Chương 7
Nguyệt Bán Miêu
2024-07-24 15:49:44
Tiêu Kinh nhìn thấy liền thấp giọng mắng, "Thật là phiền toái "
Nữ nhân ngồi co ro ở trong bồn gỗ, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Kinh, không biết là hắn đang nói về đống nước tràn ra mặt đất hay là đang nói nàng, vừa mới nhíu mày lại thì thấy Tiêu Kinh đột nhiên đứng lên, thân hình hắn cao như một ngọn núi dường như có thể đè bẹp nàng bất kì lúc nào.
Tiêu Kinh nhanh chóng bước ra khỏi gian nhà, khi hắn trở lại, tay phải có xách theo một thùng nước nóng.
Hơi nước lượn lờ khiến cho căn phòng đơn sơ tối tăm trở nên có vẻ không chân thật.
Nữ nhân nhất thời thất thần, phảng phất như quay về một tháng trước.
Lúc đấy nàng vẫn còn là đại tiểu thư thân kiều thịt quý, suốt ngày đều có ít nhất là ba bốn nha hoàn vây quanh, mẫu thân từ ái, phụ thân cưng chiều, tất cả đều coi nàng như bảo bối phủng ở trong lòng bàn tay để yêu thương mà sủng nịch, không hẹn cùng nhắc mãi, “Khuê nữ nhà chúng ta qua mấy tháng nữa sẽ tròn mười tám, tới tuổi xuất các rồi, nhất định phải tuyển rể hiền ở kinh thành, vẻ vang mà gả ra ngoài, cả đời cơm áo vô ưu, hạnh phúc mỹ mãn mới được.”
Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng ở bên tai, thế nhưng xung quanh nàng bây giờ chỉ còn lại làn nước lạnh băng, còn có cả mùi máu tươi nồng đậm ở trong kí ức nữa.
Phụ thân bị quan binh bắt đi, mẫu thân vì bảo vệ nàng mà chết, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể dần trở nên lạnh ngắt cứng đờ của mẫu thân.
Thù hận tràn ngập trong ánh mắt nàng, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Tiêu Kinh lại gần liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh nàng, tách chân ra để ở hai bên bồn gỗ.
Hắn dùng gáo gỗ lấy nước nóng đổ vào trong bồn, nước bắn lên da thịt trần trụi của nữ nhân, nóng đến mức khiến cho nàng run rẩy.
Ánh mắt thất thần của nữ nhân nhanh chóng tiêu tan, trở nên hung tợn mà trừng Tiêu Kinh.
Tiêu Kinh vân đạm phong khinh mà cuốn tay áo lên, duỗi tay vào trong bồn giúp nữ nhân tắm rửa, cũng lên tiếng cảnh cáo nàng, “Không muốn lại bị ta tét mông thì ngoan ngoãn ngồi im không được nhúc nhích.”
Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng liếc hắn, ánh mắt tràn đầy không cam lòng, nhưng mà nghĩ đến cặp mông bị đánh đau đến mức bỏng rát đang ngâm trong làn nước ấm, nàng liền nhíu mày quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Nàng đã rơi vào trong tay người đàn ông này, dù sao thì cũng phải nhận mệnh.
Tồn tại Nàng nhất định phải tồn tại
Đây là lời cuối cùng mẫu thân dặn dò nàng trước khi lâm chung.
Tiêu Kinh giúp nữ nhân gội đầu, hắn là một đại nam nhân, nắm trong tay một mớ tóc dài cũng không biết phải làm thế nào, cuối cùng cũng chỉ biết đổ nước lên cho tóc dính ướt rồi vò như giặt quần áo.
Hắn dùng sức xuống tay không biết nặng nhẹ, da đầu nàng bị lôi kéo rất nhiều lần nhưng cũng không hề hé răng kêu đau, cứ như thế mà chịu đựng.
Mãi cho đến khi Tiêu Kinh nhìn thấy mấy lọn tóc dài quấn quanh ngón tay hắn, lúc này mới nhẹ tay hơn, xoa bóp từng chút một, còn không quên rửa da đầu cho nàng, từ gốc đến ngọn tóc đều sạch sẽ.
Càng làm Tiêu Kinh càng trở nên có kinh nghiệm hơn.
Mái tóc nhu thuận tản ra theo làn nước, giống như lá bèo trôi nổi ở trên mặt hồ.
Hắn buông tóc nàng ra, lấy nước ấm dội từ trên xuống dưới, làn khói lượn lờ dọc theo từng lọn tóc mà đi xuống, một nửa tóc dừng ở trên vai, nửa còn lại phủ ở đằng sau lưng, mượt mà phiêu tán.
Nữ nhân ngồi co ro ở trong bồn gỗ, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Kinh, không biết là hắn đang nói về đống nước tràn ra mặt đất hay là đang nói nàng, vừa mới nhíu mày lại thì thấy Tiêu Kinh đột nhiên đứng lên, thân hình hắn cao như một ngọn núi dường như có thể đè bẹp nàng bất kì lúc nào.
Tiêu Kinh nhanh chóng bước ra khỏi gian nhà, khi hắn trở lại, tay phải có xách theo một thùng nước nóng.
Hơi nước lượn lờ khiến cho căn phòng đơn sơ tối tăm trở nên có vẻ không chân thật.
Nữ nhân nhất thời thất thần, phảng phất như quay về một tháng trước.
Lúc đấy nàng vẫn còn là đại tiểu thư thân kiều thịt quý, suốt ngày đều có ít nhất là ba bốn nha hoàn vây quanh, mẫu thân từ ái, phụ thân cưng chiều, tất cả đều coi nàng như bảo bối phủng ở trong lòng bàn tay để yêu thương mà sủng nịch, không hẹn cùng nhắc mãi, “Khuê nữ nhà chúng ta qua mấy tháng nữa sẽ tròn mười tám, tới tuổi xuất các rồi, nhất định phải tuyển rể hiền ở kinh thành, vẻ vang mà gả ra ngoài, cả đời cơm áo vô ưu, hạnh phúc mỹ mãn mới được.”
Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng ở bên tai, thế nhưng xung quanh nàng bây giờ chỉ còn lại làn nước lạnh băng, còn có cả mùi máu tươi nồng đậm ở trong kí ức nữa.
Phụ thân bị quan binh bắt đi, mẫu thân vì bảo vệ nàng mà chết, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể dần trở nên lạnh ngắt cứng đờ của mẫu thân.
Thù hận tràn ngập trong ánh mắt nàng, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Tiêu Kinh lại gần liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh nàng, tách chân ra để ở hai bên bồn gỗ.
Hắn dùng gáo gỗ lấy nước nóng đổ vào trong bồn, nước bắn lên da thịt trần trụi của nữ nhân, nóng đến mức khiến cho nàng run rẩy.
Ánh mắt thất thần của nữ nhân nhanh chóng tiêu tan, trở nên hung tợn mà trừng Tiêu Kinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Kinh vân đạm phong khinh mà cuốn tay áo lên, duỗi tay vào trong bồn giúp nữ nhân tắm rửa, cũng lên tiếng cảnh cáo nàng, “Không muốn lại bị ta tét mông thì ngoan ngoãn ngồi im không được nhúc nhích.”
Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng liếc hắn, ánh mắt tràn đầy không cam lòng, nhưng mà nghĩ đến cặp mông bị đánh đau đến mức bỏng rát đang ngâm trong làn nước ấm, nàng liền nhíu mày quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Nàng đã rơi vào trong tay người đàn ông này, dù sao thì cũng phải nhận mệnh.
Tồn tại Nàng nhất định phải tồn tại
Đây là lời cuối cùng mẫu thân dặn dò nàng trước khi lâm chung.
Tiêu Kinh giúp nữ nhân gội đầu, hắn là một đại nam nhân, nắm trong tay một mớ tóc dài cũng không biết phải làm thế nào, cuối cùng cũng chỉ biết đổ nước lên cho tóc dính ướt rồi vò như giặt quần áo.
Hắn dùng sức xuống tay không biết nặng nhẹ, da đầu nàng bị lôi kéo rất nhiều lần nhưng cũng không hề hé răng kêu đau, cứ như thế mà chịu đựng.
Mãi cho đến khi Tiêu Kinh nhìn thấy mấy lọn tóc dài quấn quanh ngón tay hắn, lúc này mới nhẹ tay hơn, xoa bóp từng chút một, còn không quên rửa da đầu cho nàng, từ gốc đến ngọn tóc đều sạch sẽ.
Càng làm Tiêu Kinh càng trở nên có kinh nghiệm hơn.
Mái tóc nhu thuận tản ra theo làn nước, giống như lá bèo trôi nổi ở trên mặt hồ.
Hắn buông tóc nàng ra, lấy nước ấm dội từ trên xuống dưới, làn khói lượn lờ dọc theo từng lọn tóc mà đi xuống, một nửa tóc dừng ở trên vai, nửa còn lại phủ ở đằng sau lưng, mượt mà phiêu tán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro