Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 17

Nguyệt Bán Miêu

2024-07-24 15:49:44

Nếu trốn đi, bóng đêm sẽ yểm hộ cho nàng.

Nhưng mà chạy thoát rồi nàng sẽ đi đâu?

Trở về kinh thành?

Nơi đó cách xa chỗ này cả nghìn dặm, nàng một thân một mình trở về kiểu gì?

Mà cho dù có trở về được đi chăng nữa thì nơi đó cũng đã không còn gia đình của nàng nữa rồi, chỉ còn lại bi thương cùng với thù hận mà thôi.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, nữ nhân cảm thấy cả người đều rét run lên mà rúc vào trong chăn.

Cơ thể được ăn no mặc ấm, nằm trên giường ấm đệm êm cho nên nữ nhân bất tri bất giác đã ngủ rồi, cũng không để ý đến khí vị quá nặng ở trong chăn của nam nhân.

Lúc Tiêu Kinh về đến nhà thì trời đã khuya, làm xong việc nhà hắn còn phải vào trong núi một chuyến để sửa sang lại đống bẫy săn mồi một lượt.

Những việc này hắn vốn dĩ thường làm vào buổi chiều, chỉ là đột nhiên mọc ra thêm một nữ nhân cho nên mới bị trì hoãn thời gian như vậy.

Trước khi đi, hắn còn nhìn qua nữ nhân đang ngồi thất thần ở trên giường, lúc bước ra khỏi nhà, hắn cũng nghĩ tới việc nếu nàng chạy trốn thì liệu hắn có nên đuổi theo không?

Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ nữa

Sau khi hắn trở về nhìn thấy chăn phồng lên một khối, khuôn mặt tục tằn bất tri bất giác hiện lên nét tươi cười, cặp mắt đen láy trở nên lé sáng lấp lánh hơn cả những ngôi sao ở trên trời.

Tiêu Kinh vào trong sân tắm qua bằng nước lạnh, nghĩ đến thân mình trắng nõn của nữ nhân, hắn lại dội thêm một xô, rồi tạt thêm mấy gáo nước lạnh vào giữa háng.

Hắn đi vào nhà, đóng cửa lại rồi mò lên giường.

Nữ nhân vô cùng mệt mỏi cho nên ngủ thật sự rất sâu, bị nam nhân ôm vào trong lòng ngực cũng không tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong chăn nóng dần lên, giống như cái lò mà mẫu thân thường hay để vào trong chăn nàng những đêm đông giá rét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngô ngô...”

Nàng lẩm bẩm gọi mẫu thân nhưng lại chỉ phát ra tiếng kêu nhỏ, sắc mặt phá lệ trầm tĩnh.

Tiêu Kinh ôm nữ nhân, nghiêng đầu nhìn nàng thật lâu, lúc tỉnh thì như tiểu dã thú, lúc ngủ thì lại vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại như vậy, hắn nhìn mà cảm thấy ngực nóng lên.

Côn thịt bị tạt qua không biết bao nhiêu gáo nước lạnh lại lập tức dựng đứng lên, thẳng tắp mà chọc vào bờ mông mềm mại của nàng.

Thao

Muốn thao

Rất muốn thao nàng

Tiêu Kinh bị ý tưởng này quanh quẩn trong đầu cả ngày nay, cho dù bộ dáng ban đầu của nàng dơ hề bẩn thỉu, mặt dính bết máu, nhưng mà cặp mắt thanh triệt sáng ngời lại kiêu ngạo quật cường kia chọc trúng vào đầu quả tim của hắn, trực tiếp ảnh hưởng đến côn thịt thô to nằm ở giữa háng.

Nhìn vào khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của nữ nhân, nam nhân lúc trước còn nói "cho dù ta có thao ngươi ngay bây giờ thì cũng là thiên kinh địa nghĩa" lập tức nhíu chặt mày lại ở trong bóng đêm.

Chẳng lẽ hắn thật sự cầm thú đến mức làm ra loại chuyện như vậy?

Nếu không làm gì thì cứ để cho tiểu huynh đệ sưng đau như thế này mà cố ngủ cho qua chuyện hay là lại đi ra ngoài để dội nước lạnh?

Chỉ sợ là ngay cả nước băng lạnh trên Thiên Sơn cũng không thể nào dập nổi du͙c vọng ở trong người Tiêu Kinh lúc này.

Trong đầu hắn toàn hiện lên những lời dâm uế thô tục hắn đã từng nghe qua.

"Có nữ nhân chảy nhiều nước, ta vừa mới đi vào liền giống như bị hút mất hồn vậy, vừa ướt át lại vừa ấm áp, dâm thủy̠ xối lên trên côn thịt của ta liên tục, sướng khỏi phải nói luôn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Số ký tự: 0