Thập Lý Phương Phi

Công Lý

Tây Tử Tình

2024-11-20 10:14:03

Giang Ly Thanh thực sự cảm thấy mình có chút may mắn, dù ở Thanh Hư hay đến Côn Lôn, nàng luôn dễ dàng đắc tội người khác và bị mắng giết.

Đây là chuyện gì thế này?

Nàng quay lại nhìn An Như Hứa thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bị đâm một kiếm, xuyên thẳng từ trước ra sau, máu chảy đầm đìa. Nếu hắn là một người bình thường, sợ đã chết từ lâu. Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là một người tu luyện, nhanh chóng dùng linh lực để cầm máu cho bản thân. Dù vậy, vết thương này sẽ không lành nhanh được, chỉ có thể dùng linh dược thượng phẩm có giá trị hàng chục ngàn viên linh thạch mới có thể làm cho vết thương lành nhanh chóng, nếu không có lẽ hắn sẽ phải nằm nghỉ vài ngày.

Có thể thấy, Triệu Khả Hân thật sự ra sát chiêu.

Linh lực của nàng có thể chữa lành vết thương cho hắn, nhưng vì nàng đã chữa linh phủ của Vệ Khinh Lam nên chỉ còn lại rất ít.

Nàng trầm mặc một hồi, hỏi ý kiến của hắn: “An sư huynh, thỉnh cầu Chu đường chủ đứng ra chủ trì công đạo? Chúng ta không thể để Triệu Khả Hân đâm ngươi rồi để nàng đi như vậy. Nếu ngươi không xông ra, ta hẳn là bị nàng giết chết. Nàng liên tục công kích ta, tuy rằng bị thương là ngươi, nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện thả nàng đi. Nếu không, sẽ có lần sau, nàng phải nhận trừng phạt.”

Giới luật của Côn Lôn rất nghiêm khắc, không biết Kim phong chủ đã dạy dỗ đệ tử của mình như thế nào, yêu thích nam nhân, nhưng lại chuyên đối phó với nữ nhân. Nàng không thích điều này.

An Như Hứa nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Ly Thanh, trầm mặc một lát, nghiến răng nghiến lợi gật đầu: “Được.”

Hắn cũng cảm thấy chuyện này không thể bị lãng quên như vậy được. Tuy rằng là bởi vì Giang sư muội mắng cô rất nhiều, mắng không dễ chịu, nhưng cũng là bởi vì Triệu Khả Hân mở miệng thanh lý yêu thuật, không ai có thể chịu đựng được, người khác nhục nhã chính mình cũng thôi nhưng tuyệt đối không được làm nhục sư môn. Nếu có người mắng Côn Lôn như thế, hắn cũng sẽ làm vậy.

Hắn tin tưởng sâu sắc rằng Giang Ly Thanh không thể đổ lỗi cho hắn về vấn đề này.

Giang Ly Thanh ngay lập tức gõ bảng tin của mình và gửi tin nhắn cho Chu Chấn Yên, yêu cầu y cử người tới, nói rằng Triệu Khả Hân suýt giết nàng, nhưng chính An Như Hứa đã chặn thanh kiếm của nàng và yêu cầu y chủ trì công đạo.

Sau khi gửi truyền tin, nàng hỏi An Như Hứa: “An sư huynh, ngươi còn kiên trì được không? Ta đưa ngươi đến Y đường trước nhé?”

An Như Hứa lắc đầu nói: “Ta chỉ sợ ngươi ngay cả kiếm cũng không cầm được. Thôi đi, ta liền nhịn xuống, đợi Chu thúc tới! Thúc ấy sẽ phái người đưa ta đi Y Đường.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Ly Thanh gật đầu: “Được!”

Nàng nhìn An Như Hứa lấy ra một bình đan dược từ trong túi trữ đồ, đổ hai viên thuốc, nuốt vào miệng, sau đó di chuyển vài bước, dựa vào tường thở hổn hển chờ đợi người tới. Linh lực của nàng không còn bao nhiêu nên cũng không thể giúp được hắn, nàng không thể chữa lành vết thương cho hắn, chỉ có thể ở bên cạnh hắn chờ đợi.

Chu Chấn Yên nhận được truyền tin nghe tin An Như Hứa bị đâm, y đương nhiên không thể bỏ qua, liền đích thân tới.

Y đến nơi, nhìn thấy hai người, một người cực kỳ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, người kia cũng không khá hơn, trên ngực có một vết thương do kiếm khí gây ra, toàn thân vấy máu, trên mặt đất cũng là một vũng máu, y cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”

An Như Hứa lấy ra thạch ảnh, đưa cho Chu Chấn Yên, yếu ớt nói: “Chu thúc, ngươi tự xem đi! “

Chu Chấn Yên cầm lấy thạch ảnh, chỉ rõ quá trình xảy ra chuyện, xem xong sắc mặt tối sầm: “Thật quá đáng.”

Y không trả lại thạch ảnh cho An Như Hứa mà hỏi Giang Ly Thanh: “Ngươi có chuyện gì vậy? Nếu không bị thương thì tại sao lại yếu như vậy?”

Giang Ly Thanh chỉ đơn giản giải thích: “Ta đã tiêu tốn một ít linh lực để chữa lành linh phủ của Vệ sư huynh. “

Chu Chấn Yên đột nhiên nói: “Chỉ sợ có nhiều hơn một ít đúng không?“, đồng thời khen ngợi: “Ta không ngờ vết thương mà Ứng sư huynh không chữa được, nhưng sức mạnh linh lực của ngươi có thể chữa lành linh phủ cho Vệ Khinh Lam. Không tệ.”

Y khen ngợi và vẫy tay với nàng: “Vì ngươi vừa mới ra khỏi Y đường, có thể thấy rằng Y đường không thể khôi phục linh lực của ngươi trong thời gian ngắn, ngươi nên về nghỉ ngơi trước đi! Chuyện này cứ giao cho ta, ta sẽ giải quyết.”

Giang Ly Thanh yêu cầu: “Người không thể trừng phạt nàng nhẹ nhàng được, ngươi vừa mới nhìn thấy, Triệu Khả Hân không chỉ mắng ta, còn mắng cả Thanh Hư ta. Điều này tương đương với việc chia rẽ mối quan hệ thân thiết giữa hai môn phái. Nàng còn có ý định tàn sát đồng môn, thậm chí ra tay tàn độc. Phải phạt thật nặng.”

“Ta đã biết.” Chu Chấn Yên tức giận: “Chuyện này nàng có lỗi, nhưng ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, linh lực của ngươi còn lại rất ít, lại không để ý tới chính mình, mắng lại nàng, khiến nàng tức giận mà ra tay với ngươi. Nếu An Như Hứa không lao ra, ngươi có thực sự muốn bị nàng giết chết không? Ngươi không biết tự lượng sức, lấy trứng chọi đá là điều ngu ngốc. Còn ngu xuẩn hơn nữa khi tham gia tranh chấp bằng lời nói chỉ để giành lấy một hơi thở.”

Giang Ly Thanh không phục: “Nàng mắng ta, ta không thể đáp trả sao?”

“Ngươi có thể đáp trả, nhưng thực lực của ngươi thì thế nào? Sức mạnh của ngươi có cho phép ngươi trả thù không? Ngươi chắc chắn có thể yêu cầu ta trừng phạt nàng mà không khiến bản thân gặp nguy hiểm. Chu Chấn Yên giảng dạy nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Ly Thanh lẩm bẩm nói: “Nếu nàng thật sự giết ta, xem sư phụ ta không đem nàng nghiền nát thành tro hay không.”

Chu Chấn Yên nhíu mày: “Vậy ngươi cũng chết rồi. Sư phụ của ngươi đem xương cốt của nàng nghiền nát trăm lần thành tro bụi, có ích lợi gì?”

Giang Ly Thanh im lặng.

Chu Chấn Yên không vui, cả mềm, không có năng lực nhưng lại không chịu nổi sự bất công, thật không biết trong xương cốt và trí não của nàng chứa gì, Ngọc chưởng môn làm thế nào dạy dỗ. Nếu là đệ tử của hắn thì hắn nhất định sẽ tức chết, nhưng Ngọc sư phụ đến bây giờ vẫn chưa tức chết, điều này chứng tỏ hắn thực sự rất giỏi tu luyện khí lực.

Hắn hít một hơi, xua tay nói: “Đã là như vậy, ngươi không chủ động gây sự, ta sẽ không trừng phạt ngươi. Tất nhiên là nàng ta sẽ bị trừng phạt. Ta sẽ đi tìm Kim Phong Chủ của Linh Thú Phong thảo luận về hình phạt.

Nói xong, y bổ sung thêm: “Yên tâm đi, nàng nếu ra tay sát hại đồng môn, nàng sẽ không bị trừng phạt nhẹ.”

“Ừm.” Giang Ly Thanh khá hài lòng.

Chu Chấn Yên quay sang An Như Hứa với vẻ mặt còn tệ hơn: “Ta sẽ đưa ngươi đến Y đường. Một ngày ngươi bị thương bao nhiêu lần? Ngươi đã đến Y đường bao nhiêu lần? Hãy tự ngẫm lại mình đi? Đợi cho đến khi sư phụ của ngươi ra ngoài trở về, xem liệu ông ấy có đối phó với ngươi không.”

An Như Hứa bị oan nói: “Chu thúc, ta cũng không muốn đi Y đường.”

Hắn sâu sắc cảm thấy mình xui xẻo, cho rằng mình không cố ý chọc tức cô nương nhà người ta, sao lại có kết cục như vậy? Hắn không nói nên lời. Nhưng may mắn là hắn đã xông ra kịp thời, người bị thương là hắn, nếu không, nếu Triệu Khả Hân làm tổn thương Giang sư muội, sự việc sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc làm hắn bị thương. Nếu Triệu Khả Hân thật sự giết chết Giang sư muội, sự tình phát sinh là do hắn, hắn không thể trốn thoát, hắn chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.

Hắn che vết thương, thở dài nói: “Cám ơn Chu thúc.”

Chu Chấn Yên tức giận, kéo An Như Hứa lên kiếm của mình. Chu Chấn Yên đích thân đưa hắn đến Y đường. Đồng thời, y gửi truyền tin cho Kim Vương Châu, phong chủ của Linh Thú Phong và Mặc Như Yên, chủ nhân Chấp Sự Điện, yêu cầu hai người họ nửa canh giờ sau, nhất định phải đến Giới Luật Đường bàn bạc về hình phạt đối với Triệu Khả Hân.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Lý Phương Phi

Số ký tự: 0