Thập Niên 60: Câu Chuyện Trùng Sinh (Nữ Biến Nam)
Chương 9
Bàn phím số N
2024-10-10 19:43:20
Hiện tại trứng gà có thể bán được tám xu, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, nhà nào cũng chỉ có mấy con gà, để ra đều phải bán. Lúc Cố Đông Mai sinh mấy cô con gái, đừng nói là canh trứng gà, ngay cả một chén nước ấm cũng phải tự mình đun, sinh con xong phải xuống đất ngay, mấy đứa con gái đều là đứa lớn mang nhỏ, một đường lảo đảo nuôi lớn.
Cố Đông Mai nhìn nước trứng gà trước mắt, trong mắt lóe lên bọt nước, nhìn đứa con trai được mẹ chồng ôm vào trong ngực, hết thảy đều không giống nhau.
"Mẹ, mẹở đâu."
Cố Đông Mai đang uống nước trứng gà, chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nữ thanh thúy, ngay sau đó rèm cửa phòng đã bị người xốc lên, một người phụ nữ cắt tóc ngắn ngang vai, diện mạo xinh đẹp đi vào.
Giang Lai Đệnghe được thanh âm này, tinh thần chấn động, đây không phải là cô nhỏ của cô sao, kiếp trước, cô có thể dẫn theo cháu gái xuất ngoại, cô của cô ở bên trong cũng xuất không ít lực, lúc trước sau khi chị cả chết, cô ấy đã ầm ĩ với một nhà ông bà nội, đón mấy chị em còn lại đến bên người, mới không để cho các cô đi theo bước vết xe đổ của chị cả và chị hai, có thể nói, cô nhỏ đã thay đổi cả cuộc đời các cô.
Giang Lai Dệ nhìn người cô trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, nước mắt mông lung.
"Con nhìn con, giọng nói lớn tới mức dọa cháu trai con khóc rồi." Miêu Tam Phượng nhìn con gái vừa vào cháu trai bảo bối của mình đã bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái.
Giang Đại Trân cũng biết đức hạnh của mẹ cô ấy, cũng không biện giải với bà, đặt túi lớn túi nhỏ mình mang tới lên bàn, đưa tay nhận lấy cháu trai nhỏ của mình từ trong tay Miêu Tam Phượng, Giang Lai Đệ nằm trong lòng cô nhỏ, cảm thấy vô cùng an tâm, lập tức không còn hoảng hốt như lúc mới sống lại.
“Mẹ nhìn xem, cháu trai nhỏ thích con biết bao." Giang Đại Trân nhếch miệng cười cười, khoe khoang với Miêu lão thái thái nói: "Đúng rồi, con đặc biệt mua chút xương lớn về, mẹ, mẹ mau vào phòng bếp nấu, thứ này có thể có sữa cho con bú, lúc chị dâu cả mang thai không ăn chút gì tốt, hiện tại phải bổ sung lại.”
Miêu Tam Phượng nghe nói lập tức từ trên giường đứng lên, lật lên những thứ con gái mình lấy được, trên mặt cười thành một đóa hoa, ngoài miệng vẫn phải oán giận: "Mua xương lớn làm gì, chút dầu mỡ cũng không có, chỉ biết phí tiền. ”
Giang Đại Trân mang đến không ít thứ, ngoại trừ xương heo, còn có ít hoa quả hiếm lạ, cùng một lon sữa mạch tinh.
"Em à, sao em lại mang theo thứ quý giá như vậy tới đây." Cố Đông Mai nhìn thấy một lon sữa mạch tinh kia, có chút ngượng ngùng, mấy năm nay sữa mạch tinh chính là hàng cao cấp, giấu còn không kịp, làm sao nỡ tặng người, em chồng đối với cả nhà bọn họ đã đủ tốt rồi, cô cũng không muốn chiếm tiện nghi của em chồng nữa.
"Cái này có cái gì, đều là người khác đưa cho gia đình chúng em, tổng cộng tặng hai lon, chính em cũng đã để lại một lon. Nhưng đây chính là cháu ruột của em, emthiệt thòi ai cũng không thể làm nó chứ. Giang Đại Trân không thèm để ý nói chút nào, ôm cục cưng trong ngực hôn vài cái.
Giang Lai Đệ không chớp mắt nhìn cô út trước mắt, lúc này mới chú ý tới một điểm vừa rồi cô vẫn xem nhẹ, tựa hồ ba người đều xem cô là con trai, thế nhưng, cô không phải là con gái sao, chẳng lẽ đời này sống lại còn chuyển thành nam?
Giang Lai Đệ nhắm mắt lại cảm thụ một chút, hai chân tựa như có thêm gì đó, hoảng sợ mở mắt ra, đây quả thực là sấm sét giữa trời không, kiếp trước cô làm con gái mấy chục năm, chẳng lẽ, đời này phải thay đổi giới tính.
Miêu Tam Phượng nghe thấy lời con gái nhà mình nói, rất vui mừng gật gật đầu: "Điểm ấy vẫn là Trân Tử hiểu rõ ràng, sau này có thứ tốt cũng phải nhớ kỹ tới trong nhà, chờ thật sự xảy ra chuyện, người thay con xuất đầu vẫn phải là nhà mẹ đẻ.”
Giang Đại Trân quay đầu tránh tầm mắt của mẹ mình, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đức hạnh trọng nam khinh nữ của ba mẹ mình cô ấy đã sớm chịu đủ rồi, cô ấy còn tốt hơn mấy đứa cháu gái một chút, ai bảo cô ấy gả tốt, ba mẹ cũng phải tôn trọng, nếu không phải nể mặt anh cả, cô ấy thật đúng là không thích đưa mấy thứ này tới đây, có ai thấy cô ấy thèm tặng đồ đạc qua nhà anh hai không?
"Mẹ, mẹmau đi nấu canh xương đi, nơi này có con trông." Giang Đại Trân phất phất tay, cô ấy còn có rất nhiều chuyện muốn nói với chị dâu cả.
Miêu Tam Phượng bị con gái ghét bỏ, lẩm bẩm cầm những thứ cô ấy đưa tới đi ra ngoài, bà còn phải suy nghĩ thật kỹ giấu đồ đạc đi đâu, cũng không thể bị người ta trộm đi.
Cố Đông Mai nhìn nước trứng gà trước mắt, trong mắt lóe lên bọt nước, nhìn đứa con trai được mẹ chồng ôm vào trong ngực, hết thảy đều không giống nhau.
"Mẹ, mẹở đâu."
Cố Đông Mai đang uống nước trứng gà, chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nữ thanh thúy, ngay sau đó rèm cửa phòng đã bị người xốc lên, một người phụ nữ cắt tóc ngắn ngang vai, diện mạo xinh đẹp đi vào.
Giang Lai Đệnghe được thanh âm này, tinh thần chấn động, đây không phải là cô nhỏ của cô sao, kiếp trước, cô có thể dẫn theo cháu gái xuất ngoại, cô của cô ở bên trong cũng xuất không ít lực, lúc trước sau khi chị cả chết, cô ấy đã ầm ĩ với một nhà ông bà nội, đón mấy chị em còn lại đến bên người, mới không để cho các cô đi theo bước vết xe đổ của chị cả và chị hai, có thể nói, cô nhỏ đã thay đổi cả cuộc đời các cô.
Giang Lai Dệ nhìn người cô trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, nước mắt mông lung.
"Con nhìn con, giọng nói lớn tới mức dọa cháu trai con khóc rồi." Miêu Tam Phượng nhìn con gái vừa vào cháu trai bảo bối của mình đã bĩu môi, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái.
Giang Đại Trân cũng biết đức hạnh của mẹ cô ấy, cũng không biện giải với bà, đặt túi lớn túi nhỏ mình mang tới lên bàn, đưa tay nhận lấy cháu trai nhỏ của mình từ trong tay Miêu Tam Phượng, Giang Lai Đệ nằm trong lòng cô nhỏ, cảm thấy vô cùng an tâm, lập tức không còn hoảng hốt như lúc mới sống lại.
“Mẹ nhìn xem, cháu trai nhỏ thích con biết bao." Giang Đại Trân nhếch miệng cười cười, khoe khoang với Miêu lão thái thái nói: "Đúng rồi, con đặc biệt mua chút xương lớn về, mẹ, mẹ mau vào phòng bếp nấu, thứ này có thể có sữa cho con bú, lúc chị dâu cả mang thai không ăn chút gì tốt, hiện tại phải bổ sung lại.”
Miêu Tam Phượng nghe nói lập tức từ trên giường đứng lên, lật lên những thứ con gái mình lấy được, trên mặt cười thành một đóa hoa, ngoài miệng vẫn phải oán giận: "Mua xương lớn làm gì, chút dầu mỡ cũng không có, chỉ biết phí tiền. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đại Trân mang đến không ít thứ, ngoại trừ xương heo, còn có ít hoa quả hiếm lạ, cùng một lon sữa mạch tinh.
"Em à, sao em lại mang theo thứ quý giá như vậy tới đây." Cố Đông Mai nhìn thấy một lon sữa mạch tinh kia, có chút ngượng ngùng, mấy năm nay sữa mạch tinh chính là hàng cao cấp, giấu còn không kịp, làm sao nỡ tặng người, em chồng đối với cả nhà bọn họ đã đủ tốt rồi, cô cũng không muốn chiếm tiện nghi của em chồng nữa.
"Cái này có cái gì, đều là người khác đưa cho gia đình chúng em, tổng cộng tặng hai lon, chính em cũng đã để lại một lon. Nhưng đây chính là cháu ruột của em, emthiệt thòi ai cũng không thể làm nó chứ. Giang Đại Trân không thèm để ý nói chút nào, ôm cục cưng trong ngực hôn vài cái.
Giang Lai Đệ không chớp mắt nhìn cô út trước mắt, lúc này mới chú ý tới một điểm vừa rồi cô vẫn xem nhẹ, tựa hồ ba người đều xem cô là con trai, thế nhưng, cô không phải là con gái sao, chẳng lẽ đời này sống lại còn chuyển thành nam?
Giang Lai Đệ nhắm mắt lại cảm thụ một chút, hai chân tựa như có thêm gì đó, hoảng sợ mở mắt ra, đây quả thực là sấm sét giữa trời không, kiếp trước cô làm con gái mấy chục năm, chẳng lẽ, đời này phải thay đổi giới tính.
Miêu Tam Phượng nghe thấy lời con gái nhà mình nói, rất vui mừng gật gật đầu: "Điểm ấy vẫn là Trân Tử hiểu rõ ràng, sau này có thứ tốt cũng phải nhớ kỹ tới trong nhà, chờ thật sự xảy ra chuyện, người thay con xuất đầu vẫn phải là nhà mẹ đẻ.”
Giang Đại Trân quay đầu tránh tầm mắt của mẹ mình, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đức hạnh trọng nam khinh nữ của ba mẹ mình cô ấy đã sớm chịu đủ rồi, cô ấy còn tốt hơn mấy đứa cháu gái một chút, ai bảo cô ấy gả tốt, ba mẹ cũng phải tôn trọng, nếu không phải nể mặt anh cả, cô ấy thật đúng là không thích đưa mấy thứ này tới đây, có ai thấy cô ấy thèm tặng đồ đạc qua nhà anh hai không?
"Mẹ, mẹmau đi nấu canh xương đi, nơi này có con trông." Giang Đại Trân phất phất tay, cô ấy còn có rất nhiều chuyện muốn nói với chị dâu cả.
Miêu Tam Phượng bị con gái ghét bỏ, lẩm bẩm cầm những thứ cô ấy đưa tới đi ra ngoài, bà còn phải suy nghĩ thật kỹ giấu đồ đạc đi đâu, cũng không thể bị người ta trộm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro