Bột Sắn
llx Phi Ngư
2024-08-07 12:46:35
Bây giờ cô bé còn nhỏ, đánh không lại Triệu Nam Đệ, cũng không muốn đánh cược xem chị ta có thật sự đánh mình không, chỉ có thể chạy là thượng sách.
May mà Triệu Nam Đệ gánh nhiều củi, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
"Sao thế?" Thấy em gái chạy về, Triệu Lập Văn hỏi.
"Em gặp Triệu Nam Đệ." Triệu Tuế Tuế cũng không giấu diếm, cô bé không dám chắc hai anh trai có thể canh chừng Triệu Nam Đệ được suốt hay không.
"Hay là để anh bảo Triệu Lập Kim thường xuyên đi cảnh cáo chị gái nó?" Triệu Lập Văn cũng lo lắng lúc cậu và em trai không chú ý, em gái sẽ bị Triệu Nam Đệ bắt nạt.
"Thôi, chắc chị ta không dám đâu." Triệu Tuế Tuế cũng không muốn làm khó một cô bé, cô bé chạy là vì không muốn đánh cược, nhỡ đâu Triệu Nam Đệ nhịn lâu quá bỗng nhiên bộc phát, trút giận lên người cô bé thì sao, tuy rằng cô bé nhất định sẽ về nhà mách tội.
Triệu Nam Đệ bây giờ không dám đánh mình, chỉ dám lườm nguýt. Chờ cô lớn lên, đánh cho chị ta một trận, cho chị ta biết cô không phải người dễ bắt nạt, như vậy Triệu Nam Đệ sẽ không dám lườm nguýt cô nữa.
Bản thân mạnh mẽ mới có thể khiến người khác e dè.
"Vậy em cẩn thận một chút." Triệu Lập Văn cũng không phải người thích đánh con gái, bình thường cậu đều bảo em trai đi đánh Triệu Lập Kim, sau đó để Triệu Lập Kim đi đôi co với chị gái tốt của mình.
Triệu Quảng Thúc ở bên cạnh nghe, không xen vào chuyện trẻ con.
Hôm nay trời nắng gắt, trước khi mặt trời lên cao, Triệu Quảng Thúc đã thái hết Củ sắn thành từng lát.
Hai con trai đang đảo Củ sắn, ông dẫn con gái vào nhà tránh nắng.
Triệu Quảng Thúc mở nắp thùng xem thử, Triệu Tuế Tuế cũng tò mò nhìn theo: "Sao nước đục thế ạ?"
"Khoảng hai ngày nữa là lắng xuống thôi."
"Vậy có phải phơi khô không? Có thể bảo quản được bao lâu ạ?" Triệu Tuế Tuế muốn tích trữ thêm một ít trước khi xảy ra nạn đói.
"Bình thường có thể bảo quản được một năm đến một năm rưỡi, nhiều nhất là hai năm." Triệu Quảng Thúc nhìn con gái nhỏ, giải thích cho cô bé.
"Bố, con đảo xong rồi ạ." Làn da trắng trẻo của Triệu Lập Văn bị nắng hun hơi đỏ ửng.
"Ừ, hai ngày nay con và Tiểu Võ thay phiên nhau trông nhé, đừng để chim bay đến tha mất." Triệu Quảng Thúc tiếp tục phân công nhiệm vụ cho hai con trai.
"Con biết rồi." Triệu Lập Văn rót một bát nước, uống ừng ực, sau đó lại rót thêm một bát bưng ra sân cho em trai.
Phơi nắng hai ngày, Củ sắn đã khô hoàn toàn, tiếp theo là phơi bột Củ sắn, cũng phơi hai nắng là được.
Triệu Quảng Thúc bảo con trai cả mang năm cân sang cho ông nội Triệu, ba trăm cân Củ sắn được khoảng sáu mươi cân bột.
Một lúc sau, Triệu Lập Văn cầm hai chiếc nón lá và một chiếc giỏ nhỏ về, ông nội Triệu rất giỏi đan lát các loại đồ dùng bằng tre, đồ tre trong nhà đều là do ông làm.
Lúc rảnh rỗi còn có thể mang ra chợ bán, lúc bấy giờ chưa có chuyện đầu cơ trục lợi, phải vài năm nữa mới xuất hiện.
Triệu Tuế Tuế ôm chiếc giỏ nhỏ, tuy không đựng được nhiều nhưng dù sao cô bé cũng có giỏ riêng, chờ khi trời mưa, cô bé cũng sẽ được lên núi hái nấm.
Triệu Quảng Thúc nhấc thử chiếc giỏ, rất nhẹ, con gái nhỏ đeo cũng được.
Triệu Tuế Tuế đang đeo chiếc giỏ nhỏ, hí hửng soi bóng mình dưới ánh nắng thì bỗng nhiên trên bầu trời trong xanh xuất hiện một đám mây đen lớn, thấy sắp mưa.
Tiếng trống tan ca ở trụ sở thôn cũng vang lên.
Triệu Lập Văn cầm nón lá, trên đường về nhà gặp Trần Tú Hòa đang vội vã chạy về, hai mẹ con vội vàng chạy về phía nhà, còn cách nhà khoảng ba mươi mét thì trời đổ mưa to, hai mẹ con đều bị ướt.
"Tiểu Văn, vào thay quần áo đi con." Trần Tú Hòa thấy quần áo con trai cả bị ướt một nửa, giục cậu đi thay, còn bà cầm quần áo vào phòng tắm thay.
Sau khi hai mẹ con thay quần áo, cả nhà ngồi dưới mái hiên ngắm mưa.
Hai vợ chồng đang bàn bạc xem nên xây tường rào như thế nào, Trần Tú Hòa nhìn chân trái chồng, nói: "Lúc đó anh đừng làm, để em trai đến làm cho."
Trần Tú Hòa đã nhờ người nhắn với nhà mẹ đẻ, hai hôm nữa em trai bà sẽ đến giúp.
Triệu Quảng Thúc biết tình hình của mình, định bụng lúc đó sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu em vợ tẩm bổ.
Nhà vợ ông là mẹ kế làm chủ, bà ta dẫn theo con trai riêng đến, bình thường cậu em vợ không được ăn ngon.
"Bố, mai chúng ta có thể lên núi không?" Nghĩ đến trời mưa là có thể lên núi hái nấm, Triệu Lập Võ nôn nóng hỏi.
"Ngày mai trời không mưa là lên được."
Mưa tạnh trời quang, cơn mưa to này kéo dài từ 11 giờ sáng đến tận 3 giờ chiều.
Triệu Tuế Tuế nằm úp mặt bên cửa sổ, nhìn về phía dãy núi xa xa, màu sắc thật đẹp, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
"Tuế Tuế, em xem, trên núi có cầu vồng kìa." Triệu Lập Võ đi tới cạnh em gái, cùng nàng nhìn ngắm cầu vồng.
"Đẹp quá." Triệu Tuế Tuế nhìn đến ngây người, một chiếc cầu vồng thật lớn.
"Ông nội kể rằng, trên núi có một con hươu bảy màu, vì vậy ngọn núi này mới được gọi là Lộc Minh Sơn." Triệu Lập Võ kể lại cho em gái nghe câu chuyện mà cậu nghe được từ ông nội.
"..."
May mà Triệu Nam Đệ gánh nhiều củi, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
"Sao thế?" Thấy em gái chạy về, Triệu Lập Văn hỏi.
"Em gặp Triệu Nam Đệ." Triệu Tuế Tuế cũng không giấu diếm, cô bé không dám chắc hai anh trai có thể canh chừng Triệu Nam Đệ được suốt hay không.
"Hay là để anh bảo Triệu Lập Kim thường xuyên đi cảnh cáo chị gái nó?" Triệu Lập Văn cũng lo lắng lúc cậu và em trai không chú ý, em gái sẽ bị Triệu Nam Đệ bắt nạt.
"Thôi, chắc chị ta không dám đâu." Triệu Tuế Tuế cũng không muốn làm khó một cô bé, cô bé chạy là vì không muốn đánh cược, nhỡ đâu Triệu Nam Đệ nhịn lâu quá bỗng nhiên bộc phát, trút giận lên người cô bé thì sao, tuy rằng cô bé nhất định sẽ về nhà mách tội.
Triệu Nam Đệ bây giờ không dám đánh mình, chỉ dám lườm nguýt. Chờ cô lớn lên, đánh cho chị ta một trận, cho chị ta biết cô không phải người dễ bắt nạt, như vậy Triệu Nam Đệ sẽ không dám lườm nguýt cô nữa.
Bản thân mạnh mẽ mới có thể khiến người khác e dè.
"Vậy em cẩn thận một chút." Triệu Lập Văn cũng không phải người thích đánh con gái, bình thường cậu đều bảo em trai đi đánh Triệu Lập Kim, sau đó để Triệu Lập Kim đi đôi co với chị gái tốt của mình.
Triệu Quảng Thúc ở bên cạnh nghe, không xen vào chuyện trẻ con.
Hôm nay trời nắng gắt, trước khi mặt trời lên cao, Triệu Quảng Thúc đã thái hết Củ sắn thành từng lát.
Hai con trai đang đảo Củ sắn, ông dẫn con gái vào nhà tránh nắng.
Triệu Quảng Thúc mở nắp thùng xem thử, Triệu Tuế Tuế cũng tò mò nhìn theo: "Sao nước đục thế ạ?"
"Khoảng hai ngày nữa là lắng xuống thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy có phải phơi khô không? Có thể bảo quản được bao lâu ạ?" Triệu Tuế Tuế muốn tích trữ thêm một ít trước khi xảy ra nạn đói.
"Bình thường có thể bảo quản được một năm đến một năm rưỡi, nhiều nhất là hai năm." Triệu Quảng Thúc nhìn con gái nhỏ, giải thích cho cô bé.
"Bố, con đảo xong rồi ạ." Làn da trắng trẻo của Triệu Lập Văn bị nắng hun hơi đỏ ửng.
"Ừ, hai ngày nay con và Tiểu Võ thay phiên nhau trông nhé, đừng để chim bay đến tha mất." Triệu Quảng Thúc tiếp tục phân công nhiệm vụ cho hai con trai.
"Con biết rồi." Triệu Lập Văn rót một bát nước, uống ừng ực, sau đó lại rót thêm một bát bưng ra sân cho em trai.
Phơi nắng hai ngày, Củ sắn đã khô hoàn toàn, tiếp theo là phơi bột Củ sắn, cũng phơi hai nắng là được.
Triệu Quảng Thúc bảo con trai cả mang năm cân sang cho ông nội Triệu, ba trăm cân Củ sắn được khoảng sáu mươi cân bột.
Một lúc sau, Triệu Lập Văn cầm hai chiếc nón lá và một chiếc giỏ nhỏ về, ông nội Triệu rất giỏi đan lát các loại đồ dùng bằng tre, đồ tre trong nhà đều là do ông làm.
Lúc rảnh rỗi còn có thể mang ra chợ bán, lúc bấy giờ chưa có chuyện đầu cơ trục lợi, phải vài năm nữa mới xuất hiện.
Triệu Tuế Tuế ôm chiếc giỏ nhỏ, tuy không đựng được nhiều nhưng dù sao cô bé cũng có giỏ riêng, chờ khi trời mưa, cô bé cũng sẽ được lên núi hái nấm.
Triệu Quảng Thúc nhấc thử chiếc giỏ, rất nhẹ, con gái nhỏ đeo cũng được.
Triệu Tuế Tuế đang đeo chiếc giỏ nhỏ, hí hửng soi bóng mình dưới ánh nắng thì bỗng nhiên trên bầu trời trong xanh xuất hiện một đám mây đen lớn, thấy sắp mưa.
Tiếng trống tan ca ở trụ sở thôn cũng vang lên.
Triệu Lập Văn cầm nón lá, trên đường về nhà gặp Trần Tú Hòa đang vội vã chạy về, hai mẹ con vội vàng chạy về phía nhà, còn cách nhà khoảng ba mươi mét thì trời đổ mưa to, hai mẹ con đều bị ướt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Văn, vào thay quần áo đi con." Trần Tú Hòa thấy quần áo con trai cả bị ướt một nửa, giục cậu đi thay, còn bà cầm quần áo vào phòng tắm thay.
Sau khi hai mẹ con thay quần áo, cả nhà ngồi dưới mái hiên ngắm mưa.
Hai vợ chồng đang bàn bạc xem nên xây tường rào như thế nào, Trần Tú Hòa nhìn chân trái chồng, nói: "Lúc đó anh đừng làm, để em trai đến làm cho."
Trần Tú Hòa đã nhờ người nhắn với nhà mẹ đẻ, hai hôm nữa em trai bà sẽ đến giúp.
Triệu Quảng Thúc biết tình hình của mình, định bụng lúc đó sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu em vợ tẩm bổ.
Nhà vợ ông là mẹ kế làm chủ, bà ta dẫn theo con trai riêng đến, bình thường cậu em vợ không được ăn ngon.
"Bố, mai chúng ta có thể lên núi không?" Nghĩ đến trời mưa là có thể lên núi hái nấm, Triệu Lập Võ nôn nóng hỏi.
"Ngày mai trời không mưa là lên được."
Mưa tạnh trời quang, cơn mưa to này kéo dài từ 11 giờ sáng đến tận 3 giờ chiều.
Triệu Tuế Tuế nằm úp mặt bên cửa sổ, nhìn về phía dãy núi xa xa, màu sắc thật đẹp, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
"Tuế Tuế, em xem, trên núi có cầu vồng kìa." Triệu Lập Võ đi tới cạnh em gái, cùng nàng nhìn ngắm cầu vồng.
"Đẹp quá." Triệu Tuế Tuế nhìn đến ngây người, một chiếc cầu vồng thật lớn.
"Ông nội kể rằng, trên núi có một con hươu bảy màu, vì vậy ngọn núi này mới được gọi là Lộc Minh Sơn." Triệu Lập Võ kể lại cho em gái nghe câu chuyện mà cậu nghe được từ ông nội.
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro