Thảm
Tây Tử Tình
2024-11-20 10:14:03
Giang Ly Thanh nhìn Vệ Khinh Lam rời đi, vô cùng may mắn. Nếu không có hắn đến đây kịp lúc, e rằng nàng đã giống như con cá khô khốc, bị hút cạn linh lực, không thể cầm cự lâu hơn nữa.
Hắn lại cứu nàng thêm một lần.
Hơn nữa, hắn đã tiêu hao nhiều linh lực trên người nàng, dù không có tác dụng gì đối với cơ thể nàng, nhưng nàng vẫn rất cảm động.
Còn Trần sư huynh, nếu vì nàng không thể tiếp nhận truyền thừa mà mất mạng, bị chôn vùi trong Cổ Sơn, không cần biết Thái Ất có truy cứu hay không, chỉ riêng nàng cũng không thể không cảm thấy áy náy.
Hiện tại tốt rồi, cả hai người đều được hắn cứu.
Tỉnh Thần Đan rất hiệu nghiệm, một lúc sau nàng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, mở to mắt nằm trên giường đá, suy nghĩ lung tung, nhưng không muốn ngủ.
Bên ngoài động phủ, Trần Lưu An vẫn chưa tỉnh lại, được Vệ Khinh Lam đặt tựa vào một tảng đá, vì cũng được cho uống đan dược nên tình trạng của hắn tốt hơn nhiều. Chắc không lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Mặc dù toàn bộ Cổ Sơn hiện tại bị phá hủy không còn hình dạng, không thấy bóng dáng sinh vật sống nào, nhưng Vệ Khinh Lam vẫn không yên tâm, bố trí phòng hộ cho động phủ rồi mới rời đi tìm Sơn Cao.
Hắn cưỡi kiếm bay nhanh, vừa tìm kiếm vừa thả thần thức ra, nửa canh giờ sau, hắn tìm thấy dưới một tảng đá lớn, một sinh vật giống như con heo đang run rẩy, miệng lầm bầm chửi rủa.
Vệ Khinh Lam đọc nhiều cổ tịch, đương nhiên nhận ra đây chính là Sơn Cao mà Giang Ly Thanh nói tới. Vết thương trên hàm nó rất rõ ràng, dù bị thương không nhẹ nhưng nó vẫn không ngừng chửi rủa nhỏ tiếng, chửi Giang Ly Thanh.
Nào là con bé ngốc, đồ ngu, đồ ngớ ngẩn, đến cả việc nhận truyền thừa cũng không biết, chủ nhân sao lại mắt mù mà chọn trúng nó, suýt chút nữa hại chết nó, v.v.
Dù hiện tại không còn núi lở đất sụp, nó khó khăn lắm mới giữ được mạng, cũng không dám bò ra ngoài, sợ lại xảy ra chuyện.
Vệ Khinh Lam đến, nó nhìn thấy liền dựng hết lông lên, lập tức cảm thấy nguy hiểm muốn chạy, nhưng chân không nhấc lên nổi. Áp lực từ cảnh giới cao hơn khiến nó không dám động đậy, đôi mắt lộ vẻ kinh sợ, không dám phát ra tiếng nào.
Vệ Khinh Lam thu kiếm lại, nhìn nó: “Nói cho ta biết, lời thề của ngươi có vấn đề gì không? Trận pháp truyền thừa của nàng có vấn đề ở đâu?”
Sơn Cao thấy hắn không đến giết nó, yên tâm hơn chút, nhưng vẫn trốn trong tảng đá không dám ra: “Lời thề của ta là do chủ nhân đặt ra trước khi phi thăng, không thể có vấn đề. Chủ nhân đã phi thăng, không muốn năng lực của mình không có người kế thừa, nên chắc chắn không có vấn đề.”
“Vậy hiện tại là sao? Truyền thừa của nàng rõ ràng có vấn đề.”
“Ta làm sao biết được? Ai biết con bé chết tiệt đó làm sao? Ta cũng suýt bị nó hại chết. Chủ nhân rõ ràng nói rằng chỉ cần ta giữ núi tốt, chờ người có duyên đến, sau khi nàng nhận truyền thừa, ta cũng có thể hưởng lợi, đủ để ta phi thăng. Nhưng hiện tại, ta suýt bị nàng hại chết. Rõ ràng nàng không nhận được truyền thừa.” Sơn Cao tức đến khóc, uất ức vô cùng: “Ta chờ đợi hàng vạn năm, chỉ gặp được một đứa ngốc như vậy, sao lại ngốc đến mức không nhận nổi truyền thừa.”
Vệ Khinh Lam nhìn nó khóc thật sự đau lòng, hắn đã nhìn thấy nhiều yêu quái khóc, đương nhiên có thể phân biệt thật giả, hắn lạnh lùng nói: “Chủ nhân của ngươi phi thăng mà không mang theo ngươi, rõ ràng là không quan tâm đến ngươi. Ngươi cho dù phi thăng, e rằng cũng không ai ưa thích. Đừng khóc nữa.”
“Không phải vậy.” Sơn Cao tức giận: “Đó là vì lúc đó ta còn nhỏ, tu vi không đủ, chủ nhân không thể mang theo ta, chứ không phải không quan tâm. Ngươi là ai? Sao lại đến đây? Ngươi và con bé ngốc đó đều là kẻ xấu. Cùng nhau bắt nạt ta.”
Vệ Khinh Lam không trả lời, quay lưng rời đi.
“Ngươi định đi đâu?” Sơn Cao hỏi.
Vệ Khinh Lam không đáp lại.
Sơn Cao vội vàng bò ra khỏi tảng đá, theo sau Vệ Khinh Lam: “Con bé ngốc đó sao rồi? Nó chết chưa? Hại ta thảm thế này, nó có chết không?”
Vệ Khinh Lam dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn nó.
Sơn Cao sợ đến dựng hết lông, lùi lại vài bước, không dám kêu một tiếng.
Vệ Khinh Lam thấy nó ngoan ngoãn, không có ý định giết nó, tiếp tục đi về phía trước.
Sơn Cao do dự một lúc lâu, vẫn theo sau hắn, nó thông minh sớm, đương nhiên hiểu tình cảnh hiện tại của mình không biết đi đâu, cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể đi tìm con bé ngốc kia.
Dù truyền thừa thất bại, nhưng nàng cũng là người có duyên mà chủ nhân chờ đợi, nếu không sẽ không thể vào được động phủ của chủ nhân.
Vệ Khinh Lam đi quanh một vòng Cổ Sơn, phát hiện quả thật ngoài Sơn Cao, không còn sinh vật sống nào khác, thậm chí không có cây cỏ nào, tất cả đều bị phá hủy, giống như linh phủ của Giang Ly Thanh, khắp nơi là đất khô cằn, không còn sự sống.
Sơn Cao không dám chửi rủa, nhưng trong lòng vẫn chửi rủa Giang Ly Thanh. Chủ nhân đã nói rằng, khi gặp người có duyên, đại trận mở ra, Cổ Sơn phục hồi nguyên trạng, thiên hạ hiện điềm lành, ánh sáng vàng rực rỡ, thông đạo lên trời của Cổ Sơn sẽ mở ra, tu vi của nó cũng đủ, có thể bước lên thang trời mà phi thăng.
Nhưng hiện tại, khắp nơi là đất khô cằn, đâu có nguyên trạng gì? Còn thua lúc đại trận còn hoạt động, khắp nơi là rừng khô. Thang trời càng không thấy đâu, nó buồn rầu cực độ, ủ rũ, cảm thấy không còn hy vọng phi thăng.
Trở về động phủ, Trần Lưu An vẫn chưa tỉnh, Vệ Khinh Lam không có giao tình với hắn, chỉ liếc mắt nhìn, rồi vào động phủ xem Giang Ly Thanh.
Sơn Cao cũng theo vào.
Giang Ly Thanh buồn ngủ, dù linh đan diệu dược có tốt đến đâu, đối với nàng cũng chỉ có tác dụng nhất thời, hiện tại nếu không phải đã hứa với Vệ Khinh Lam không ngủ, nàng đã nhắm mắt rồi, dù sao có hắn ở đây, nàng cũng không sợ.
Khó khăn lắm chờ hơn một canh giờ, cuối cùng chờ được người về, buồn ngủ đến nỗi mắt đẫm nước, đáng thương nói: “Vệ sư huynh, cuối cùng ngươi cũng về, ta buồn ngủ quá.”
Vệ Khinh Lam dừng bước, đi đến bên giường đá, đưa tay đỡ nàng dậy: “Chờ một lát nữa rồi ngủ, ta tìm được con chó hại ngươi rồi.”
Giang Ly Thanh nghe vậy, lập tức hết buồn ngủ, được hắn đỡ ngồi dậy, nhìn thấy Sơn Cao theo sau hắn, liền mắng: “Đồ khốn, con chó chết tiệt, nếu không phải ngươi ép ta nhận truyền thừa, ta có bị ngươi hại thảm thế này không? Ngươi xem ngươi làm được chuyện tốt gì? Nếu ngươi để ta ngủ yên, không phải không có chuyện gì rồi sao?”
Sơn Cao thấy Giang Ly Thanh không chết, cũng không thất vọng, trợn mắt muốn chửi lại, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vệ Khinh Lam, nó rụt cổ, không dám chửi, lẩm bẩm nhỏ: “Là ngươi ngu, không trách ta, chủ nhân rõ ràng nói, ngươi nhận được truyền thừa, ta có thể nhân cơ hội phi thăng. Hiện tại ngươi thất bại, ta cũng không thể phi thăng, ta cũng rất thảm, được chưa?”
Giang Ly Thanh tức giận: “Vậy ngươi nghĩ ta bây giờ nên làm thế nào? Linh phủ của ta đã bị hủy hoại bởi truyền thừa thối nát mà ngươi nhắc tới. Ta sợ tu vi sau này của ta cũng sẽ bị hủy hoại, nếu như sư phụ ta biết chuyện, ông ấy sẽ giết ta. Ta cũng sẽ ném ngươi vào chảo rán vì đã làm hại ta. Ngươi có tin hay không? “
Sơn Xao xin khóc, rất tuyệt vọng: “Ta cũng không biết.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Hắn lại cứu nàng thêm một lần.
Hơn nữa, hắn đã tiêu hao nhiều linh lực trên người nàng, dù không có tác dụng gì đối với cơ thể nàng, nhưng nàng vẫn rất cảm động.
Còn Trần sư huynh, nếu vì nàng không thể tiếp nhận truyền thừa mà mất mạng, bị chôn vùi trong Cổ Sơn, không cần biết Thái Ất có truy cứu hay không, chỉ riêng nàng cũng không thể không cảm thấy áy náy.
Hiện tại tốt rồi, cả hai người đều được hắn cứu.
Tỉnh Thần Đan rất hiệu nghiệm, một lúc sau nàng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, mở to mắt nằm trên giường đá, suy nghĩ lung tung, nhưng không muốn ngủ.
Bên ngoài động phủ, Trần Lưu An vẫn chưa tỉnh lại, được Vệ Khinh Lam đặt tựa vào một tảng đá, vì cũng được cho uống đan dược nên tình trạng của hắn tốt hơn nhiều. Chắc không lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Mặc dù toàn bộ Cổ Sơn hiện tại bị phá hủy không còn hình dạng, không thấy bóng dáng sinh vật sống nào, nhưng Vệ Khinh Lam vẫn không yên tâm, bố trí phòng hộ cho động phủ rồi mới rời đi tìm Sơn Cao.
Hắn cưỡi kiếm bay nhanh, vừa tìm kiếm vừa thả thần thức ra, nửa canh giờ sau, hắn tìm thấy dưới một tảng đá lớn, một sinh vật giống như con heo đang run rẩy, miệng lầm bầm chửi rủa.
Vệ Khinh Lam đọc nhiều cổ tịch, đương nhiên nhận ra đây chính là Sơn Cao mà Giang Ly Thanh nói tới. Vết thương trên hàm nó rất rõ ràng, dù bị thương không nhẹ nhưng nó vẫn không ngừng chửi rủa nhỏ tiếng, chửi Giang Ly Thanh.
Nào là con bé ngốc, đồ ngu, đồ ngớ ngẩn, đến cả việc nhận truyền thừa cũng không biết, chủ nhân sao lại mắt mù mà chọn trúng nó, suýt chút nữa hại chết nó, v.v.
Dù hiện tại không còn núi lở đất sụp, nó khó khăn lắm mới giữ được mạng, cũng không dám bò ra ngoài, sợ lại xảy ra chuyện.
Vệ Khinh Lam đến, nó nhìn thấy liền dựng hết lông lên, lập tức cảm thấy nguy hiểm muốn chạy, nhưng chân không nhấc lên nổi. Áp lực từ cảnh giới cao hơn khiến nó không dám động đậy, đôi mắt lộ vẻ kinh sợ, không dám phát ra tiếng nào.
Vệ Khinh Lam thu kiếm lại, nhìn nó: “Nói cho ta biết, lời thề của ngươi có vấn đề gì không? Trận pháp truyền thừa của nàng có vấn đề ở đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơn Cao thấy hắn không đến giết nó, yên tâm hơn chút, nhưng vẫn trốn trong tảng đá không dám ra: “Lời thề của ta là do chủ nhân đặt ra trước khi phi thăng, không thể có vấn đề. Chủ nhân đã phi thăng, không muốn năng lực của mình không có người kế thừa, nên chắc chắn không có vấn đề.”
“Vậy hiện tại là sao? Truyền thừa của nàng rõ ràng có vấn đề.”
“Ta làm sao biết được? Ai biết con bé chết tiệt đó làm sao? Ta cũng suýt bị nó hại chết. Chủ nhân rõ ràng nói rằng chỉ cần ta giữ núi tốt, chờ người có duyên đến, sau khi nàng nhận truyền thừa, ta cũng có thể hưởng lợi, đủ để ta phi thăng. Nhưng hiện tại, ta suýt bị nàng hại chết. Rõ ràng nàng không nhận được truyền thừa.” Sơn Cao tức đến khóc, uất ức vô cùng: “Ta chờ đợi hàng vạn năm, chỉ gặp được một đứa ngốc như vậy, sao lại ngốc đến mức không nhận nổi truyền thừa.”
Vệ Khinh Lam nhìn nó khóc thật sự đau lòng, hắn đã nhìn thấy nhiều yêu quái khóc, đương nhiên có thể phân biệt thật giả, hắn lạnh lùng nói: “Chủ nhân của ngươi phi thăng mà không mang theo ngươi, rõ ràng là không quan tâm đến ngươi. Ngươi cho dù phi thăng, e rằng cũng không ai ưa thích. Đừng khóc nữa.”
“Không phải vậy.” Sơn Cao tức giận: “Đó là vì lúc đó ta còn nhỏ, tu vi không đủ, chủ nhân không thể mang theo ta, chứ không phải không quan tâm. Ngươi là ai? Sao lại đến đây? Ngươi và con bé ngốc đó đều là kẻ xấu. Cùng nhau bắt nạt ta.”
Vệ Khinh Lam không trả lời, quay lưng rời đi.
“Ngươi định đi đâu?” Sơn Cao hỏi.
Vệ Khinh Lam không đáp lại.
Sơn Cao vội vàng bò ra khỏi tảng đá, theo sau Vệ Khinh Lam: “Con bé ngốc đó sao rồi? Nó chết chưa? Hại ta thảm thế này, nó có chết không?”
Vệ Khinh Lam dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn nó.
Sơn Cao sợ đến dựng hết lông, lùi lại vài bước, không dám kêu một tiếng.
Vệ Khinh Lam thấy nó ngoan ngoãn, không có ý định giết nó, tiếp tục đi về phía trước.
Sơn Cao do dự một lúc lâu, vẫn theo sau hắn, nó thông minh sớm, đương nhiên hiểu tình cảnh hiện tại của mình không biết đi đâu, cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể đi tìm con bé ngốc kia.
Dù truyền thừa thất bại, nhưng nàng cũng là người có duyên mà chủ nhân chờ đợi, nếu không sẽ không thể vào được động phủ của chủ nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Khinh Lam đi quanh một vòng Cổ Sơn, phát hiện quả thật ngoài Sơn Cao, không còn sinh vật sống nào khác, thậm chí không có cây cỏ nào, tất cả đều bị phá hủy, giống như linh phủ của Giang Ly Thanh, khắp nơi là đất khô cằn, không còn sự sống.
Sơn Cao không dám chửi rủa, nhưng trong lòng vẫn chửi rủa Giang Ly Thanh. Chủ nhân đã nói rằng, khi gặp người có duyên, đại trận mở ra, Cổ Sơn phục hồi nguyên trạng, thiên hạ hiện điềm lành, ánh sáng vàng rực rỡ, thông đạo lên trời của Cổ Sơn sẽ mở ra, tu vi của nó cũng đủ, có thể bước lên thang trời mà phi thăng.
Nhưng hiện tại, khắp nơi là đất khô cằn, đâu có nguyên trạng gì? Còn thua lúc đại trận còn hoạt động, khắp nơi là rừng khô. Thang trời càng không thấy đâu, nó buồn rầu cực độ, ủ rũ, cảm thấy không còn hy vọng phi thăng.
Trở về động phủ, Trần Lưu An vẫn chưa tỉnh, Vệ Khinh Lam không có giao tình với hắn, chỉ liếc mắt nhìn, rồi vào động phủ xem Giang Ly Thanh.
Sơn Cao cũng theo vào.
Giang Ly Thanh buồn ngủ, dù linh đan diệu dược có tốt đến đâu, đối với nàng cũng chỉ có tác dụng nhất thời, hiện tại nếu không phải đã hứa với Vệ Khinh Lam không ngủ, nàng đã nhắm mắt rồi, dù sao có hắn ở đây, nàng cũng không sợ.
Khó khăn lắm chờ hơn một canh giờ, cuối cùng chờ được người về, buồn ngủ đến nỗi mắt đẫm nước, đáng thương nói: “Vệ sư huynh, cuối cùng ngươi cũng về, ta buồn ngủ quá.”
Vệ Khinh Lam dừng bước, đi đến bên giường đá, đưa tay đỡ nàng dậy: “Chờ một lát nữa rồi ngủ, ta tìm được con chó hại ngươi rồi.”
Giang Ly Thanh nghe vậy, lập tức hết buồn ngủ, được hắn đỡ ngồi dậy, nhìn thấy Sơn Cao theo sau hắn, liền mắng: “Đồ khốn, con chó chết tiệt, nếu không phải ngươi ép ta nhận truyền thừa, ta có bị ngươi hại thảm thế này không? Ngươi xem ngươi làm được chuyện tốt gì? Nếu ngươi để ta ngủ yên, không phải không có chuyện gì rồi sao?”
Sơn Cao thấy Giang Ly Thanh không chết, cũng không thất vọng, trợn mắt muốn chửi lại, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vệ Khinh Lam, nó rụt cổ, không dám chửi, lẩm bẩm nhỏ: “Là ngươi ngu, không trách ta, chủ nhân rõ ràng nói, ngươi nhận được truyền thừa, ta có thể nhân cơ hội phi thăng. Hiện tại ngươi thất bại, ta cũng không thể phi thăng, ta cũng rất thảm, được chưa?”
Giang Ly Thanh tức giận: “Vậy ngươi nghĩ ta bây giờ nên làm thế nào? Linh phủ của ta đã bị hủy hoại bởi truyền thừa thối nát mà ngươi nhắc tới. Ta sợ tu vi sau này của ta cũng sẽ bị hủy hoại, nếu như sư phụ ta biết chuyện, ông ấy sẽ giết ta. Ta cũng sẽ ném ngươi vào chảo rán vì đã làm hại ta. Ngươi có tin hay không? “
Sơn Xao xin khóc, rất tuyệt vọng: “Ta cũng không biết.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro