Chương 37
Nguyệt Bán Miêu
2024-07-24 15:49:44
Vậy mà nữ nhân kia đứng ở dưới ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng, búi tóc chỉnh tề không hề có một chút tóc mái nào che lấp, tuỳ ý để cho người khác nhìn thấy rõ ràng vết bớt đỏ sậm ở trên mặt, quang minh lỗi lạc không có một tia nhút nhát.
Nữ nhân được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng từ nhỏ, nàng chưa bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn nữ nhân kia nhiều thêm vài lần, nhận ra có vài phần quen mắt liền cúi đầu nhìn lại chính mình.
Lúc này mới phát hiện ra quần áo mà nàng đang mặc ở trên người rất giống với nữ nhân kia, cả vải dệt cùng với kiểu dáng đều là giống nhau.
Bỗng dưng trong lòng nữ nhân có một cảm giác khó chịu không tả được, nàng thu tay về khép cửa sổ lại, không muốn nhìn thấy nữ nhân đang đứng ở ngoài sân kia nữa, cũng cảm thấy tiếng gọi ‘Tiêu Kinh’ liên tục của nàng ta thật là phiền chán.
...
Ban đêm, nam nhân nấu nước cho nàng rửa mặt, bản thân hắn thì lại đi ra ngoài sân dội nước xôn xao, cả người mang theo hơi lạnh mà leo lên giường.
Nhưng mà thân mình của hắn cũng rất nhanh chóng nóng dần lên, chờ đến lúc đấy thì tay của hắn cũng duỗi về phía nàng.
Tiêu Kinh thật sự rất bá đạo, một tay ôm eo nàng, tay còn lại bóρ vú, nhất định phải nắm vào nơi mà năm ngón tay tách ra mới có thể bao phủ được thì hắn mới bằng lòng.
Nữ nhân rất muốn tát vào mặt Tiêu Kinh một cái nữa, nhưng mà nàng bị ôm chặt đến mức không thể cử động được, nếu nàng cố gắng giãy giụa, nam nhân này sẽ giơ đùi lên đè ở trên người nàng, nặng chẳng khác gì khúc gỗ.
Nàng vừa tức lại vừa bực, ngứa răng thật sự.
Nam nhân ôm chặt lấy nàng không để lộ một chút khe hở nào, căn ngoạn ý nhi thô to ở giữa háng của hắn liền chọc thẳng lên mông nàng.
Nữ nhân đã từng được mẫu thân cho xem tránh hoả đồ, đương nhiên cũng biết điều này có nghĩa là gì.
Nàng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi
Lúc này, Tiêu Kinh liền dựa vào bên tai nàng, nhắm mắt lại, giọng nói dần trở nên trầm thấp nóng bỏng mà vang lên, “Nàng là nương tử của ta ”
Hắn lại không nói ra nửa câu sau mà chỉ nghĩ ở trong đầu, “Ta muốn thao lộng nàng lúc nào cũng được.”
Nếu như Tiêu Kinh muốn thì hắn thật sự có thể làm được, cho nữ nhân có muốn trốn cũng không trốn nổi, đến cả cơ hội để tự sát cũng không có luôn.
Nhưng mà hắn lại không làm thế, giống như đang cho nàng một cơ hội cuối cùng.
Bởi vậy mà nữ nhân... cũng không dám tiếp tục náo loạn nữa.
Vì bảo vệ bản thân mình, nàng chỉ có thể để mặc cho lòng bàn tay nóng hầm hập kia nắm lấy một bên vú mềm mại của mình.
Ban đêm lúc mơ màng ngủ, nàng thấy nóng quá không chịu nổi nên cũng có đẩy ra vài lần, chỉ có điều mỗi lần đẩy ra, nam nhân đều rất nhanh chóng lại dính vào, năm đầu ngón tay chuẩn xác mà tìm lại được vị trí, mãi cho cho đến khi lòng bàn tay được lấp đầy thì mới thành thật mà nắm lấy.
Nữ nhân nửa tỉnh nửa mê, cả người khô nóng, vú nhức hơn so với vừa rồi khiến cho nàng càng cảm thấy khó chịu.
Sau vài lần, có đẩy cũng không đẩy ra được, nàng liền kêu lên nức nở vài tiếng coi như là đã kháng nghị qua.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, nữ nhân đang ngủ mơ màng thì bị Tiêu Kinh gọi dậy.
Hắn đặt quần áo ở trước mặt nàng rồi nói, “Mặc quần áo vào, đi theo ta.”
Nữ nhân được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng từ nhỏ, nàng chưa bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn nữ nhân kia nhiều thêm vài lần, nhận ra có vài phần quen mắt liền cúi đầu nhìn lại chính mình.
Lúc này mới phát hiện ra quần áo mà nàng đang mặc ở trên người rất giống với nữ nhân kia, cả vải dệt cùng với kiểu dáng đều là giống nhau.
Bỗng dưng trong lòng nữ nhân có một cảm giác khó chịu không tả được, nàng thu tay về khép cửa sổ lại, không muốn nhìn thấy nữ nhân đang đứng ở ngoài sân kia nữa, cũng cảm thấy tiếng gọi ‘Tiêu Kinh’ liên tục của nàng ta thật là phiền chán.
...
Ban đêm, nam nhân nấu nước cho nàng rửa mặt, bản thân hắn thì lại đi ra ngoài sân dội nước xôn xao, cả người mang theo hơi lạnh mà leo lên giường.
Nhưng mà thân mình của hắn cũng rất nhanh chóng nóng dần lên, chờ đến lúc đấy thì tay của hắn cũng duỗi về phía nàng.
Tiêu Kinh thật sự rất bá đạo, một tay ôm eo nàng, tay còn lại bóρ vú, nhất định phải nắm vào nơi mà năm ngón tay tách ra mới có thể bao phủ được thì hắn mới bằng lòng.
Nữ nhân rất muốn tát vào mặt Tiêu Kinh một cái nữa, nhưng mà nàng bị ôm chặt đến mức không thể cử động được, nếu nàng cố gắng giãy giụa, nam nhân này sẽ giơ đùi lên đè ở trên người nàng, nặng chẳng khác gì khúc gỗ.
Nàng vừa tức lại vừa bực, ngứa răng thật sự.
Nam nhân ôm chặt lấy nàng không để lộ một chút khe hở nào, căn ngoạn ý nhi thô to ở giữa háng của hắn liền chọc thẳng lên mông nàng.
Nữ nhân đã từng được mẫu thân cho xem tránh hoả đồ, đương nhiên cũng biết điều này có nghĩa là gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi
Lúc này, Tiêu Kinh liền dựa vào bên tai nàng, nhắm mắt lại, giọng nói dần trở nên trầm thấp nóng bỏng mà vang lên, “Nàng là nương tử của ta ”
Hắn lại không nói ra nửa câu sau mà chỉ nghĩ ở trong đầu, “Ta muốn thao lộng nàng lúc nào cũng được.”
Nếu như Tiêu Kinh muốn thì hắn thật sự có thể làm được, cho nữ nhân có muốn trốn cũng không trốn nổi, đến cả cơ hội để tự sát cũng không có luôn.
Nhưng mà hắn lại không làm thế, giống như đang cho nàng một cơ hội cuối cùng.
Bởi vậy mà nữ nhân... cũng không dám tiếp tục náo loạn nữa.
Vì bảo vệ bản thân mình, nàng chỉ có thể để mặc cho lòng bàn tay nóng hầm hập kia nắm lấy một bên vú mềm mại của mình.
Ban đêm lúc mơ màng ngủ, nàng thấy nóng quá không chịu nổi nên cũng có đẩy ra vài lần, chỉ có điều mỗi lần đẩy ra, nam nhân đều rất nhanh chóng lại dính vào, năm đầu ngón tay chuẩn xác mà tìm lại được vị trí, mãi cho cho đến khi lòng bàn tay được lấp đầy thì mới thành thật mà nắm lấy.
Nữ nhân nửa tỉnh nửa mê, cả người khô nóng, vú nhức hơn so với vừa rồi khiến cho nàng càng cảm thấy khó chịu.
Sau vài lần, có đẩy cũng không đẩy ra được, nàng liền kêu lên nức nở vài tiếng coi như là đã kháng nghị qua.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, nữ nhân đang ngủ mơ màng thì bị Tiêu Kinh gọi dậy.
Hắn đặt quần áo ở trước mặt nàng rồi nói, “Mặc quần áo vào, đi theo ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro