Thập Niên 50: Đại Viện Quân Công

Ngô Chính Dung:...

2025-01-03 23:28:02

Cậu con trai thứ hai nhà ông Lưu ở phân xưởng cũng tốt nghiệp năm nay, vì không tìm được công việc phù hợp, hôm kia đã gia nhập Đội tiên phong thanh niên tình nguyện khai hoang của thành phố, đến Tùng Bắc xây dựng tập thể Nông Trang rồi.

Diệp Lai Nha không phải là người làm nông, thay vì đi khai hoang, còn không bằng đến tổ dân phố ở cùng các dì, các mẹ, các bà.

So với cha mẹ và em trai còn ngây thơ, anh ba Diệp Mãn Đường thì hiểu biết hơn nhiều.

"Những người đi làm thì đơn vị quản, những người đi học thì trường học quản, những người không đi làm cũng không đi học thì phường quản, hầu hết gia đình công nhân trong xưởng của chúng ta đều phải nghe theo sự chỉ đạo của phường.

Việc lớn như tòng quân, tuyển dụng, việc nhỏ như cấp giấy đăng ký kết hôn, viết thư giới thiệu, đều do phường phụ trách.

Công việc may vá của em gái không phải là do tổ dân phố yêu cầu dừng sao..."

Quan huyện không bằng quan phụ mẫu, quy mô của tổ dân phố không bằng nhà xưởng nhưng quyền lực thực sự không nhỏ, có thể nói được mọi chuyện lớn nhỏ của cư dân trong khu vực.

Anh tư cho chú dế ăn một cọng giá đỗ, tranh thủ ngẩng đầu lên nói:

"Mẹ của Lưu Trác làm chủ nhiệm ủy ban khu phố, mỗi tháng chỉ được trợ cấp ba đồng! Em út, em đi làm ở phường, có thể được bao nhiêu tiền lương?"

Ba đồng cũng quá ít, còn chưa bằng số tiền anh ta kiếm được khi chăm sóc chú dế! Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng em gái có trình độ học vấn cấp ba có thể vào một đơn vị lớn để làm việc văn phòng, không ngờ lại bị điều đến tổ dân phố chỉ có vài chú mèo.

Diệp Mãn Chi vẫn còn nhớ đến chiếc khăn tay dính máu trong túi, chỉ muốn nhanh chóng giặt sạch, phi tang, rồi giấu chuyện mất mặt này trong bụng.

Cô buồn bã nói: "Không biết được bao nhiêu tiền lương, ngày mai đến tổ dân phố hỏi là biết ngay!"

*

Gia đình họ Diệp đánh giá công việc này có người khen có người chê nhưng bản thân Diệp Mãn Chi vẫn rất trân trọng cơ hội này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sáng hôm sau, cô đã mang theo thư giới thiệu ra ngoài.

Tổ dân phố cách nhà không xa, nằm trong một ngôi nhà nhỏ ven đường, ẩn mình trong những hộ ở lều không thấy điểm dừng.

Những cây bạch quả trên đường đi che nắng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, đốm sáng dừng lại trên tấm biển ở bên cửa.

"Phường Quang Minh, Quận Chính Dương, Thành phố Tân Giang ."

Diệp Mãn Chi không phải lần đầu tiên đến tổ dân phố, khoảng thời gian anh rể thứ hai Từ Đại Quân tố cáo cô mở tiệm may riêng, cô đã chạy đến đây không ít lần.

Lúc này, cô đi thẳng vào ngôi nhà gạch đỏ đối diện với cổng lớn.

Trước cửa văn phòng có người dân đang xếp hàng để xin giấy giới thiệu.

Bàn làm việc của chủ nhiệm phường ở trong cùng, Diệp Mãn Chi vừa đẩy cửa bước vào, đã bị chủ nhiệm Mục tinh mắt phát hiện ra.

"Cô Tiểu Diệp đến rồi, cũng vì chuyện anh chị cô ly hôn chứ gì? Tốt nhất là để anh cô đến đây một chuyến, cứ trốn tránh hòa giải mãi cũng không phải là cách!"

Diệp Mãn Chi xấu hổ, thuận miệng giải thích vài câu thay anh ba, rồi nói rõ mục đích đến đây, đưa thư giới thiệu của trung đoàn trưởng Ngô qua.

Mục Lan mở tờ giấy ra, chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, cô ta đã đọc đi đọc lại hai ba lần, thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Mãn Chi qua cặp kính.

Chờ không biết bao lâu, mới nghe cô ta cười nói:

"Trung đoàn trưởng Ngô chịu giới thiệu nhân tài, chúng tôi đương nhiên cầu còn không được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 50: Đại Viện Quân Công

Số ký tự: 0