Thập Niên 50: Đại Viện Quân Công
Đại Diện Quân Đ...
2025-01-03 23:28:02
Bác gái Từ đẩy loạng choạng, vịn khung cửa khạc nhổ: "Ai nhớ nhung xã hội cũ chứ! Cô đừng có xuyên tạc ý của tôi!"
Nếu không phải cháu trai chạy đến cầu xin bà ta làm mối, bà ta mới không muốn để loại con gái ăn nói lưu loát này vào cửa.
"Nếu như vậy, bác hãy nói nhiều hơn về những điều nên nói trong xã hội mới đi! Bác đã từng gặp những cặp vợ chồng ly hôn, vậy thì đứa con gái đã hủy hôn như tôi là cái gì chứ! Nếu không thì bác cũng chẳng chạy đến nhà tôi nói chuyện mai mối!"
Bác gái Từ trông có vẻ không đáng tin nhưng thực ra vẫn có chừng mực, bà ta đến đây để làm mối cho cháu trai, đương nhiên không thể thực sự chọc giận đối phương.
Miệng lưỡi sắc bén vài câu, trút hết cơn tức giận tích tụ bấy lâu, cũng im lặng không tranh cãi nữa.
"Tôi không có ý hạ thấp cô nhưng tôi nói cũng là sự thật mà? Cháu trai lớn của tôi rất tốt, có công việc ổn định, không chê cô đã hủy hôn lại không có đơn vị. Tuy nhiên, chuyện này tôi sẽ không nói nhiều với một cô gái như cô, vẫn nên để chúng ta, những người lớn, bàn bạc với nhau."
Thấy bà ta vẫn là dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, Diệp Mãn Chi trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt, dùng giọng hơi nghi hoặc hỏi: "Bác gái, chuyện bác đến nhà tôi làm mối, Từ Tiểu Thắng nhà bác có biết không?"
Sắc mặt bác gái Từ khó hiểu: "Tôi nói với nó làm gì?"
"Eo ôi——"
Diệp Mãn Chi giả vờ đưa tay vuốt tóc mái, lại ngượng ngùng vặn những ngón tay đan vào nhau thành hình xoắn ốc…
Làm hết tất cả những biểu hiện xấu hổ mà cô có thể nghĩ ra.
Lúc này mới cúi đầu, dùng giọng ngọt ngào như mật nói: "Dạo trước Từ Tiểu Thắng còn nói muốn theo đuổi tôi nhưng tôi không đồng ý. Nếu cậu ta biết bà giới thiệu anh họ của cậu ta cho tôi thì cậu ta sẽ đau lòng biết bao!"
"…." bác gái Từ trợn mắt nói: "Không thể nào! Chuyện này không thể đùa được!"
Diệp Mãn Chi tỏ vẻ ngượng ngùng, dùng khóe mắt nhanh chóng liếc bà ta hai cái, rất e thẹn nói: "Ôi, chuyện này… ừm, bà cứ coi như tôi đùa vậy."
Bác gái Từ : "…"
Bị bộ dạng này của cô làm cho hoang mang.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Mặc dù vô lý nhưng bà ta thực sự không dám ăn may.
Trước đây Diệp Mãn Chi có thể đến sở công thương để làm giấy phép kinh doanh cho tiệm may, chính là do Từ Tiểu Thắng, tên khốn nặn ăn cây táo rào cây sung kia giúp bà ta trộm sổ hộ khẩu!
Nghĩ đến đây, bà ta hoàn toàn không còn tâm tư giúp cháu trai mình se duyên nữa, thuận miệng nói một câu "Tiểu Thắng chắc chắn là nói đùa", rồi vội vàng về nhà tìm người xác minh.
Đợi người đi xa, Diệp Mãn Chi cười với hai mẹ con đang đầy vẻ kinh ngạc: "Từ Tiểu Thắng thực sự chỉ nói đùa thôi, hì hì, con chỉ muốn khiến cho bác gái Từ không vui thôi!"
Thường Nguyệt Nga: "…"
Sau này vẫn nên để con gái tránh xa Từ Tiểu Thắng một chút.
Từ Đại Quân và Từ Tiểu Thắng chính là anh em ruột!
*
Trước mặt con gái Thường Nguyệt Nga vẫn tỏ ra bình thường nhưng tối hôm đó, khóe miệng đã nổi lên ba mụn nước lớn.
Diệp Thủ Tín dùng ngón tay chấm dầu mè bôi lên môi bà, khuyên nhủ: "Có Nhị Nha là đủ rồi, tôi không thể gả thêm một đứa con gái vào hố lửa nhà họ Từ, bà đừng lo lắng nữa."
Nếu không phải cháu trai chạy đến cầu xin bà ta làm mối, bà ta mới không muốn để loại con gái ăn nói lưu loát này vào cửa.
"Nếu như vậy, bác hãy nói nhiều hơn về những điều nên nói trong xã hội mới đi! Bác đã từng gặp những cặp vợ chồng ly hôn, vậy thì đứa con gái đã hủy hôn như tôi là cái gì chứ! Nếu không thì bác cũng chẳng chạy đến nhà tôi nói chuyện mai mối!"
Bác gái Từ trông có vẻ không đáng tin nhưng thực ra vẫn có chừng mực, bà ta đến đây để làm mối cho cháu trai, đương nhiên không thể thực sự chọc giận đối phương.
Miệng lưỡi sắc bén vài câu, trút hết cơn tức giận tích tụ bấy lâu, cũng im lặng không tranh cãi nữa.
"Tôi không có ý hạ thấp cô nhưng tôi nói cũng là sự thật mà? Cháu trai lớn của tôi rất tốt, có công việc ổn định, không chê cô đã hủy hôn lại không có đơn vị. Tuy nhiên, chuyện này tôi sẽ không nói nhiều với một cô gái như cô, vẫn nên để chúng ta, những người lớn, bàn bạc với nhau."
Thấy bà ta vẫn là dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, Diệp Mãn Chi trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt, dùng giọng hơi nghi hoặc hỏi: "Bác gái, chuyện bác đến nhà tôi làm mối, Từ Tiểu Thắng nhà bác có biết không?"
Sắc mặt bác gái Từ khó hiểu: "Tôi nói với nó làm gì?"
"Eo ôi——"
Diệp Mãn Chi giả vờ đưa tay vuốt tóc mái, lại ngượng ngùng vặn những ngón tay đan vào nhau thành hình xoắn ốc…
Làm hết tất cả những biểu hiện xấu hổ mà cô có thể nghĩ ra.
Lúc này mới cúi đầu, dùng giọng ngọt ngào như mật nói: "Dạo trước Từ Tiểu Thắng còn nói muốn theo đuổi tôi nhưng tôi không đồng ý. Nếu cậu ta biết bà giới thiệu anh họ của cậu ta cho tôi thì cậu ta sẽ đau lòng biết bao!"
"…." bác gái Từ trợn mắt nói: "Không thể nào! Chuyện này không thể đùa được!"
Diệp Mãn Chi tỏ vẻ ngượng ngùng, dùng khóe mắt nhanh chóng liếc bà ta hai cái, rất e thẹn nói: "Ôi, chuyện này… ừm, bà cứ coi như tôi đùa vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác gái Từ : "…"
Bị bộ dạng này của cô làm cho hoang mang.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Mặc dù vô lý nhưng bà ta thực sự không dám ăn may.
Trước đây Diệp Mãn Chi có thể đến sở công thương để làm giấy phép kinh doanh cho tiệm may, chính là do Từ Tiểu Thắng, tên khốn nặn ăn cây táo rào cây sung kia giúp bà ta trộm sổ hộ khẩu!
Nghĩ đến đây, bà ta hoàn toàn không còn tâm tư giúp cháu trai mình se duyên nữa, thuận miệng nói một câu "Tiểu Thắng chắc chắn là nói đùa", rồi vội vàng về nhà tìm người xác minh.
Đợi người đi xa, Diệp Mãn Chi cười với hai mẹ con đang đầy vẻ kinh ngạc: "Từ Tiểu Thắng thực sự chỉ nói đùa thôi, hì hì, con chỉ muốn khiến cho bác gái Từ không vui thôi!"
Thường Nguyệt Nga: "…"
Sau này vẫn nên để con gái tránh xa Từ Tiểu Thắng một chút.
Từ Đại Quân và Từ Tiểu Thắng chính là anh em ruột!
*
Trước mặt con gái Thường Nguyệt Nga vẫn tỏ ra bình thường nhưng tối hôm đó, khóe miệng đã nổi lên ba mụn nước lớn.
Diệp Thủ Tín dùng ngón tay chấm dầu mè bôi lên môi bà, khuyên nhủ: "Có Nhị Nha là đủ rồi, tôi không thể gả thêm một đứa con gái vào hố lửa nhà họ Từ, bà đừng lo lắng nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro