Thập Lý Phương Phi

Ta Không Muốn N...

Tây Tử Tình

2024-11-20 10:14:03

Sau khi tiễn Ứng Tông Ngọc đi, Chu Chấn Yên thở phào nhẹ nhõm.

Ở Côn Lôn, trong số những người cùng thế hệ với y, có hai người rất khó đối phó. Một là Hạ Chấn Đường đến từ Thiên Kiếm Phong, và người còn lại là Ứng Tông Ngọc đến từ Y Đường. Thật không may, y lại ở trong Giới Luật đường, nơi có khả năng giao tiếp nhiều nhất với hai người này.

Y quay sang hỏi Giang Ly Thanh: “Ứng đường chủ yêu cầu ngươi làm gì?”

Giang Ly Thanh ngoan ngoãn nói.

Chu Chấn Yên trầm ngâm: “Ngươi có thể giúp Vệ Khinh Lam chữa lành vết thương ở Linh Phủ được không?”

Giang Ly Thanh thành thật lắc đầu: “Không biết có chữa được hay không, nhưng Ứng đường chủ bảo sẽ nghiên cứu một chút.”

Chu Chấn Yên cười nói: “Hắn cũng không quá khách khí, ngươi lại quá dễ nói chuyện.”

Y nhìn Giang Ly Thanh hỏi: “Hôm nay ngươi không bị tổn thương khi nhìn thấy mị ảnh kiểm thuật sao?”

Giang Ly Thanh gật đầu.

Chu Chấn Yên tò mò nhìn nàng: “Có thể thấy được lời đồn không đáng tin, dù sao ngươi cũng là đệ tử thân truyền của Thanh Hư Ngọc chưởng môn, ngươi còn có bản lĩnh.”

Giang Ly Thanh cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: “Sở dĩ ta không bị ảnh hưởng bởi mị ảnh thuật có lẽ là bởi vì ta chỉ nhìn thấy vẻ ngoài, không có hiểu sâu.”

“Ý ngươi là gì?”

Giang Ly Thanh cúi đầu thành thật nói: “Kiếm của Vệ sư huynh rất đẹp.“

Chu Chấn Yên sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: “Nguyên bản, thanh kiếm đó rất đẹp, ngươi nói không sai.”

Hắn tựa hồ có tâm tình rất tốt: “Ngươi sẽ nhìn gì nếu không nhìn vào thanh kiếm đây? Kiếm thuật đã được thêm vào Mị ảnh thuật, những người có thể bị mê hoặc là vì họ không nhìn vào thanh kiếm, mà bị bước vào ảo cảnh mê hoặc, nhưng đây là kiếm thuật, muốn bảo tồn bản chất chân chính, nhìn kiếm là điều đương nhiên. Đó mới là năng lực của ngươi, để tránh bị mê hoặc."

Giang Ly Thanh ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người khen ngợi nàng như vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Cám ơn Chu đường chủ.”

Nàng hi vọng y sẽ khen ngợi nàng nhiều hơn.

Chu Chấn Yên lại không hiểu Giang Ly Thanh muốn được khen ngợi nhiều hơn, y mỉm cười xua tay: “Được rồi, ngươi trở về đi!”

Giang Ly Thanh cũng không có thất vọng, gật đầu nhìn An Như Hứa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An Như Hứa vung kiếm nói: “Giang sư muội, đi thôi!”

Hai người vừa trở về chỗ ở, Triệu Khả Hân cùng Chu Văn Âm đi ra ngoài sân, gọi bọn họ: “An sư huynh, Giang sư muội, các ngươi cuối cùng đã trở lại.”

Giang Ly Thanh giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng vào trong viện của mình. An Như Hứa chậm lại một bước, thầm khó chịu vì mình không thông minh bằng Giang Ly Thanh nên chỉ có thể quay đầu chào hai người: “Triệu sư muội, Chu sư muội, chúng ta phải vào Y Đường một lát.

Triệu Khả Hân liếc nhìn viện của Giang Ly Thanh, nghĩ trong lòng nàng chạy đi khá nhanh, cô quay đầu nhìn An Như Hứa: “An sư huynh, huynh đến Y Đường sao lại lâu như vậy? Mất nửa ngày, đã xảy ra chuyện gì sao?”

An Như Hứa nghĩ về Vệ Khinh Lam, sau khi trở về môn phái, đã giết chết hai con yêu xà, linh phủ bị đả thương, không phải ai cũng biết chuyện này, cũng không thể tùy tiện nói ra ngoài, vì vậy liền tìm cớ: “Ta muốn mua Thiên Hương Đan. Hôm nay, ở Y Đường chỉ có một mình Ứng Đường chủ, người vội vàng đi cứu các sư đệ trong Giới Luật Đường, chúng ta chỉ có thể đợi người trở về mới mua được. Không ngờ việc điều trị phức tạp. Chúng ta đợi liền nửa ngày, mới lâu như vậy.”

“Ngươi muốn mua Thiên Hương Đan? Không phải Giang sư muội, tại sao nàng lại đi theo ngươi? Thực sự là lòng tốt.” Triệu Khả Hân nói.

An Như Hứa trong lòng đổ mồ hôi: “Đúng vậy, Giang sư muội tốt bụng, không bỏ rơi ta một mình.”

Triệu Khả Hân khó chịu đang định nói thêm gì nữa, thì Chu Văn Âm kéo tay áo nàng xuống, ngăn lại lời nói của nàng.

Chu Văn Âm nói: “An sư huynh, hôm nay ngươi hiểu được bao nhiêu kiếm pháp trong Thiên Cảnh Kính? Hạ tiên sinh nói ngày mai sẽ kiểm tra chúng ta. Huynh hiểu được bao nhiêu? Chúng ta phải nhanh chóng luyện tập, nếu không ngày mai chúng ta sẽ lại bị thương.“

An Như Hứa gật đầu: “Ta chỉ hiểu được một nửa. “

“Ta cũng hiểu được một nửa, sư muội cũng như vậy.” Chu Văn Âm nói: "Chúng ta cùng nhau luyện tập đi? Có lẽ ba người chúng ta có thể cùng nhau hiểu được."

An Như Hứa thực sự không muốn tập luyện cùng các nàng nữa, hắn đưa mắt nhìn về phía sân viện của Giang Ly Thanh, thấy cửa sân đã đóng lại. Hắn dùng thần thức quét qua, thấy cửa nhà cũng đóng lại. Hôm nay Giang sư muội không ra ngoài luyện kiếm.

Nàng không luyện tập cũng sẽ không sao, dù sao thì nàng cũng không sợ bị đánh, nhưng hắn thì không thể.

Một người thực sự không bằng ba người cùng nhau luyện tập để có hiệu quả gấp đôi. Hắn nhăn nhó đáp: “Được, vậy thì cùng nhau luyện tập đi!”

Này, vượt qua thử thách này trước, rồi sau đó tránh xa các nàng một chút sẽ tốt hơn.

Giang Ly Thanh trở về phòng, nằm ở trên giường, nghe thanh âm luyện kiếm ở sân viện bên cạnh, mệt mỏi nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ. Sau một lúc, bất ngờ tỉnh dậy, ngồi thẳng lên và lấy ra cuốn sách kiếm phổ mà Vệ Khinh Lam đã cho nàng.

Nàng phải xem, nếu không ngày mai làm sao nàng có thể vượt qua bài kiểm tra?

Nàng rất nghi ngờ việc ngày mai Hạ tiên sinh chắc chắn sẽ kiểm tra nàng trước tiên, giống như việc hôm qua nàng phải đọc thuộc giới luật của Côn Lôn. Nàng không thể chiến đấu nếu không chuẩn bị trước.

Vì vậy, nàng cố chịu đựng cơn buồn ngủ và tiếp tục đọc cuốn kiếm phổ mà nàng đã đọc được một nửa ở Y Đường trước đó.

Nếu sư phụ của nàng ở đây, chắc chắn người sẽ bị kinh ngạc trước thái độ học tập nghiêm túc của nàng, trước đây nàng chỉ cần nhìn thấy kiếm phổ là ngủ gật, nàng sẽ quên hết những chiêu kiếm đã học, chỉ biết nhắm mắt mà chém.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không còn nữa.

Giang Ly Thanh kiên trì đến nửa đêm, cuối cùng mở to mắt đọc hết tất cả các chiêu kiếm trong kiếm phổ, cố gắng ghi lại từng chiêu thức một vì sợ bản thân sẽ quên mất. Nàng còn đặc biệt luyện tập trong tâm trí ba lần, trước khi mệt nhoài thì mới đặt xuống cuốn kiếm phổ, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, An Như Hứa vẫn gọi Giang Ly Thanh dậy đúng giờ.

Giang Ly Thanh ngái ngủ ngáp một cái, đi ra khỏi sân, vẻ mặt ngơ ngác chào hỏi: “Chào buổi sáng, An sư huynh.”

“Ngươi không đi ngủ sớm sao? Sao trông ngươi như chưa tỉnh vậy?” An Như Hứa ngạc nhiên nói.

Triệu Khả Hân đúng giờ đẩy cửa sân ra, thay Giang Ly Thanh trả lời: “Giang sư muội có lẽ là chưa ngủ, không biết ngươi tự khóa mình trong phòng làm gì đâu, phải không? Giang sư muội? Ngươi không cùng chúng ta luyện kiếm, có phải là đã học hết rồi không? Hôm qua ngươi không có bị thương. Có bí quyết gì, là bí mật không thể nói cho chúng ta. Thật không có chút tình đồng môn nào cả.”

Giang Ly Thanh liếc nhìn Triệu Khả Hân, nàng buồn ngủ đến mức không mở mắt được và cũng lười chú ý đến cô.

Triệu Khả Hân lập tức khó chịu: “Giang sư muội, ta đang nói chuyện với ngươi.”

Giang Ly Thanh bắt đầu vung kiếm: “Triệu sư tỷ, ta không muốn cùng ngươi nói chuyện.”

Triệu Khả Hân sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ngươi thật kiêu ngạo.”

Giang Ly Thanh “vù” một tiếng bay đi.

Triệu Khả Hân tức giận, ngay lập tức ra tay, một luồng khí không tiếng động bay về phía Giang Ly Thanh.

“Cạch” một tiếng, kiếm của Giang Ly Thanh vỡ vụn, toàn thân nàng bị hất ra khỏi kiếm. Nàng dựa vào kinh nghiệm để đứng vững, sau đó quay lại ngơ ngác nhìn Triệu Khả Hân.

Triệu Khả Hân mỉm cười nói với nàng: “Giang sư muội, người thô lỗ sẽ nhận được kết quả như vậy. Nhìn xem, thanh kiếm của ngươi giờ đã không còn nhìn được.”

Giang Ly Thanh không nói gì.

Triệu Khả Hân vung kiếm gọi An Như Hứa và Chu Văn Âm: “An sư huynh, Chu sư tỷ, chúng ta đi thôi.”

Cô cầm kiếm, bắt chước Giang Ly Thanh, "vù" một tiếng bay đi.

Giang Ly Thanh cũng bắn ra một luồng khí lặng lẽ bay về phía thanh kiếm của Triệu Khả Hân. Bởi vì nàng không che giấu nó, Triệu Khả Hân tự nhiên cảm nhận được nó, nhưng cô không nghĩ rằng mình sẽ bị Giang Ly Thanh đánh bại. Dựa vào khả năng của mình, dựa vào thanh kiếm tốt của mình, không thể bị phá hủy như thanh kiếm rẻ tiền của Giang Ly Thanh. Nhưng cô đã nhầm. Cô chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” rất lớn, thanh kiếm của cô cũng tan thành mảnh vụn theo âm thanh này. Cô hoàn toàn không cảnh giác, đột nhiên hét lên “A” một tiếng, cả người rơi ra khỏi thanh kiếm.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Lý Phương Phi

Số ký tự: 0