Thập Niên 50: Đại Viện Quân Công
Ngô Chính Dung:...
2025-01-03 23:28:02
"Khụ, không phải ngày gì đặc biệt" Diệp Mãn Chi khẽ ho một tiếng, mở mắt giải thích: " chủ nhiệm Mục bảo tôi thay mặt tổ dân phố nói chuyện với chị dâu tôi, tôi thấy có rượu có thịt thì mới dễ nói chuyện nên đã mời khách ở quán ăn."
"Nếu chủ nhiệm Mục giao cho cô nhiều việc hơn, chẳng phải cô sẽ say ba ngày một lần sao?"
Diệp Mãn Chi cười trừ: "Không đến mức đó đâu, hôm nay là trường hợp đặc biệt."
Mặc dù phong trào xã hội ngày nay đã cởi mở hơn, nữ đồng chí cũng có thể tự do ra vào các quán ăn, quán rượu, câu lạc bộ nhưng việc uống say đến mức nằm gục như cô vẫn rất hiếm.
Ngô Chính Dung quay đầu nhìn lại, thấy má cô ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Gần đây khu này không được yên ổn lắm, các cô ra ngoài vào ban đêm phải cẩn thận hơn."
Diệp Mãn Chi vội hỏi: "Có chuyện gì lớn xảy ra ở đây sao?"
tổ dân phố nằm ngay cạnh đồn công an, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, cô không thể không nghe thấy tiếng gió được.
"Nhà máy chuẩn bị mở rộng về phía Nam, cần trưng dụng khu đất phía Đông Trần Gia Đồn, người dân xung quanh phản đối khá gay gắt."
Diệp Mãn Chi tập trung nhớ lại vị trí của Trần Gia Đồn, nghi ngờ hỏi: "Tôi nhớ khu đó hình như là nghĩa trang mà?"
"Đúng vậy, có hơn ba nghìn ngôi mộ hoang ở đó."
"...... " Diệp Mãn Chi lẩm bẩm: "Thảo nào mọi người phản đối, mặc dù đó là mộ hoang nhưng rất nhiều người dân phố cổ đã khuất của chúng ta cũng được chôn ở đó, nếu nhà máy đào khu đất đó lên, chắc chắn mọi người sẽ không vui!"
Nhà máy 656 nằm ở cực Nam của thành phố, thuộc khu vực kết hợp giữa thành thị và nông thôn, qua phố Quang Minh là ra khỏi thành phố.
Nếu muốn mở rộng quy mô nhà xưởng, chắc chắn phải mở rộng sang thị trấn nhưng cô không ngờ lại mở rộng sang nghĩa trang.
"Gần đây có khá nhiều người đến nhà máy phản đối, buổi tối còn có đội tuần tra của người dân đi tuần quanh đó, trong tình hình hỗn loạn như thế này, rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng."
Ngô Chính Dung nhíu mày nghiêm nghị nói: "Nếu muốn uống rượu thì các cô cứ uống ở nhà, tối cố gắng đừng ra ngoài."
"À, bình thường tôi không uống rượu." Diệp Mãn Chi trích dẫn lời của chị dâu thứ ba để minh oan cho mình: "Hôm nay tôi là người mời khách, chỉ uống một chút rượu táo mèo thôi."
"Cô tự ngửi xem."
"Ngửi gì cơ?" Diệp Mãn Chi hít mũi.
Ngô Chính Dung bình tĩnh nói rõ sự thật: "Trong toa tàu toàn mùi rượu trắng nồng nặc."
Ở nơi có nhiều đàn ông nhất trong nhiều năm, anh thậm chí có thể ngửi ra được đối phương uống loại rượu gì.
"Ôi, anh, anh, anh... " Diệp Mãn Chi ngượng ngùng nói lắp bắp, mãi mà không nói nên lời.
Cô đã uống gần bốn lạng rượu cao lương, đó là sự thật không thể chối cãi, thực sự không có gì để nói.
Thấy má và cổ cô càng lúc càng đỏ, Ngô Chính Dung hiếm khi tự kiểm điểm lại, không biết có phải mình đã nói quá nặng lời không.
Sau đó, Diệp Mãn Chi lại đột nhiên thốt lên: "Anh quả là tinh mắt! Cả Dzerzhinsky cũng không bằng anh!" [1]
Ngô Chính Dung :"...... "
Không đến mức đó đâu.
"Ngoài rượu táo mèo chủ nhiệm Mục tặng, chúng tôi còn uống một chút rượu cao lương.
"Nhưng mà, rượu bán lẻ trong quán ăn đó có vẻ như đã pha nước, không có nhiều nồng độ cồn."
Ngô Chính Dung mỉm cười: "Cô còn biết rượu bán lẻ có thể pha nước nữa à."
Xem ra đã có kinh nghiệm uống rượu rồi.
"Nếu chủ nhiệm Mục giao cho cô nhiều việc hơn, chẳng phải cô sẽ say ba ngày một lần sao?"
Diệp Mãn Chi cười trừ: "Không đến mức đó đâu, hôm nay là trường hợp đặc biệt."
Mặc dù phong trào xã hội ngày nay đã cởi mở hơn, nữ đồng chí cũng có thể tự do ra vào các quán ăn, quán rượu, câu lạc bộ nhưng việc uống say đến mức nằm gục như cô vẫn rất hiếm.
Ngô Chính Dung quay đầu nhìn lại, thấy má cô ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Gần đây khu này không được yên ổn lắm, các cô ra ngoài vào ban đêm phải cẩn thận hơn."
Diệp Mãn Chi vội hỏi: "Có chuyện gì lớn xảy ra ở đây sao?"
tổ dân phố nằm ngay cạnh đồn công an, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, cô không thể không nghe thấy tiếng gió được.
"Nhà máy chuẩn bị mở rộng về phía Nam, cần trưng dụng khu đất phía Đông Trần Gia Đồn, người dân xung quanh phản đối khá gay gắt."
Diệp Mãn Chi tập trung nhớ lại vị trí của Trần Gia Đồn, nghi ngờ hỏi: "Tôi nhớ khu đó hình như là nghĩa trang mà?"
"Đúng vậy, có hơn ba nghìn ngôi mộ hoang ở đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...... " Diệp Mãn Chi lẩm bẩm: "Thảo nào mọi người phản đối, mặc dù đó là mộ hoang nhưng rất nhiều người dân phố cổ đã khuất của chúng ta cũng được chôn ở đó, nếu nhà máy đào khu đất đó lên, chắc chắn mọi người sẽ không vui!"
Nhà máy 656 nằm ở cực Nam của thành phố, thuộc khu vực kết hợp giữa thành thị và nông thôn, qua phố Quang Minh là ra khỏi thành phố.
Nếu muốn mở rộng quy mô nhà xưởng, chắc chắn phải mở rộng sang thị trấn nhưng cô không ngờ lại mở rộng sang nghĩa trang.
"Gần đây có khá nhiều người đến nhà máy phản đối, buổi tối còn có đội tuần tra của người dân đi tuần quanh đó, trong tình hình hỗn loạn như thế này, rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng."
Ngô Chính Dung nhíu mày nghiêm nghị nói: "Nếu muốn uống rượu thì các cô cứ uống ở nhà, tối cố gắng đừng ra ngoài."
"À, bình thường tôi không uống rượu." Diệp Mãn Chi trích dẫn lời của chị dâu thứ ba để minh oan cho mình: "Hôm nay tôi là người mời khách, chỉ uống một chút rượu táo mèo thôi."
"Cô tự ngửi xem."
"Ngửi gì cơ?" Diệp Mãn Chi hít mũi.
Ngô Chính Dung bình tĩnh nói rõ sự thật: "Trong toa tàu toàn mùi rượu trắng nồng nặc."
Ở nơi có nhiều đàn ông nhất trong nhiều năm, anh thậm chí có thể ngửi ra được đối phương uống loại rượu gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ôi, anh, anh, anh... " Diệp Mãn Chi ngượng ngùng nói lắp bắp, mãi mà không nói nên lời.
Cô đã uống gần bốn lạng rượu cao lương, đó là sự thật không thể chối cãi, thực sự không có gì để nói.
Thấy má và cổ cô càng lúc càng đỏ, Ngô Chính Dung hiếm khi tự kiểm điểm lại, không biết có phải mình đã nói quá nặng lời không.
Sau đó, Diệp Mãn Chi lại đột nhiên thốt lên: "Anh quả là tinh mắt! Cả Dzerzhinsky cũng không bằng anh!" [1]
Ngô Chính Dung :"...... "
Không đến mức đó đâu.
"Ngoài rượu táo mèo chủ nhiệm Mục tặng, chúng tôi còn uống một chút rượu cao lương.
"Nhưng mà, rượu bán lẻ trong quán ăn đó có vẻ như đã pha nước, không có nhiều nồng độ cồn."
Ngô Chính Dung mỉm cười: "Cô còn biết rượu bán lẻ có thể pha nước nữa à."
Xem ra đã có kinh nghiệm uống rượu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro