Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Nam Chủ Trở Về
2024-08-03 11:39:13
Vuốt hai tờ đại đoàn kết, cô lập tức lại có thêm tự tin.
Tiền là lá gan của anh hùng, lời này thật là một chút cũng không hề sai.
Chẳng trách những nữ chính trong niên đại văn lại dùng trăm phương nghìn kế muốn đi chợ đen, cách kiếm tiền này cũng quá dễ dàng rồi!
Sau khi ngồi xổm ở ngõ nhỏ một giờ nữa, Triệu Uyển Thanh cũng bán đi được con gà cuối cùng.
Bán gà xong, Triệu Uyển Thanh cũng không dám ở ngõ nhỏ chợ đen thêm giây nào nữa, liền cõng cái sọt liền đi mua vải.
Vải thời đại này phần lớn đều là bốn màu đen, xanh dương, xanh lá cây và màu trắng, Triệu Uyển Thanh chỉ chọn một khúc vải màu xanh đậm và một khúc vải màu xanh lá cây quân đội để mang về nhà.
Lúc sắp về đến nhà, cô nhanh chóng vọt vào không gian, cắt một miếng thịt đùi heo hơn năm cân cùng một con gà, còn lấy nấm tuyết, táo tàu, đường phèn, định làm nấm tuyết hấp đường phèn để ăn.
Gạo và bột lần trước cô lấy ra vẫn còn, chưa cần lấy thêm .
Triệu Uyển Thanh là người phương Nam, nhưng gia đình này lại đều là người phương bắc chính hiệu. Sở thích ăn cơm và mì của hai miền nam bắc không thể dung hòa, cho nên Triệu Uyển Thanh mỗi khi nấu cơm chỉ có thể cố gắng cân bằng cả hai.
Ví dụ như hôm nay, cô hấp gạo ngũ cốc làm món chính, sau đó nấu mì ống làm thực phẩm bổ sung.
Triệu Uyển Thanh lấy con gà ra khỏi thanh vật phẩm của hệ thống, hệ thống khi thu gà vào đã xử lý xong nên cô không cần giết hay rửa nữa.
Cô đem Gà chặt ra làm đôi, rồi lại chặt thành miếng nhỏ để ướp gia vị, khoai tây cũng cắt thành miếng nhỏ vừa ăn. Rất nhanh, món gà hầm nấm đã làm xong, Triệu Uyển Thanh lại tiếp tục làm món cải trắng trộn và cà tím thịt băm...
Ở cổng làng, mấy thanh niên tay cầm cặp sách vừa đi vừa nói chuyện, càng đi sâu vào thôn, bọn họ chậm rãi tản ra trở về nhà.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Lâm Thiệu Hoa.
Đi đến bên mương nước trước cửa nhà, Lâm Thiệu Hoa ngước mắt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ gù lưng đang giặt quần áo bên bờ sông.
"Mẹ"
anh tiến lên vài bước, buông cặp sách xuống, nhận lấy quần áo cùng cây gậy trong tay bà Lâm, động tác gọn gàng giúp bà giặt xong.
Lâm Thiệu Hoa đeo cặp sách, xách giỏ quần áo nặng nề, quay đầu nói với bà Lâm: "Sau này những thứ này cứ để đấy, chờ con về giặt."
Mẹ đã không còn trẻ nữa, vừa phải gánh vác công việc đồng áng, còn phải chăm sóc một nhà già trẻ lớn bé, quả thực là rất vất vả.
"Giặt mấy bộ quần áo mà thôi, mẹ vẫn còn làm được..." Bà Lâm cười ha hả nói.
“Triệu Uyển Thanh đâu? Lâm Thiệu Hoa hỏi.
“ A, vợ con lên huyện rồi.”
Lâm Thiệu Hoa nhìn mẹ nói chuyện trong mắt mang theo ý cười, cảm thấy có chút kỳ quái...
Anh vừa định hỏi trong nhà gần đây xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ trước cửa nhà mình————
“Tiểu Lâm, về nhà ăn cơm!”
Lâm Thiệu Hoa ngẩng đầu, trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp đang đeo tạp dề xám, trong tay cầm muỗng sắt, chống eo gọi em trai mình về ăn cơm...
Triệu Uyển Thanh nấu cơm sắp xong, nhưng trong nhà lại chưa có ai trở về. Cô vừa đi ra cửa gọi tiểu Lâm một tiếng, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng quần xám, khuôn mặt tuấn tú trước cửa.
Khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ cùng khuôn mặt trước mắt chồng lên nhau, trong đầu Triệu Uyển Thanh như muốn nổ tung.
Lâm Thiệu Hoa trở về.
Tiền là lá gan của anh hùng, lời này thật là một chút cũng không hề sai.
Chẳng trách những nữ chính trong niên đại văn lại dùng trăm phương nghìn kế muốn đi chợ đen, cách kiếm tiền này cũng quá dễ dàng rồi!
Sau khi ngồi xổm ở ngõ nhỏ một giờ nữa, Triệu Uyển Thanh cũng bán đi được con gà cuối cùng.
Bán gà xong, Triệu Uyển Thanh cũng không dám ở ngõ nhỏ chợ đen thêm giây nào nữa, liền cõng cái sọt liền đi mua vải.
Vải thời đại này phần lớn đều là bốn màu đen, xanh dương, xanh lá cây và màu trắng, Triệu Uyển Thanh chỉ chọn một khúc vải màu xanh đậm và một khúc vải màu xanh lá cây quân đội để mang về nhà.
Lúc sắp về đến nhà, cô nhanh chóng vọt vào không gian, cắt một miếng thịt đùi heo hơn năm cân cùng một con gà, còn lấy nấm tuyết, táo tàu, đường phèn, định làm nấm tuyết hấp đường phèn để ăn.
Gạo và bột lần trước cô lấy ra vẫn còn, chưa cần lấy thêm .
Triệu Uyển Thanh là người phương Nam, nhưng gia đình này lại đều là người phương bắc chính hiệu. Sở thích ăn cơm và mì của hai miền nam bắc không thể dung hòa, cho nên Triệu Uyển Thanh mỗi khi nấu cơm chỉ có thể cố gắng cân bằng cả hai.
Ví dụ như hôm nay, cô hấp gạo ngũ cốc làm món chính, sau đó nấu mì ống làm thực phẩm bổ sung.
Triệu Uyển Thanh lấy con gà ra khỏi thanh vật phẩm của hệ thống, hệ thống khi thu gà vào đã xử lý xong nên cô không cần giết hay rửa nữa.
Cô đem Gà chặt ra làm đôi, rồi lại chặt thành miếng nhỏ để ướp gia vị, khoai tây cũng cắt thành miếng nhỏ vừa ăn. Rất nhanh, món gà hầm nấm đã làm xong, Triệu Uyển Thanh lại tiếp tục làm món cải trắng trộn và cà tím thịt băm...
Ở cổng làng, mấy thanh niên tay cầm cặp sách vừa đi vừa nói chuyện, càng đi sâu vào thôn, bọn họ chậm rãi tản ra trở về nhà.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Lâm Thiệu Hoa.
Đi đến bên mương nước trước cửa nhà, Lâm Thiệu Hoa ngước mắt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ gù lưng đang giặt quần áo bên bờ sông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ"
anh tiến lên vài bước, buông cặp sách xuống, nhận lấy quần áo cùng cây gậy trong tay bà Lâm, động tác gọn gàng giúp bà giặt xong.
Lâm Thiệu Hoa đeo cặp sách, xách giỏ quần áo nặng nề, quay đầu nói với bà Lâm: "Sau này những thứ này cứ để đấy, chờ con về giặt."
Mẹ đã không còn trẻ nữa, vừa phải gánh vác công việc đồng áng, còn phải chăm sóc một nhà già trẻ lớn bé, quả thực là rất vất vả.
"Giặt mấy bộ quần áo mà thôi, mẹ vẫn còn làm được..." Bà Lâm cười ha hả nói.
“Triệu Uyển Thanh đâu? Lâm Thiệu Hoa hỏi.
“ A, vợ con lên huyện rồi.”
Lâm Thiệu Hoa nhìn mẹ nói chuyện trong mắt mang theo ý cười, cảm thấy có chút kỳ quái...
Anh vừa định hỏi trong nhà gần đây xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ trước cửa nhà mình————
“Tiểu Lâm, về nhà ăn cơm!”
Lâm Thiệu Hoa ngẩng đầu, trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp đang đeo tạp dề xám, trong tay cầm muỗng sắt, chống eo gọi em trai mình về ăn cơm...
Triệu Uyển Thanh nấu cơm sắp xong, nhưng trong nhà lại chưa có ai trở về. Cô vừa đi ra cửa gọi tiểu Lâm một tiếng, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng quần xám, khuôn mặt tuấn tú trước cửa.
Khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ cùng khuôn mặt trước mắt chồng lên nhau, trong đầu Triệu Uyển Thanh như muốn nổ tung.
Lâm Thiệu Hoa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro