Chương 27
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-08 11:31:08
“Có chuyện gì?” Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Phế vật, mày tới nhà họ Lâm tao một chút.”
“Không có thời gian, tôi còn bận chơi với con gái.” Lăng Thiên vừa muốn cúp máy thì đã bị Lâm Mậu lên tiếng ngăn cản.
“Chuyện này không do mày quyết định!” Lâm Mậu tức giận nói: “Đây là mệnh lệnh của gia tộc!”
“Mệnh lệnh gia tộc? Hình như hiện tại tôi và nhà họ Lâm các người không có chút quan hệ nào thì phải? Thế mà anh lại còn nhắc tới mấy chữ mệnh lệnh gia tộc với tôi?”
Lời của Lăng Thiên khiến Lâm Mậu cực kỳ tức giận, nhưng nghĩ tới việc nếu anh ta không thể gọi Lăng Thiên tới thì sẽ chọc giận vị Thống đốc Lý kia, cho nên vội vàng dịu giọng nói: “Có một vị khách quan trọng vừa tới nhà, vị khách đó nói muốn gặp anh, anh không thể tới được sao?”
Vị khách quan trọng?
Lăng Thiên nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là người nào muốn gặp mình?
“Bảo ông ta chờ đi, tôi chơi với con gái xong rồi sẽ qua sau.” Nói xong Lăng Thiên lập tức cúp điện thoại.
Nghe vậy, Lâm Mậu tức giận tới mức suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Nhân vật có thân phận như Thống đốc Lý đã đến, thế mà anh còn bày ra bộ dạng như người không có việc gì, hơn nữa còn tới trễ như vậy!
Tên phế vật này đúng là tự tìm đường chết!
Tuy trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt Lâm Mậu vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, miễn cho ông nội nhìn thấy lại cho là anh ta không làm được việc. Cho nên anh ta nói ngược thành: “Ông nội, anh ta nói sẽ lập tức tới ngay.”
Khi nói câu này, cậu ta còn cố ý nâng cao giọng để cho Thống đốc Lý nghe được. Như thế, nếu Lăng Thiên tới chậm thì sẽ khiến cho Thống đốc Lý chờ lâu đâm tức giận, nhất định sẽ dạy dỗ Lăng Thiên một trận!
Nghĩ tới đây, Lâm Mậu không khỏi cười thầm trong lòng.
Phế vật, mày cứ chờ bị Thống đốc Lý mắng chửi đi!
Một giờ sau, cuối cùng Lăng Thiên cũng dẫn theo Lâm Nhược Sơ và con gái đi tới nhà họ Lâm, chân trước vừa bước vào đại sảnh, Thống đốc Lý đã vội vàng chạy tới tiếp đón, vẻ mặt vô cùng tôn kính.
“Ngài Lăng… Tôi là Thống đốc của thành phố Vân, Lý Thịnh Quang.” Thống đốc Lý ngày thường uy nghiêm bộ dạng lạnh lùng, thế mà ở trước mặt Lăng Thiên lại có chút khẩn trương.
Lăng Thiên liếc mắt nhìn ông ta một cái, chán ghét nói: “Tôi không biết ông, cũng chưa từng nghe nói tới ông, ông tìm tôi làm gì? Không có chuyện gì thì đừng có làm phiền tôi, lập tức cút xéo cho tôi!”
Nói xong anh liền kéo tay Nỗ Nỗ chuẩn bị rời đi: “Nỗ Nỗ, chúng ta trở về tiếp tục chơi mô hình phi cơ!”
Ở trong mắt anh việc gặp mặt những kẻ không chút lai lịch này còn không thú vị bằng việc chơi cùng con gái mình.
Trong mắt người ở thành phố Vân, Lý Thịnh Quang là một nhân vật to lớn bộ dạng lạnh lùng xa cách, nhưng ở trong mắt của Lăng Thiêm, ông ta chẳng bằng một hạt cát, địa vị còn không bằng thuộc hạ Chiến tướng Cương Long của anh!
Làm Chiến thần hộ quốc của Trung Hoa, anh có quyền mệt thị bất cứ kẻ nào!
Thế nhưng lời này của anh lại khiến ông cụ Lâm cảm thấy sợ hãi, anh lại dám nhục mạ Thống đốc Lý, đây chẳng phải là khiến cho toàn bộ nhà họ Lâm bọn họ đắc tội với ngài ấy sao!
Ông ta nhanh chóng cúi đầu nhận sai với Thống đốc Lý: “Thống đốc Lý, cái tên súc sinh này không biết lớn nhỏ, không biết trời cao đất dày là gì, tôi sẽ thay ông dạy dỗ nó!”
Thế nhưng, câu trả lời của Thống đốc Lý lại khiến ông ta ngạc nhiên khôn xiết!
“Ông đem tất cả người của nhà họ Lâm ra ngoài đại sảnh đi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với ngài Lâm.”
Cái đệt!
Ông ta bị tên súc sinh kia mắng mỏ như thế, không lẽ không tức giận sao, sao lại còn khách khí như vậy?
“Không nghe được tôi nói à? Mang theo tất cả người nhà họ Lâm đi ra ngoài!” Thấy ông cụ Lâm đứng sững sờ tại chỗ, Thống đốc Lý lại quát lớn một câu.
Tiếng quát này dọa cho ông cụ Lâm nơm nớp lo sợ, ông ta nhanh chóng nói: “Vâng vâng, tôi lập tức bảo tất cả mọi người đi ra ngoài!”
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều đi ra ngoài.
Lăng Thiên quay đầu nói với Lâm Nhược Sơ: “Nhược Sơ, em cũng ra ngoài trước đi.”
Lâm Nhược Sơ gật đầu kéo tay Nỗ Nỗ đi ra ngoài đại sảnh.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Lăng Thiên và Lý Thịnh Quang.
Lý Thịnh Quang cười cười đi tới trước mặt Lăng Thiên: “Lăng Tướng quân, hôm nay tôi tới là muốn tặng quà cưới cho ngài.”
“Quà cưới?”
“Đúng vậy, là nguyên thủ quốc gia sắp xếp cho tôi tới.”
Ông già kia bảo Lý Thịnh Quang tới?
Chuyện này khiến Lăng Thiên có hơi kinh ngạc.
“Phế vật, mày tới nhà họ Lâm tao một chút.”
“Không có thời gian, tôi còn bận chơi với con gái.” Lăng Thiên vừa muốn cúp máy thì đã bị Lâm Mậu lên tiếng ngăn cản.
“Chuyện này không do mày quyết định!” Lâm Mậu tức giận nói: “Đây là mệnh lệnh của gia tộc!”
“Mệnh lệnh gia tộc? Hình như hiện tại tôi và nhà họ Lâm các người không có chút quan hệ nào thì phải? Thế mà anh lại còn nhắc tới mấy chữ mệnh lệnh gia tộc với tôi?”
Lời của Lăng Thiên khiến Lâm Mậu cực kỳ tức giận, nhưng nghĩ tới việc nếu anh ta không thể gọi Lăng Thiên tới thì sẽ chọc giận vị Thống đốc Lý kia, cho nên vội vàng dịu giọng nói: “Có một vị khách quan trọng vừa tới nhà, vị khách đó nói muốn gặp anh, anh không thể tới được sao?”
Vị khách quan trọng?
Lăng Thiên nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là người nào muốn gặp mình?
“Bảo ông ta chờ đi, tôi chơi với con gái xong rồi sẽ qua sau.” Nói xong Lăng Thiên lập tức cúp điện thoại.
Nghe vậy, Lâm Mậu tức giận tới mức suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Nhân vật có thân phận như Thống đốc Lý đã đến, thế mà anh còn bày ra bộ dạng như người không có việc gì, hơn nữa còn tới trễ như vậy!
Tên phế vật này đúng là tự tìm đường chết!
Tuy trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt Lâm Mậu vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, miễn cho ông nội nhìn thấy lại cho là anh ta không làm được việc. Cho nên anh ta nói ngược thành: “Ông nội, anh ta nói sẽ lập tức tới ngay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nói câu này, cậu ta còn cố ý nâng cao giọng để cho Thống đốc Lý nghe được. Như thế, nếu Lăng Thiên tới chậm thì sẽ khiến cho Thống đốc Lý chờ lâu đâm tức giận, nhất định sẽ dạy dỗ Lăng Thiên một trận!
Nghĩ tới đây, Lâm Mậu không khỏi cười thầm trong lòng.
Phế vật, mày cứ chờ bị Thống đốc Lý mắng chửi đi!
Một giờ sau, cuối cùng Lăng Thiên cũng dẫn theo Lâm Nhược Sơ và con gái đi tới nhà họ Lâm, chân trước vừa bước vào đại sảnh, Thống đốc Lý đã vội vàng chạy tới tiếp đón, vẻ mặt vô cùng tôn kính.
“Ngài Lăng… Tôi là Thống đốc của thành phố Vân, Lý Thịnh Quang.” Thống đốc Lý ngày thường uy nghiêm bộ dạng lạnh lùng, thế mà ở trước mặt Lăng Thiên lại có chút khẩn trương.
Lăng Thiên liếc mắt nhìn ông ta một cái, chán ghét nói: “Tôi không biết ông, cũng chưa từng nghe nói tới ông, ông tìm tôi làm gì? Không có chuyện gì thì đừng có làm phiền tôi, lập tức cút xéo cho tôi!”
Nói xong anh liền kéo tay Nỗ Nỗ chuẩn bị rời đi: “Nỗ Nỗ, chúng ta trở về tiếp tục chơi mô hình phi cơ!”
Ở trong mắt anh việc gặp mặt những kẻ không chút lai lịch này còn không thú vị bằng việc chơi cùng con gái mình.
Trong mắt người ở thành phố Vân, Lý Thịnh Quang là một nhân vật to lớn bộ dạng lạnh lùng xa cách, nhưng ở trong mắt của Lăng Thiêm, ông ta chẳng bằng một hạt cát, địa vị còn không bằng thuộc hạ Chiến tướng Cương Long của anh!
Làm Chiến thần hộ quốc của Trung Hoa, anh có quyền mệt thị bất cứ kẻ nào!
Thế nhưng lời này của anh lại khiến ông cụ Lâm cảm thấy sợ hãi, anh lại dám nhục mạ Thống đốc Lý, đây chẳng phải là khiến cho toàn bộ nhà họ Lâm bọn họ đắc tội với ngài ấy sao!
Ông ta nhanh chóng cúi đầu nhận sai với Thống đốc Lý: “Thống đốc Lý, cái tên súc sinh này không biết lớn nhỏ, không biết trời cao đất dày là gì, tôi sẽ thay ông dạy dỗ nó!”
Thế nhưng, câu trả lời của Thống đốc Lý lại khiến ông ta ngạc nhiên khôn xiết!
“Ông đem tất cả người của nhà họ Lâm ra ngoài đại sảnh đi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với ngài Lâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái đệt!
Ông ta bị tên súc sinh kia mắng mỏ như thế, không lẽ không tức giận sao, sao lại còn khách khí như vậy?
“Không nghe được tôi nói à? Mang theo tất cả người nhà họ Lâm đi ra ngoài!” Thấy ông cụ Lâm đứng sững sờ tại chỗ, Thống đốc Lý lại quát lớn một câu.
Tiếng quát này dọa cho ông cụ Lâm nơm nớp lo sợ, ông ta nhanh chóng nói: “Vâng vâng, tôi lập tức bảo tất cả mọi người đi ra ngoài!”
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều đi ra ngoài.
Lăng Thiên quay đầu nói với Lâm Nhược Sơ: “Nhược Sơ, em cũng ra ngoài trước đi.”
Lâm Nhược Sơ gật đầu kéo tay Nỗ Nỗ đi ra ngoài đại sảnh.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Lăng Thiên và Lý Thịnh Quang.
Lý Thịnh Quang cười cười đi tới trước mặt Lăng Thiên: “Lăng Tướng quân, hôm nay tôi tới là muốn tặng quà cưới cho ngài.”
“Quà cưới?”
“Đúng vậy, là nguyên thủ quốc gia sắp xếp cho tôi tới.”
Ông già kia bảo Lý Thịnh Quang tới?
Chuyện này khiến Lăng Thiên có hơi kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro