Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Xuống Ruộng Làm...
2024-08-03 11:39:13
Triệu Uyển Thanh nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Lâm, biết chắc bà hiểu lầm mình xuống đồng làm việc.
“Con… con ra ngoài tản bộ, vâng, con về ngay.”
Nói xong, cô vác xẻng trên vai, vẫy tay chào mẹ Lâm rồi bỏ đi.
Đi được vài bước lại quay lại dặn dò mẹ Lâm tan làm sớm một chút trở về ăn cơm, sau đó nhanh nhẹn chuồn đi.
Vừa về đến nhà, Triệu Uyển Thanh liền giao đất cho hệ thống.
[Giao dịch thành công. Chúc mừng ký chủ nhận được số điểm tích lũy đầu tiên. Số điểm của ký chủ là 50.]
Triệu Uyển Thanh kiểm kê giao diện của mình, thấy số dư biến thành hai con số thì cô cười đến mức lông mày muốn bay lên.
Tuy rằng chỉ có 50 điểm tích lũy, rất nhiều thứ trong khu giao dịch vị diện đều không mua được...
Nhưng đây cũng được coi là một khởi đầu tốt.
Mang theo niềm vui sướng này, Triệu Uyển Thanh vào phòng bếp, lấy ra một miếng thịt ba chỉ.
Tiểu Lâm lúc này cũng đã trở lại, nhìn thấy thịt liền mở to mắt, "Chị dâu, buổi trưa ăn cái gì?"
Triệu Uyển Thanh chỉ chỉ giỏ phân trong tay cậu nhóc, "Mau bỏ xuống rồi đi rửa tay, buổi trưa làm mì sốt tương!”
Tiểu Lâm cũng không biết mì sốt tương là cái gì, nhưng kinh nghiệm hai ngày trước nói cho cậu biết, chỉ cần là món chị dâu làm, thì đều ăn ngon cực kỳ!
Cậu ngoan ngoãn chạy ra phòng bếp, rửa tay bằng xà phòng mấy lần, rồi mới chạy tới hỗ trợ.
Triệu Uyển Thanh nhìn tiểu Lâm vây quanh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Con của cô, hẳn là cũng sẽ hiểu chuyện như vậy đi......
Mọi người nhìn Triệu Uyển Thanh đào hố rồi nhanh chóng rời đi, tò mò kéo mẹ Lâm lại hỏi này hỏi nọ.
Mẹ Lâm chỉ giải thích rằng con dâu đang mang thai, bà thấy cô có chút không thoải mái nên mới bảo cô về.
Mọi người vừa nghe liền biết là lấy cớ, bao nhiêu người mang thai đều phải xuống đồng làm việc, sao con dâu nhà bà lại không thể xuống đồng?
Nói trắng ra, vẫn là lười!
Đương nhiên, đây chỉ là nghị luận sau lưng, ngoại trừ bác dâu hai Lâm đầu óc không được thông minh thì chẳng có ai ngốc đến mức chạy đến trước mặt mẹ Lâm nói Triệu Uyển Thanh là một đứa lười biếng cả.
Mấy lời nghị luận này đều bị Đổng Phong Niên và Triệu Kim Điền đứng ở đầu nghe được.
Đổng Phong Niên là thôn trưởng thôn Thủy Truân, lúc trước bác cả Lâm tìm quan hệ để cho Lâm Thiệu Hoa học trung học phổ thông, chính là thông qua thôn trưởng mới quen được hiệu trưởng của trường trung học phổ thông công xã, sau đó mới nhét Lâm Thiệu Hoa vào.
Triệu Kim Điền là thôn trưởng của thôn Hoàng Thổ, thôn Hoàng Thổ và thôn Thủy Truân ở ngay cạnh nhau, nên thôn trưởng của hai thôn thường xuyên tụ tập cùng nhau nghiên cứu nhiệm vụ công xã phát ra.
Cách đây không lâu, xã đã khuyến khích hai thôn tích cực tổ chức các cuộc khai hoang để lấy đất chăn nuôi lợn.
Triệu Kim Điền liền chạy tới thương lượng với Đổng Phong Niên, đúng lúc Triệu Uyển Thanh vừa mới đào đất xong.
Vừa về thôn Hoàng Thổ, ông đã bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm đụng phải. "Ông trẻ." Cậu bé gọi một cách giòn giã.
Triệu Kim Điền vừa nhìn, đây không phải là con trai út của nhà cháu họ sao?
“Con… con ra ngoài tản bộ, vâng, con về ngay.”
Nói xong, cô vác xẻng trên vai, vẫy tay chào mẹ Lâm rồi bỏ đi.
Đi được vài bước lại quay lại dặn dò mẹ Lâm tan làm sớm một chút trở về ăn cơm, sau đó nhanh nhẹn chuồn đi.
Vừa về đến nhà, Triệu Uyển Thanh liền giao đất cho hệ thống.
[Giao dịch thành công. Chúc mừng ký chủ nhận được số điểm tích lũy đầu tiên. Số điểm của ký chủ là 50.]
Triệu Uyển Thanh kiểm kê giao diện của mình, thấy số dư biến thành hai con số thì cô cười đến mức lông mày muốn bay lên.
Tuy rằng chỉ có 50 điểm tích lũy, rất nhiều thứ trong khu giao dịch vị diện đều không mua được...
Nhưng đây cũng được coi là một khởi đầu tốt.
Mang theo niềm vui sướng này, Triệu Uyển Thanh vào phòng bếp, lấy ra một miếng thịt ba chỉ.
Tiểu Lâm lúc này cũng đã trở lại, nhìn thấy thịt liền mở to mắt, "Chị dâu, buổi trưa ăn cái gì?"
Triệu Uyển Thanh chỉ chỉ giỏ phân trong tay cậu nhóc, "Mau bỏ xuống rồi đi rửa tay, buổi trưa làm mì sốt tương!”
Tiểu Lâm cũng không biết mì sốt tương là cái gì, nhưng kinh nghiệm hai ngày trước nói cho cậu biết, chỉ cần là món chị dâu làm, thì đều ăn ngon cực kỳ!
Cậu ngoan ngoãn chạy ra phòng bếp, rửa tay bằng xà phòng mấy lần, rồi mới chạy tới hỗ trợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Uyển Thanh nhìn tiểu Lâm vây quanh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Con của cô, hẳn là cũng sẽ hiểu chuyện như vậy đi......
Mọi người nhìn Triệu Uyển Thanh đào hố rồi nhanh chóng rời đi, tò mò kéo mẹ Lâm lại hỏi này hỏi nọ.
Mẹ Lâm chỉ giải thích rằng con dâu đang mang thai, bà thấy cô có chút không thoải mái nên mới bảo cô về.
Mọi người vừa nghe liền biết là lấy cớ, bao nhiêu người mang thai đều phải xuống đồng làm việc, sao con dâu nhà bà lại không thể xuống đồng?
Nói trắng ra, vẫn là lười!
Đương nhiên, đây chỉ là nghị luận sau lưng, ngoại trừ bác dâu hai Lâm đầu óc không được thông minh thì chẳng có ai ngốc đến mức chạy đến trước mặt mẹ Lâm nói Triệu Uyển Thanh là một đứa lười biếng cả.
Mấy lời nghị luận này đều bị Đổng Phong Niên và Triệu Kim Điền đứng ở đầu nghe được.
Đổng Phong Niên là thôn trưởng thôn Thủy Truân, lúc trước bác cả Lâm tìm quan hệ để cho Lâm Thiệu Hoa học trung học phổ thông, chính là thông qua thôn trưởng mới quen được hiệu trưởng của trường trung học phổ thông công xã, sau đó mới nhét Lâm Thiệu Hoa vào.
Triệu Kim Điền là thôn trưởng của thôn Hoàng Thổ, thôn Hoàng Thổ và thôn Thủy Truân ở ngay cạnh nhau, nên thôn trưởng của hai thôn thường xuyên tụ tập cùng nhau nghiên cứu nhiệm vụ công xã phát ra.
Cách đây không lâu, xã đã khuyến khích hai thôn tích cực tổ chức các cuộc khai hoang để lấy đất chăn nuôi lợn.
Triệu Kim Điền liền chạy tới thương lượng với Đổng Phong Niên, đúng lúc Triệu Uyển Thanh vừa mới đào đất xong.
Vừa về thôn Hoàng Thổ, ông đã bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm đụng phải. "Ông trẻ." Cậu bé gọi một cách giòn giã.
Triệu Kim Điền vừa nhìn, đây không phải là con trai út của nhà cháu họ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro