Trẻ Con Mất Tích (2)
llx Phi Ngư
2024-08-07 12:46:35
Triệu Bảo Châu ngủ dậy liền chạy đến bên cạnh Triệu Tuế Tuế, lúc thì sờ mặt, lúc thì kéo tay cô bé.
Triệu Tuế Tuế đẩy ra mấy lần nhưng Triệu Bảo Châu vẫn bám riết không rời, cứ thế nũng nịu.
Nhìn đứa bé hơn mình mấy tháng tuổi, cô bé không thể đánh cũng không thể mắng. Cũng may Triệu Bảo Châu khá là sạch sẽ, Triệu Tuế Tuế có thể chịu đựng được.
"Tuế Tuế xinh quá, chị thích chơi với Tuế Tuế.", Trần Tú Mai nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười, tiếp tục nhặt sạn trong gạo.
Đúng vậy, gạo thời này còn lẫn cả sạn!
Nghĩ đến gạo trắng tinh trong không gian của mình, cô bé thầm nghĩ ở thời đại này đúng là cực phẩm trong các loại cực phẩm.
"Mẹ ơi, em bé giống bánh gạo trắng!", Triệu Bảo Châu đưa tay nựng má phúng phính của Triệu Tuế Tuế, vui vẻ nhìn Trần Tú Mai.
"..."
Triệu Tuế Tuế: Nếu không phải vì em còn nhỏ, chị đã cho em biết tay rồi.
"Đúng rồi, em gái trắng quá phải không?"
Cả buổi chiều, Trần Tú Mai và Triệu Bảo Châu nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng Triệu Tuế Tuế mới chen vào vài câu.
Cuối cùng, Triệu Lập Văn tan học đến nhà trưởng thôn đón em gái, Triệu Tuế Tuế nắm chặt tay anh trai, vội vàng chạy về nhà, sợ Triệu Bảo Châu đuổi theo.
Về đến nhà, Triệu Lập Văn kể cho em gái nghe chuyện trường cho học sinh nghỉ học, chờ khi nào bắt được bọn buôn người ở gần thị trấn mới đi học lại.
Thảo nào anh hai cứ phụng phịu mãi, hóa ra là được nghỉ học.
"Nhiều trẻ con bị bắt cóc vậy ạ?", có thể khiến cả trường cho nghỉ học, chắc hẳn là có không ít trẻ con bị bắt cóc.
"Mấy thôn gần thị trấn mình đều có trẻ con mất tích, hình như là hơn chục đứa rồi.", Triệu Lập Văn vừa rửa khoai tây chuẩn bị bữa tối vừa nói, sau đó sai em trai ra vườn nhổ hành.
Trong thôn có hai đứa trẻ mất tích, mọi người đều hoang mang lo sợ, nhốt con cái trong nhà không cho ra ngoài.
Sáng hôm sau, Triệu Tuế Tuế và em trai chơi cờ caro, ban đầu là cô bé chơi với Triệu Lập Văn, hai anh em ngang tài ngang sức, chơi đến khi nào kín cả bàn cờ cũng bất phân thắng bại.
Triệu Lập Võ thấy vậy cũng mon men đến xin chơi cùng, kết quả bị Triệu Lập Văn đánh cho tan tác, đành phải quay sang nịnh nọt cô em gái.
Triệu Tuế Tuế cũng không nỡ để anh trai thua quá thảm, bèn lén lút nhường cho Triệu Lập Võ vài nước rồi để cậu bé thắng.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động, Triệu Lập Văn dẫn em trai ra ngoài xem, thì ra là Triệu Lập Bản đã mất tích ba ngày, cậu bé đang nằm bất tỉnh nhân sự trước cửa.
Triệu Lập Văn cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có hai người lạ mặt, không kịp suy nghĩ nhiều, cậu bé liền nói: "Tiểu Võ, mau kéo Lập Bản vào nhà."
Triệu Lập Võ khỏe mạnh, nhanh chóng kéo Triệu Lập Bản vào nhà.
Triệu Lập Văn lập tức đóng cửa lại, cài then cẩn thận.
Triệu Tuế Tuế nhìn cậu bé bị anh hai kéo vào nhà, người bé bẩn thỉu, vẻ mặt ngơ ngác.
"Tuế Tuế, đây là Triệu Lập Bản.", thấy em gái không hiểu chuyện gì, Triệu Lập Võ bèn giải thích.
"Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?"
"Anh cũng không biết, anh cả đang canh chừng bên ngoài.", Triệu Lập Võ lắc đầu.
Triệu Lập Văn ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân ngày càng gần, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Mấy người là ai?"
Triệu Lập Văn nhận ra giọng nói của đội trưởng dân quân. Đội trưởng từng đi lính, bị thương ở cổ họng nên giọng nói khàn khàn rất đặc biệt.
Người xa lạ bên ngoài nhìn thấy đội trưởng dân quân đội Hồng Phong cũng không tỏ ra khẩn trương, nói: "Chúng tôi là người của đội Hồng Hưng bên cạnh, trong thôn có trẻ con bị mất tích, muốn đến tìm xem."
"Là đứa bé nhà nào bị mất?" Đội trưởng dân quân tiếp tục hỏi.
"Nhà họ Hoàng ở Thượng Đường."
Đội trưởng dân quân kiểm tra sổ sách, đúng là nhà Hoàng Tam gia cũng bị mất một bé trai, bèn cho bọn họ rời đi.
Sau khi đám người Triệu Lập Văn rời đi, Triệu Lập Văn mới mở cửa ra: "Bạch Chính thúc, cháu có việc muốn nhờ chú."
Đội trưởng dân quân Triệu Bạch Chính quay đầu lại, thấy Triệu Lập Văn chỉ ló ra một cái đầu, bèn tiến lên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Lập Văn mời ông vào cửa, dẫn ông vào trong phòng, chỉ vào một bé trai đang nằm trên đất.
"Lập Bản!? Sao nó lại ở nhà cháu?" Triệu Bạch Chính vội vàng tiến lên kiểm tra hơi thở của Triệu Lập Bản, sơ lược xem xét một chút rồi nói: "Chắc là ngất vì đói."
Triệu Tuế Tuế đẩy ra mấy lần nhưng Triệu Bảo Châu vẫn bám riết không rời, cứ thế nũng nịu.
Nhìn đứa bé hơn mình mấy tháng tuổi, cô bé không thể đánh cũng không thể mắng. Cũng may Triệu Bảo Châu khá là sạch sẽ, Triệu Tuế Tuế có thể chịu đựng được.
"Tuế Tuế xinh quá, chị thích chơi với Tuế Tuế.", Trần Tú Mai nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười, tiếp tục nhặt sạn trong gạo.
Đúng vậy, gạo thời này còn lẫn cả sạn!
Nghĩ đến gạo trắng tinh trong không gian của mình, cô bé thầm nghĩ ở thời đại này đúng là cực phẩm trong các loại cực phẩm.
"Mẹ ơi, em bé giống bánh gạo trắng!", Triệu Bảo Châu đưa tay nựng má phúng phính của Triệu Tuế Tuế, vui vẻ nhìn Trần Tú Mai.
"..."
Triệu Tuế Tuế: Nếu không phải vì em còn nhỏ, chị đã cho em biết tay rồi.
"Đúng rồi, em gái trắng quá phải không?"
Cả buổi chiều, Trần Tú Mai và Triệu Bảo Châu nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng Triệu Tuế Tuế mới chen vào vài câu.
Cuối cùng, Triệu Lập Văn tan học đến nhà trưởng thôn đón em gái, Triệu Tuế Tuế nắm chặt tay anh trai, vội vàng chạy về nhà, sợ Triệu Bảo Châu đuổi theo.
Về đến nhà, Triệu Lập Văn kể cho em gái nghe chuyện trường cho học sinh nghỉ học, chờ khi nào bắt được bọn buôn người ở gần thị trấn mới đi học lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thảo nào anh hai cứ phụng phịu mãi, hóa ra là được nghỉ học.
"Nhiều trẻ con bị bắt cóc vậy ạ?", có thể khiến cả trường cho nghỉ học, chắc hẳn là có không ít trẻ con bị bắt cóc.
"Mấy thôn gần thị trấn mình đều có trẻ con mất tích, hình như là hơn chục đứa rồi.", Triệu Lập Văn vừa rửa khoai tây chuẩn bị bữa tối vừa nói, sau đó sai em trai ra vườn nhổ hành.
Trong thôn có hai đứa trẻ mất tích, mọi người đều hoang mang lo sợ, nhốt con cái trong nhà không cho ra ngoài.
Sáng hôm sau, Triệu Tuế Tuế và em trai chơi cờ caro, ban đầu là cô bé chơi với Triệu Lập Văn, hai anh em ngang tài ngang sức, chơi đến khi nào kín cả bàn cờ cũng bất phân thắng bại.
Triệu Lập Võ thấy vậy cũng mon men đến xin chơi cùng, kết quả bị Triệu Lập Văn đánh cho tan tác, đành phải quay sang nịnh nọt cô em gái.
Triệu Tuế Tuế cũng không nỡ để anh trai thua quá thảm, bèn lén lút nhường cho Triệu Lập Võ vài nước rồi để cậu bé thắng.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động, Triệu Lập Văn dẫn em trai ra ngoài xem, thì ra là Triệu Lập Bản đã mất tích ba ngày, cậu bé đang nằm bất tỉnh nhân sự trước cửa.
Triệu Lập Văn cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có hai người lạ mặt, không kịp suy nghĩ nhiều, cậu bé liền nói: "Tiểu Võ, mau kéo Lập Bản vào nhà."
Triệu Lập Võ khỏe mạnh, nhanh chóng kéo Triệu Lập Bản vào nhà.
Triệu Lập Văn lập tức đóng cửa lại, cài then cẩn thận.
Triệu Tuế Tuế nhìn cậu bé bị anh hai kéo vào nhà, người bé bẩn thỉu, vẻ mặt ngơ ngác.
"Tuế Tuế, đây là Triệu Lập Bản.", thấy em gái không hiểu chuyện gì, Triệu Lập Võ bèn giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?"
"Anh cũng không biết, anh cả đang canh chừng bên ngoài.", Triệu Lập Võ lắc đầu.
Triệu Lập Văn ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân ngày càng gần, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Mấy người là ai?"
Triệu Lập Văn nhận ra giọng nói của đội trưởng dân quân. Đội trưởng từng đi lính, bị thương ở cổ họng nên giọng nói khàn khàn rất đặc biệt.
Người xa lạ bên ngoài nhìn thấy đội trưởng dân quân đội Hồng Phong cũng không tỏ ra khẩn trương, nói: "Chúng tôi là người của đội Hồng Hưng bên cạnh, trong thôn có trẻ con bị mất tích, muốn đến tìm xem."
"Là đứa bé nhà nào bị mất?" Đội trưởng dân quân tiếp tục hỏi.
"Nhà họ Hoàng ở Thượng Đường."
Đội trưởng dân quân kiểm tra sổ sách, đúng là nhà Hoàng Tam gia cũng bị mất một bé trai, bèn cho bọn họ rời đi.
Sau khi đám người Triệu Lập Văn rời đi, Triệu Lập Văn mới mở cửa ra: "Bạch Chính thúc, cháu có việc muốn nhờ chú."
Đội trưởng dân quân Triệu Bạch Chính quay đầu lại, thấy Triệu Lập Văn chỉ ló ra một cái đầu, bèn tiến lên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Lập Văn mời ông vào cửa, dẫn ông vào trong phòng, chỉ vào một bé trai đang nằm trên đất.
"Lập Bản!? Sao nó lại ở nhà cháu?" Triệu Bạch Chính vội vàng tiến lên kiểm tra hơi thở của Triệu Lập Bản, sơ lược xem xét một chút rồi nói: "Chắc là ngất vì đói."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro