Câu Tôm
llx Phi Ngư
2024-08-07 12:46:35
Học ở trường trong thị trấn, hai ngày cuối tuần đều được nghỉ, hơi khác so với kiểu nghỉ một ngày trong ấn tượng của Triệu Tuế Tuế. Tuy nhiên, trường có kỳ nghỉ thu hoạch vụ thu, nghỉ bận nông vụ, vân vân... Chờ hai năm nữa, khi Triệu Tuế Tuế có thể đi học thì nạn đói cũng sẽ bắt đầu, không biết đến lúc đó có còn được đi học nữa không.
Hai ngày nay, Triệu Tuế Tuế bám theo hai anh trai ra ngoài cắt cỏ heo, vì cô bé đã biết bơi nên Trần Tú Hòa không cấm con gái đến bờ sông, chỉ dặn đi dặn lại là không được đến chỗ nước sâu.
Thời tiết nóng nực, Triệu Tuế Tuế đội mũ, ngồi trên một tảng đá, hai chân ngâm trong nước, nhìn Triệu Lập Võ dùng chiếc giỏ thủng lỗ chỗ để bắt cá, còn Triệu Lập Văn thì đang lùa đàn tép nhỏ về phía em trai.
Triệu Tuế Tuế nhìn về phía dãy núi, trong lòng ngán ngẩm, với thân hình nhỏ bé thế này, muốn vào núi quả thật quá khó.
Nếu tự ý vào núi, việc mẹ giận còn chưa là gì, e là sau này đi làm mẹ cũng sẽ buộc cô bé bên cạnh.
Phải nghĩ cách nào đó để được mẹ cho phép lên núi mới được!
Đang miên man suy nghĩ thì Triệu Lập Văn đi tới, ngồi xuống cạnh cô bé, cùng nhìn về phía dãy núi.
"Vẫn đang nghĩ chuyện đó sao?"
"Anh cả, dòng suối nhỏ này chảy từ trên núi xuống phải không?" Triệu Tuế Tuế phát hiện dòng sông mà bọn họ đang ở có một con suối nhỏ chảy vào.
"Đi xem thử nào." Triệu Lập Văn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dòng suối này, bèn kéo em gái cùng đi.
"Anh cả, hai người định đi đâu vậy?" Triệu Lập Võ gom cá nhỏ và tép nhỏ vào trong vũng nước mà cậu dùng đá ngăn lại, đợi lúc về sẽ cho vào giỏ cá.
"Đi xem thử dòng suối nhỏ kia." Triệu Tuế Tuế chỉ vào dòng suối dưới chân núi.
"Bên đó chẳng có gì đâu, chỉ có cái ao tù thôi, bên trong toàn là tôm hung dữ, vỏ dày lắm, không ăn được đâu."
"Tôm hung dữ?" Triệu Lập Văn thắc mắc nhìn em trai.
"Là loại tôm vỏ màu đỏ, đầu với càng to lắm, tanh nữa, ăn không ngon đâu." Trước kia, Triệu Lập Võ đã từng cùng Triệu Thiết Đản đến đó, Triệu Thiết Trụ bị con tôm hung dữ to tướng kia kẹp một cái, đau đến mức kêu trời kêu đất.
Lại còn sống trong ao tù nữa chứ, mọi người đều lo lắng không sạch sẽ nên chẳng ai dám ăn.
Mắt Triệu Tuế Tuế sáng lên, nhìn Triệu Lập Văn, hai anh em dọc theo dòng suối nhỏ đi lên.
Đến chỗ bụi cỏ rậm rạp, Triệu Lập Văn do dự một chút rồi nhặt một cành cây, vừa đi vừa dặn: "Tuế Tuế, đi sát anh vào."
Triệu Lập Võ thấy anh trai và em gái vẫn muốn đến cái ao tù kia, cậu bé bèn đắp cho bờ vũng nước của mình cao hơn một chút, cũng nhặt một cành cây rồi chạy theo.
Thế là, Triệu Lập Võ đi trước mở đường, Triệu Lập Văn đi sau lo liệu, Triệu Tuế Tuế bị kẹp ở giữa, đi khoảng 100 mét thì đến nơi.
Nhìn thấy lũ tôm hùm đất trong ao, Triệu Tuế Tuế nuốt nước miếng, nghĩ đến món tôm hùm đất xào cay, tôm hùm đất cháy tỏi.
"Thấy chưa, toàn là vỏ thôi, ăn gì được." Triệu Lập Võ bắt một con tôm hùm đất bên mép ao đưa cho anh trai và em gái xem.
"Anh hai, ăn được đó, chúng ta bắt một ít về đi."
"Tanh lắm, Thiết Đản có bắt về mấy con, mẹ nó nấu rồi nhưng ăn không ngon." Triệu Lập Võ tiếp tục khuyên em gái.
"Tiểu Võ, thầy giáo dạy khoa học của anh nói ăn được đấy, anh còn ăn ở ký túc xá của thầy rồi, yên tâm đi." Triệu Lập Văn mặt không đổi sắc nói dối.
"Thật sao?" Triệu Lập Võ nhỏ giọng hỏi lại, vì tin tưởng anh trai nên cậu bé muốn xác nhận lại lần nữa.
"Yên tâm, tối về bảo mẹ làm cho mà xem, đảm bảo còn muốn ăn lần hai."
Triệu Lập Văn lấy từ trong không gian ra ba cuộn dây cước đã buộc sẵn lưỡi câu, ném vào bụi cỏ. Lúc Triệu Tuế Tuế giả vờ nhặt cành cây đã "vô tình" nhặt được. "Cái gì đây?"
"Đưa anh xem nào." Triệu Lập Võ nhận lấy, nhưng không nhìn ra là thứ gì.
"Là dây câu, dùng để câu cá, vừa hay có thể câu tôm hung dữ." Triệu Lập Văn lấy cuộn dây cước trong tay em trai. Đây là đồ câu cá anh tiện tay để trên xe, trong không gian của anh hiện tại chỉ còn một đống dụng cụ, phần lớn đều là những thứ thời đại này chưa có, nhưng dây cước thì có thể lấy ra.
"Thế còn mồi câu?" Triệu Tuế Tuế nhớ đến việc câu tôm cần phải có mồi.
"Dùng giun đất, Tiểu Võ, chúng ta tìm chỗ nào có giun đất đi." Triệu Lập Văn nhìn em trai. Giun đất cho gà mẹ ăn đều do cậu bé đào, cho nên gà mái nhà bọn họ ngày nào cũng đẻ một quả trứng.
Triệu Lập Võ đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ vào một chỗ: "Ở kia kìa."
Hai anh em tìm hòn đá vừa tay rồi bắt đầu đào, Triệu Tuế Tuế phụ trách buộc dây cước vào cành cây. Buộc xong, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cũng đào được một nắm giun đất.
"Còn thiếu túi lưới đựng tôm hung dữ, Tiểu Võ, em biết đan túi lưới chứ?" Triệu Lập Văn nhìn em gái đang buộc cần câu, gật đầu. Giờ chỉ còn thiếu túi lưới đựng tôm nữa thôi.
"Biết ạ, phải đan to cỡ nào ạ?"
Hai ngày nay, Triệu Tuế Tuế bám theo hai anh trai ra ngoài cắt cỏ heo, vì cô bé đã biết bơi nên Trần Tú Hòa không cấm con gái đến bờ sông, chỉ dặn đi dặn lại là không được đến chỗ nước sâu.
Thời tiết nóng nực, Triệu Tuế Tuế đội mũ, ngồi trên một tảng đá, hai chân ngâm trong nước, nhìn Triệu Lập Võ dùng chiếc giỏ thủng lỗ chỗ để bắt cá, còn Triệu Lập Văn thì đang lùa đàn tép nhỏ về phía em trai.
Triệu Tuế Tuế nhìn về phía dãy núi, trong lòng ngán ngẩm, với thân hình nhỏ bé thế này, muốn vào núi quả thật quá khó.
Nếu tự ý vào núi, việc mẹ giận còn chưa là gì, e là sau này đi làm mẹ cũng sẽ buộc cô bé bên cạnh.
Phải nghĩ cách nào đó để được mẹ cho phép lên núi mới được!
Đang miên man suy nghĩ thì Triệu Lập Văn đi tới, ngồi xuống cạnh cô bé, cùng nhìn về phía dãy núi.
"Vẫn đang nghĩ chuyện đó sao?"
"Anh cả, dòng suối nhỏ này chảy từ trên núi xuống phải không?" Triệu Tuế Tuế phát hiện dòng sông mà bọn họ đang ở có một con suối nhỏ chảy vào.
"Đi xem thử nào." Triệu Lập Văn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dòng suối này, bèn kéo em gái cùng đi.
"Anh cả, hai người định đi đâu vậy?" Triệu Lập Võ gom cá nhỏ và tép nhỏ vào trong vũng nước mà cậu dùng đá ngăn lại, đợi lúc về sẽ cho vào giỏ cá.
"Đi xem thử dòng suối nhỏ kia." Triệu Tuế Tuế chỉ vào dòng suối dưới chân núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bên đó chẳng có gì đâu, chỉ có cái ao tù thôi, bên trong toàn là tôm hung dữ, vỏ dày lắm, không ăn được đâu."
"Tôm hung dữ?" Triệu Lập Văn thắc mắc nhìn em trai.
"Là loại tôm vỏ màu đỏ, đầu với càng to lắm, tanh nữa, ăn không ngon đâu." Trước kia, Triệu Lập Võ đã từng cùng Triệu Thiết Đản đến đó, Triệu Thiết Trụ bị con tôm hung dữ to tướng kia kẹp một cái, đau đến mức kêu trời kêu đất.
Lại còn sống trong ao tù nữa chứ, mọi người đều lo lắng không sạch sẽ nên chẳng ai dám ăn.
Mắt Triệu Tuế Tuế sáng lên, nhìn Triệu Lập Văn, hai anh em dọc theo dòng suối nhỏ đi lên.
Đến chỗ bụi cỏ rậm rạp, Triệu Lập Văn do dự một chút rồi nhặt một cành cây, vừa đi vừa dặn: "Tuế Tuế, đi sát anh vào."
Triệu Lập Võ thấy anh trai và em gái vẫn muốn đến cái ao tù kia, cậu bé bèn đắp cho bờ vũng nước của mình cao hơn một chút, cũng nhặt một cành cây rồi chạy theo.
Thế là, Triệu Lập Võ đi trước mở đường, Triệu Lập Văn đi sau lo liệu, Triệu Tuế Tuế bị kẹp ở giữa, đi khoảng 100 mét thì đến nơi.
Nhìn thấy lũ tôm hùm đất trong ao, Triệu Tuế Tuế nuốt nước miếng, nghĩ đến món tôm hùm đất xào cay, tôm hùm đất cháy tỏi.
"Thấy chưa, toàn là vỏ thôi, ăn gì được." Triệu Lập Võ bắt một con tôm hùm đất bên mép ao đưa cho anh trai và em gái xem.
"Anh hai, ăn được đó, chúng ta bắt một ít về đi."
"Tanh lắm, Thiết Đản có bắt về mấy con, mẹ nó nấu rồi nhưng ăn không ngon." Triệu Lập Võ tiếp tục khuyên em gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Võ, thầy giáo dạy khoa học của anh nói ăn được đấy, anh còn ăn ở ký túc xá của thầy rồi, yên tâm đi." Triệu Lập Văn mặt không đổi sắc nói dối.
"Thật sao?" Triệu Lập Võ nhỏ giọng hỏi lại, vì tin tưởng anh trai nên cậu bé muốn xác nhận lại lần nữa.
"Yên tâm, tối về bảo mẹ làm cho mà xem, đảm bảo còn muốn ăn lần hai."
Triệu Lập Văn lấy từ trong không gian ra ba cuộn dây cước đã buộc sẵn lưỡi câu, ném vào bụi cỏ. Lúc Triệu Tuế Tuế giả vờ nhặt cành cây đã "vô tình" nhặt được. "Cái gì đây?"
"Đưa anh xem nào." Triệu Lập Võ nhận lấy, nhưng không nhìn ra là thứ gì.
"Là dây câu, dùng để câu cá, vừa hay có thể câu tôm hung dữ." Triệu Lập Văn lấy cuộn dây cước trong tay em trai. Đây là đồ câu cá anh tiện tay để trên xe, trong không gian của anh hiện tại chỉ còn một đống dụng cụ, phần lớn đều là những thứ thời đại này chưa có, nhưng dây cước thì có thể lấy ra.
"Thế còn mồi câu?" Triệu Tuế Tuế nhớ đến việc câu tôm cần phải có mồi.
"Dùng giun đất, Tiểu Võ, chúng ta tìm chỗ nào có giun đất đi." Triệu Lập Văn nhìn em trai. Giun đất cho gà mẹ ăn đều do cậu bé đào, cho nên gà mái nhà bọn họ ngày nào cũng đẻ một quả trứng.
Triệu Lập Võ đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ vào một chỗ: "Ở kia kìa."
Hai anh em tìm hòn đá vừa tay rồi bắt đầu đào, Triệu Tuế Tuế phụ trách buộc dây cước vào cành cây. Buộc xong, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cũng đào được một nắm giun đất.
"Còn thiếu túi lưới đựng tôm hung dữ, Tiểu Võ, em biết đan túi lưới chứ?" Triệu Lập Văn nhìn em gái đang buộc cần câu, gật đầu. Giờ chỉ còn thiếu túi lưới đựng tôm nữa thôi.
"Biết ạ, phải đan to cỡ nào ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro