Chương 20
Nguyệt Bán Miêu
2024-07-24 15:49:44
Khuôn mặt quật cường cứng cỏi mỹ lệ lúc này đã tái nhợt, mày đẹp nhíu chặt lại, Tiêu Kinh nhìn thấy nàng không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng cứ như lửa đốt.
Hắn định đánh thức nàng dậy, nhưng nghĩ đến tính tình quật cường của nàng, nếu tỉnh lại nhất định sẽ không chịu để lộ ra một phần bi thương sợ hãi nào mà lại nặng nề đè xuống chịu đựng.
Nhịn lâu thành tật, như vậy sẽ không tốt, chi bằng để cho nàng phát tiết ra ngoài, nếu có thể khóc được thì càng tốt, như vậy sẽ mau khỏi hơn.
Tiêu Kinh ngồi dưới ánh nến lau mồ hôi cho nàng, bóp tay bóp chân cho nàng cũng đã được một lúc lâu rồi nhưng vẫn không thấy tiến triển tốt đẹp hơn.
Nữ nhân đã không còn nức nở nữa, nhưng mà tiếng hít thở càng lúc càng nặng, thân mình không ngừng run rẩy.
Nghiêm trọng nhất là bữa cơm chiều nay thật vất vả mới ăn được lại bị nàng nôn hết lên người Tiêu Kinh.
Cuối cùng hắn cũng không ngồi im được nổi nữa, đứng dậy dọn dẹp thu thập giường đệm cho nữ nhân, đến cả quần áo của hắn cũng chưa kịp thay, cứ như vậy lao ra cửa đi thẳng vào trong bóng tối.
Tiêu Kinh đi đến nhà của trưởng thôn, cũng là đại phu duy nhất ở trong thôn, tên gọi là Lê Viễn, là một người đàn ông ước chừng khoảng 40 tuổi, tuy chưa già nhưng mọi người đều gọi là Lê thúc.
Hắn lo lắng cho nữ nhân đang ở nhà một mình, đi như bay chỉ trong nháy mắt đã đến nhà của thôn trưởng, vừa đến nơi liền đập cửa thùm thụp, đêm khuya an tĩnh, tiếng đập cửa vang lên phá lệ dữ dội.
Tiêu Kinh lòng nóng như lửa đốt chờ mãi vẫn chưa thấy ai mở cửa, ngược lại còn nghe thấy tiếng chửi má nó.
“Là thứ cẩu đồ vật nào? Muộn như thế này rồi còn tới quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.”
“Lão thối này, còn không mau cút xuống khỏi người ta, cả ngày chỉ biết hồ nháo, mau ra xem ai đến đi, đập cửa vội như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.”
“Hắn vội? Chẳng lẽ ta không vội? Hừ ”
Nam nhân ngoài miệng oán giận, sau đấy nghe thấy tiếng bước chân liên tiếp, cuối cùng thì cánh cửa cũng kẽo kẹt mở ra một nửa.
Tiêu Kinh gọn gàng dứt khoát trình bày, “Lê thúc, nhà ta có người sinh bệnh, phiền toái thúc đi cùng với ta một chuyến.”
Trời tối đen như mực, Lê Viễn phải híp mắt lại mới thấy rõ người đến là Tiêu Kinh, hắn nghĩ lại rồi hỏi, “Ngươi quang côn một mình, lấy đâu ra người nhà?”
“Bây giờ có rồi.”
Tiêu Kinh trả lời vội vàng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lê Viễn tựa như nếu hắn không chịu đi thì Tiêu Kinh sẽ trực tiếp khiêng hắn về nhà vậy.
Đúng lúc này, giọng nói của một nữ tử từ trong nhà truyền ra ngoài, “Chàng vô nghĩa nhiều như vậy làm cái gì, còn không mau đi cùng với Tiêu Kinh đi, việc chữa bệnh quan trọng.”
“Vậy ta đi ngay đây.”
Lê Viễn nghe xong cũng không nhiều lời, lập tức quay sang nói với Tiêu Kinh, “Ngươi chờ một lát để ta về phòng lấy hòm thuốc với đèn lồng, trời tối như vậy, cũng không hiểu làm sao mà ngươi lại có thể đi tay không đến đây được.”
“Ừ.”
Tiêu Kinh đứng ở ngoài cửa chờ, trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với vừa rồi.
Hắn loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, phần lớn là giọng của nữ nhân dặn dò Lê Viễn phải mặc thêm nhiều quần áo vì sợ ban đêm lạnh, nói rằng nàng ở nhà một mình không sao, bảo hắn đừng lo lắng, khám bệnh cho người ta cẩn thận rồi về.
Toàn là những điều đơn giản lặt vặt hàng ngày, thế nhưng không có lời nào mà không thể hiện ra sự quan tâm săn sóc tỉ mỉ.
Hắn định đánh thức nàng dậy, nhưng nghĩ đến tính tình quật cường của nàng, nếu tỉnh lại nhất định sẽ không chịu để lộ ra một phần bi thương sợ hãi nào mà lại nặng nề đè xuống chịu đựng.
Nhịn lâu thành tật, như vậy sẽ không tốt, chi bằng để cho nàng phát tiết ra ngoài, nếu có thể khóc được thì càng tốt, như vậy sẽ mau khỏi hơn.
Tiêu Kinh ngồi dưới ánh nến lau mồ hôi cho nàng, bóp tay bóp chân cho nàng cũng đã được một lúc lâu rồi nhưng vẫn không thấy tiến triển tốt đẹp hơn.
Nữ nhân đã không còn nức nở nữa, nhưng mà tiếng hít thở càng lúc càng nặng, thân mình không ngừng run rẩy.
Nghiêm trọng nhất là bữa cơm chiều nay thật vất vả mới ăn được lại bị nàng nôn hết lên người Tiêu Kinh.
Cuối cùng hắn cũng không ngồi im được nổi nữa, đứng dậy dọn dẹp thu thập giường đệm cho nữ nhân, đến cả quần áo của hắn cũng chưa kịp thay, cứ như vậy lao ra cửa đi thẳng vào trong bóng tối.
Tiêu Kinh đi đến nhà của trưởng thôn, cũng là đại phu duy nhất ở trong thôn, tên gọi là Lê Viễn, là một người đàn ông ước chừng khoảng 40 tuổi, tuy chưa già nhưng mọi người đều gọi là Lê thúc.
Hắn lo lắng cho nữ nhân đang ở nhà một mình, đi như bay chỉ trong nháy mắt đã đến nhà của thôn trưởng, vừa đến nơi liền đập cửa thùm thụp, đêm khuya an tĩnh, tiếng đập cửa vang lên phá lệ dữ dội.
Tiêu Kinh lòng nóng như lửa đốt chờ mãi vẫn chưa thấy ai mở cửa, ngược lại còn nghe thấy tiếng chửi má nó.
“Là thứ cẩu đồ vật nào? Muộn như thế này rồi còn tới quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.”
“Lão thối này, còn không mau cút xuống khỏi người ta, cả ngày chỉ biết hồ nháo, mau ra xem ai đến đi, đập cửa vội như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.”
“Hắn vội? Chẳng lẽ ta không vội? Hừ ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân ngoài miệng oán giận, sau đấy nghe thấy tiếng bước chân liên tiếp, cuối cùng thì cánh cửa cũng kẽo kẹt mở ra một nửa.
Tiêu Kinh gọn gàng dứt khoát trình bày, “Lê thúc, nhà ta có người sinh bệnh, phiền toái thúc đi cùng với ta một chuyến.”
Trời tối đen như mực, Lê Viễn phải híp mắt lại mới thấy rõ người đến là Tiêu Kinh, hắn nghĩ lại rồi hỏi, “Ngươi quang côn một mình, lấy đâu ra người nhà?”
“Bây giờ có rồi.”
Tiêu Kinh trả lời vội vàng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lê Viễn tựa như nếu hắn không chịu đi thì Tiêu Kinh sẽ trực tiếp khiêng hắn về nhà vậy.
Đúng lúc này, giọng nói của một nữ tử từ trong nhà truyền ra ngoài, “Chàng vô nghĩa nhiều như vậy làm cái gì, còn không mau đi cùng với Tiêu Kinh đi, việc chữa bệnh quan trọng.”
“Vậy ta đi ngay đây.”
Lê Viễn nghe xong cũng không nhiều lời, lập tức quay sang nói với Tiêu Kinh, “Ngươi chờ một lát để ta về phòng lấy hòm thuốc với đèn lồng, trời tối như vậy, cũng không hiểu làm sao mà ngươi lại có thể đi tay không đến đây được.”
“Ừ.”
Tiêu Kinh đứng ở ngoài cửa chờ, trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với vừa rồi.
Hắn loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, phần lớn là giọng của nữ nhân dặn dò Lê Viễn phải mặc thêm nhiều quần áo vì sợ ban đêm lạnh, nói rằng nàng ở nhà một mình không sao, bảo hắn đừng lo lắng, khám bệnh cho người ta cẩn thận rồi về.
Toàn là những điều đơn giản lặt vặt hàng ngày, thế nhưng không có lời nào mà không thể hiện ra sự quan tâm săn sóc tỉ mỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro