Thập Lý Phương Phi

Phong phú

Tây Tử Tình

2024-11-20 10:14:03

Giang Ly Thanh trở về phòng, nóng lòng muốn đổ hết những thứ trong túi đựng ra.

Trong đó có giấy phong, bút, nguyên liệu để luyện chế vũ khí, còn có đĩa Bát Quái và rất nhiều đồ ăn vặt.

Nàng nhìn những thứ này, cảm thấy hài lòng. An sư huynh nói tu luyện rất nhàm chán, nhưng đối với nàng thì không phải vậy. Có được những thứ này, nàng cảm thấy tu luyện rất thú vị. Cho dù là luyện đan, hay luyện chế vũ khí, hay vẽ phù, nàng đều muốn khám phá, nhưng linh lực của nàng quá phức tạp, lần nào cũng không thể làm tốt và luôn gặp rắc rối. Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng không ảnh hưởng đến cảm giác của nàng rằng những điều này thật thú vị.

Có những thứ này, nàng sẽ không cảm thấy ngày của mình dài và nhàm chán.

Vì vậy, trong bảy ngày tiếp theo, nàng khép mình trong căn phòng, mày mò với những thứ này.

Những thứ này của nàng quá bình thường, dù sao cũng không thể gây ra tai họa lớn gì, sau khi luyện ra, cũng không có sức mạnh đáng kể, tối đa chỉ là làm bay nóc nhà, trước khi đường chủ Giới Luật Đường tìm đến, nàng đã khéo léo sửa chữa trước, chỉ là đã làm sợ An Như Hứa, người đang dưỡng thương ở bên cạnh vài lần.

Đây là lần đầu tiên An Như Hứa nghe thấy một tiếng “Ầm” rất lớn, hoàn toàn không phải tiếng đóng cửa, hắn vội vàng chạy ra ngoài nhìn xem. Nhìn thấy điều này, hắn kinh ngạc, mái nhà của Giang sư muội bên cạnh đã mất, đổ sụp từ giữa.

Nhìn thấy Giang Ly Thanh mặt mày xám xịt chạy ra từ trong nhà, hắn vội vàng hỏi: “Giang sư muội, có chuyện gì xảy ra? Tại sao nhà của ngươi lại đổ sập vậy?”

Giang Ly Thanh vỗ về mặt, xoa xoa bụi trên người, lấy tay xin lỗi: “An sư huynh, làm phiền ngươi rồi.” Nàng gãi đầu: “Ta luyện chế vũ khí không kiểm soát lửa tốt, làm hỏng căn nhà, xin lỗi vì đã làm phiền ngươi.”

An Như Hứa đột nhiên ý thức được, nhìn về phía mái nhà bị sập: “Ta nghe nói ngươi khi ở Thanh Hư gì cũng biết một chút? Nhưng thật không ngờ, ngươi có thể làm ra tiếng động lớn như vậy. Không kiểm soát lửa tốt, có phải không luyện thành không?”

Giang Ly Thanh lắc đầu: “Ta làm được.”

An Như Hứa không ngờ rằng vẫn có thể luyện thành công như vậy, hắn ngay lập tức hỏi: “Ngươi luyện cái gì vậy? Cho ta xem được không?”

“Được.” Giang Ly Thanh chạy lại phòng và nhanh chóng mang ra một vật thể hình tròn lồi lõm giống như một cái vòng tay: “Chính là nó.”

“Vòng tay à.” An Như Hứa nhìn vào món đồ xấu xí không thể khen được: “Ngươi, vòng tay này mang để chơi à?”

Giang Ly Thanh chỉnh sửa một cách nghiêm túc: “Không phải vòng tay, đây là Tụ Tiễn.”

An Như Hứa: “...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thứ lỗi cho hắn, hắn chưa bao giờ thấy một Tụ Tiễn nào xấu như thế, hoàn toàn không giống Tụ Tiễn, chỉ là một cái vòng tròn.

Giang Ly Thanh đem mũi tên trong ống tay áo đặt vào trong tay, ngón tay ấn vào một chỗ lõm trên đó, phát ra ba tiếng “vù, vèo, vèo” một mũi tên nhỏ cực kỳ sắc bén từ trong đó bay ra, cắm vào một cây tùng cách đó không xa. vượt trội hơn.

“Ồ!” An Như Hứa sửng sốt.

Nhìn thấy cả ba mũi tên nhỏ đều cắm vào thân cây, hắn lập tức thu lại thái độ khinh thường đối với sự xấu xí của nó và kêu lên: “Giang sư muội, mũi tên trên tay áo của ngươi thật sự có thể bắn ra ba mũi tên liên tiếp. Thật là kinh người.”

Giang Ly Thanh bị khen đến đỏ mặt: “Chỉ có ba mũi tên thôi.”

An Như Hứa quay đầu lại, khó hiểu nhìn nàng: “Ý ngươi là vật này chỉ có thể bắn được ba mũi tên? Không thể nào?”

“Ừm.”

An Như Hứa: “...”

Hắn nghĩ rằng có thể bắn liên tục cả trăm tám mươi mũi tên.

Giang Ly Thanh đi tới gốc cây tùng, từ trong thân cây rút ra ba mũi tên nhỏ, nhét vào tay áo, quay người thở dài: “Đều là lỗi của ta, ta quá nghèo, không có đủ nguyên liệu, chỉ có thể rèn ra ba mũi này.”

An Như Hứa lập tức hoan hô: “Điều đó cũng rất tuyệt vời.”

Hắn không biết cách luyện chế vũ khí.

Hắn rất hứng thú hỏi: “Giang sư muội, nếu có đủ nguyên liệu thì có thể làm được bao nhiêu?”

“Ta cũng không biết, còn xem trình độ biểu hiện của ta.” Giang Ly Thanh thẳng thắn nói: “Nếu thất bại, ta một cái cũng không luyện được, nếu thành công, luyện mười mấy, hai mươi mũi cũng không có vấn đề gì.”

An Như Hứa liên tục gật đầu, tìm chỗ khen ngợi: “Cũng rất lợi hại, không phải ai cũng có thể làm được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn căn nhà sập của nàng, hắn lưỡng lự nói: “Căn nhà của ngươi không thể ở được nữa, nó cũng là tài sản của Giới Luật Đường, nên ngươi phải bồi thường.”

Giang Ly Thanh lập tức nói: “Ta biết sửa mái nhà, ta sẽ làm ngay.”

Nàng giục An Như Hứa về nghỉ ngơi, leo lên mái nhà đi sửa nhà.

Cho nên An Như Hứa tận mắt nhìn Giang Ly Thanh sửa chữa mái nhà, sửa chữa rất cẩn thận, không có chút nào dấu vết.

Sửa mái nhà mất rất nhiều thời gian nên nàng vào rừng chặt gỗ, bóc vỏ cây làm vật liệu chống mưa, dùng bùn san phẳng, phải mất gần nửa ngày để hoàn thành. Người của Giới Luật Đường xem xét, phát hiện bọn họ cũng không có ý kiến gì với mái nhà nàng đã sửa, nên đương nhiên không cần phải bồi thường.

Chu Chấn Yên cũng đặc biệt nhìn ra Giang Ly Thanh luôn làm công việc này, không ngờ tiểu cô nương này còn có bản lĩnh như vậy, nếu đi đến nhà nông dân phàm giới nào đó dưới chân núi thì kỹ nghệ này sẽ là độc nhất vô nhị, cũng không cần phải lo về ăn uống.

Y khen ngợi Giang Ly Thanh: “Mấy năm nay ngươi đã sửa mái nhà rất nhiều phải không?”

Giang Ly Thanh đỏ mặt gật đầu.

Chu Chấn Yên buồn cười nói: “Được, chỉ cần ngươi có thể tự mình tu luyện là được.”

Có hàng ngàn con đường, không ai quy định chỉ có thể tu luyện trên một con đường, cũng không ai quy định rằng một người chỉ có thể tu luyện trên một con đường. Chỉ cần là người tu đạo, đều là đi nghịch thiên, sụp đổ mái nhà cũng không tính là gì, chỉ cần không đốn gãy núi Côn Lôn là được.

Có Chu Chấn Yên lên tiếng, Giang Ly Thanh cảm thấy như nhận được lệnh, có thể yên tâm ở trong phòng. Trong Giới Luật Đường đã không còn lớp học nào nữa nên Chu Chấn Yên đã yêu cầu các đệ tử chuẩn bị trước để đi đến bí cảnh Kỳ Sơn. Nàng có bảy ngày để sử dụng tất cả những nguyên liệu mà Vệ Khinh Lam đã vất vả nhờ Vân sư huynh mua giúp để chuẩn bị cho chuyến đi đến Bí cảnh Kỳ Sơn.

Vì vậy, trong những ngày tiếp theo, khi An Như Hứa đang hồi phục vết thương, mỗi sáng nghe thấy tiếng “bùm bùm bùm” rất lớn vang lên từ nhà bên cạnh đã khiến hắn không thể nào ngồi yên. Hắn vẫn luôn phải bò từ giường, leo ra khỏi nhà và trèo lên tường để nhìn xem Giang Ly Thanh đang làm gì. Hắn biết rằng nàng không chỉ làm một việc thôi, mà còn làm nhiều việc như luyện chế vũ khí, vẽ bùa, hoặc luyện đan, v.v…, tổng hợp lại thì cực kỳ đa dạng. Mỗi lần không phải làm hỏng mái nhà, thì hỏng cửa sổ, cửa ra vào hoặc tường. Sau đó, lại nhìn nàng, buổi sáng nàng nửa ngày sửa nhà, buổi chiều bận quá không nói được mấy câu.

An Như Hứa rất ngạc nhiên. Từ nhỏ đến nay hắn chưa từng thấy cô nương nào luyện tập như Giang sư muội. Nhưng nàng thích thú đến mức không thể thoát ra được.

Bảy ngày trong nháy mắt trôi qua, và hôm nay là ngày xuất phát đến Kỳ Sơn Bí Cảnh.

Vết thương của An Như Hứa đã phục hồi được khoảng bảy tám phần, vẫn cần thêm thời gian để hắn có thể tiếp tục phục hồi trên đường đi. Vì vậy, hôm nay, hắn cùng Giang Ly Thanh đã thu dọn, sắp xếp xong đồ đạc, vui vẻ hội nhập vào đoàn đi Kỳ Sơn Bí Cảnh dưới chân núi Côn Lôn, họ bắt đầu hành trình của mình.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Lý Phương Phi

Số ký tự: 0