào khiến người ta buồn ngủ, An Thanh bất tri bất giác liền nhắm mắt lại,
Chờ khi nàng tỉnh lại lần nữa, trên người chẳng biết lúc nào được đắp một tấm thảm nhung dê, cảm giác trên người có chút nóng, nàng tiện tay xốc tấm thảm lên.
Tử Tô ở bên ngoài nghe được động tĩnh, vén rèm đi vào, "Phúc Tấn, ngài tỉnh rồi à, Xuân Hiểu đã sai người xây hầm lò đất xong rồi, đang làm nóng bếp lò đó, ngài có muốn đi xem một chút hay không?"
An Thanh lập tức hứng thú, khoác áo xong liền đi ra ngoài.
Khi nàng đến, một đám tiểu thái giám tiểu cung nữ trong viện đang líu ríu nói chuyện với Xuân Hiểu, Xuân Hiểu tính tình ôn hòa, nhân duyên luôn không tệ, mọi người đều không sợ nàng ấy.
"Xuân Hiểu tỷ tỷ, cái lò này nhìn cũng thật kỳ quái, là thứ chỉ ở Khoa Nhĩ Thấm mới có sao?"
"Ngươi thật ngốc, Xuân Hiểu tỷ tỷ nói, cái này không gọi là lò, gọi hầm lò đất, cũng gọi là hầm lò bánh mì."
"Oa ~ thơm quá, so với bánh ngọt đại sư phụ Ngự trà thiện phòng làm còn thơm hơn!"
...
Xuân Hiểu quay người lại, thấy An Thanh đã đến, hai mắt sáng lên: "Phúc Tấn, ta làm bánh mì mật ong, bây giờ đã được làm xong, người mau tới nếm thử đi."
Đám thái giám và cung nữ thấy chủ tử đến đều như ong vỡ tổ, tuy Phúc Tấn bọn họ trông có vẻ hòa nhã, nhưng quy củ nên có trong cung này lại không thể quên.
Lò đất này là Xuân Hiểu bảo tiểu thái giám Lai Phúc cầm bạc đi đến Tạo Bạn Xử mời thợ thủ công tới xây dựng, trước đó Lai Phúc đã từng làm việc ở Tạo Bạn Xử, quen thuộc với người ở đó, hơn nữa tiền bạc cho đủ, làm việc đương nhiên là không thể chê.
Trước đó bản vẽ đã có, lúc trước ở lúc Khoa Nhĩ Thấm, Xuân Hiểu cũng nhìn chằm chằm vào toàn bộ quá trình, quá trình xây dựng tự nhiên là vô cùng thuận lợi.
An Thanh giống như lão lãnh đạo đi thị sát, lắc lư vòng quanh lò gạch bánh mì nhìn một vòng, sau đó vung tay lên, tỏ vẻ rất hài lòng, cũng tiến hành ngợi khen hiệu suất làm việc của bọn họ.
Không lâu sau, lô bánh mì mật ong đầu tiên cũng được lấy ra, An Thanh cầm lên nếm thử. Vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm xốp, có mật ong thanh ngọt, cũng có sữa bò thơm ngon, nói câu lưu lại hương thơm cũng không quá đáng.
Ừm, không tệ không tệ, tay nghề của Xuân Hiểu vẫn tốt như trước đây.
"Phúc Tấn, người còn muốn ăn gì nữa không, hôm nay nô tỳ sẽ làm cho người." Xuân Hiểu cười ha ha nói.
Khi thái giám bên cạnh Dận Kỳ tới báo cho An Thanh, trong lòng nàng không khỏi nói thầm, đây rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, đại hôn được nghỉ ba ngày còn chưa kết thúc, đã kéo người về đi làm?
Chậc ~ không thể không cảm khái, Khang Hi thật sự coi nhi tử mình như lừa mà, người không được coi trọng như Dận Kỳ đã như vậy, có thể tưởng tượng được những đứa con mà y coi trọng ngày thường bận rộn thế nào.
Có thể thấy được hoàng tử hoàng tôn cũng không phải dễ làm như vậy.
An Thanh đợi Dận Kỳ mấy ngày còn chưa thấy hắn trở về, cũng không đợi thêm nữa, dù sao vụ mùa không đợi người, không thể trì hoãn được.
Đối với An Thanh mà nói, công việc ươm mầm này không tính là khó khăn, chỉ là hơi có chút rườm rà, nhưng sau khi bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng đại công cáo thành.
Lập Hạ vừa qua, thời tiết trong kinh thành đã bắt đầu có chút oi nóng, ngày thường không hoạt động còn đỡ, nhưng giống như An Thanh mần mò qua lại nửa ngày, áo trong sớm đã có chút mồ hôi đầm đìa, dán ở trên người rất là không thoải mái, tất nhiên là phải rửa mặt chải đầu một phen mới được.
Cung nữ đun nước ấm, nhắc tới phòng tắm, nàng thống thống khoái khoái tắm rửa một cái, ngay cả tóc cũng gội luôn.
Cổ đại cũng không thể so với hiện đại, tóc dài còn không có máy sấy, gội rất phiền phức, hong khô thì càng là một chuyện phiền toái.
An Thanh từ phòng tắm đi ra, Tử Tô liền mang theo một tiểu cung nữ cầm một chồng khăn tới, hai người thay phiên lau tóc cho nàng.
Hôm nay thời tiết không tệ, sau khi lau khô hơn phân nửa, nàng liền vùi đầu vào phơi tóc trên ghế mây bên cửa sổ nhĩ phòng, ánh nắng chiếu vào khiến người ta buồn ngủ, An Thanh bất tri bất giác liền nhắm mắt lại,
Chờ khi nàng tỉnh lại lần nữa, trên người chẳng biết lúc nào được đắp một tấm thảm nhung dê, cảm giác trên người có chút nóng, nàng tiện tay xốc tấm thảm lên.
Tử Tô ở bên ngoài nghe được động tĩnh, vén rèm đi vào, "Phúc Tấn, ngài tỉnh rồi à, Xuân Hiểu đã sai người xây hầm lò đất xong rồi, đang làm nóng bếp lò đó, ngài có muốn đi xem một chút hay không?"
An Thanh lập tức hứng thú, khoác áo xong liền đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nàng đến, một đám tiểu thái giám tiểu cung nữ trong viện đang líu ríu nói chuyện với Xuân Hiểu, Xuân Hiểu tính tình ôn hòa, nhân duyên luôn không tệ, mọi người đều không sợ nàng ấy.
"Xuân Hiểu tỷ tỷ, cái lò này nhìn cũng thật kỳ quái, là thứ chỉ ở Khoa Nhĩ Thấm mới có sao?"
"Ngươi thật ngốc, Xuân Hiểu tỷ tỷ nói, cái này không gọi là lò, gọi hầm lò đất, cũng gọi là hầm lò bánh mì."
"Oa ~ thơm quá, so với bánh ngọt đại sư phụ Ngự trà thiện phòng làm còn thơm hơn!"
...
Xuân Hiểu quay người lại, thấy An Thanh đã đến, hai mắt sáng lên: "Phúc Tấn, ta làm bánh mì mật ong, bây giờ đã được làm xong, người mau tới nếm thử đi."
Đám thái giám và cung nữ thấy chủ tử đến đều như ong vỡ tổ, tuy Phúc Tấn bọn họ trông có vẻ hòa nhã, nhưng quy củ nên có trong cung này lại không thể quên.
Lò đất này là Xuân Hiểu bảo tiểu thái giám Lai Phúc cầm bạc đi đến Tạo Bạn Xử mời thợ thủ công tới xây dựng, trước đó Lai Phúc đã từng làm việc ở Tạo Bạn Xử, quen thuộc với người ở đó, hơn nữa tiền bạc cho đủ, làm việc đương nhiên là không thể chê.
Trước đó bản vẽ đã có, lúc trước ở lúc Khoa Nhĩ Thấm, Xuân Hiểu cũng nhìn chằm chằm vào toàn bộ quá trình, quá trình xây dựng tự nhiên là vô cùng thuận lợi.
An Thanh giống như lão lãnh đạo đi thị sát, lắc lư vòng quanh lò gạch bánh mì nhìn một vòng, sau đó vung tay lên, tỏ vẻ rất hài lòng, cũng tiến hành ngợi khen hiệu suất làm việc của bọn họ.
Không lâu sau, lô bánh mì mật ong đầu tiên cũng được lấy ra, An Thanh cầm lên nếm thử. Vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm xốp, có mật ong thanh ngọt, cũng có sữa bò thơm ngon, nói câu lưu lại hương thơm cũng không quá đáng.
Ừm, không tệ không tệ, tay nghề của Xuân Hiểu vẫn tốt như trước đây.
"Phúc Tấn, người còn muốn ăn gì nữa không, hôm nay nô tỳ sẽ làm cho người." Xuân Hiểu cười ha ha nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro