Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế
Phù Đệ Ma
Lâm Quả Đống
2024-09-23 21:59:14
Tiêu Vũ: “Vậy em từ từ uống, anh ra ngoài, có chuyện gì thì gọi anh.” Mặc dù là hôn phu thê, nhưng đến cùng hai người ở cùng một phòng cũng hơi xấu hổ.
Lâm Y Y gật đầu: “Anh Tiêu Vũ yên tâm, em sẽ không khách khí với anh.”
Đợi Tiêu Vũ và bà nội Tiêu ra ngoài, Lâm Y Y ngồi ở đầu giường suy nghĩ. Cô không rõ cô xuyên sách như thế nào hay là xuyên phim?
Mặc kệ là xuyên sách hay là xuyên phim, thần xuyên không vĩ đại đã ưu ái cô, như vậy kiểu gì cũng sẽ cho chút phúc lợi đi? Thế là, Lâm Y Y kêu gọi trong lòng: "Hệ thống... Hello... Hệ thống có đây không..."
Kêu mấy phút cũng không có ai đáp lại, Lâm Y Y biết, cái gì mà mang theo hệ thống xuyên không, mang theo không gian xuyên không, cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi, không phải mỗi người được thần xuyên không ưu ái đều có thể làm nữ chính. À không, cô cũng xuyên thành nữ chính, Đại Nha đích thật là nữ chính của cuốn sách này hoặc bộ phim này, nhưng... Đó là một nữ chính thánh mẫu.
Lâm Y Y là người lý trí, 23 tuổi tốt nghiệp đại học, làm ở một tập đoàn bất động sản năm năm, năm năm kinh nghiệm làm việc đủ để xóa bỏ đơn thuần và ngây thơ của cô. Huống chi, sống đến 28 tuổi còn đơn thuần với ngây thơ thì không phải giả bộ thì chính là não tàn. Hiển nhiên cả hai cô đều không phải.
Lâm Y Y bắt đầu trầm tư, hiện tại là cuối tháng tám năm sáu mươi, sang năm vấn đề lương thực bắt đầu được giải quyết, tình huống chết đói đã rất ít. Nhưng đối với cô mà nói, vấn đề của cô không chỉ là đối mặt với việc thiếu ăn, còn có vấn đề nhà họ Lâm. Lâm Y Y cũng không phải thánh mẫu Đại Nha kia, bắt cô hi sinh chính mình nuôi mấy thằng em trai nhà họ Lâm đó là không thể nào, cô biết kịch bản, ngoại trừ có hảo cảm với Lâm Ngũ đệ thì bốn đứa em trai khác cô cũng không muốn để ý. Nếu như bốn đứa kia có lương tâm, cô tiếp nhận thân thể của Đại Nha, từ khía cạnh đạo đức, đương nhiên phải có trách nhiệm với chúng, nhưng hiển nhiên, bốn đứa em trai này là sói mắt trắng.
Nhưng phải làm thế nào mới có thể mặc kệ em trai cũng sẽ không bị người ta nói xấu?
Ở thời đại này, sở dĩ "phù đệ ma"(1) tồn tại là bởi vì mọi người cảm thấy chị gái vì em trai hi sinh đều là chuyện đương nhiên, nếu cô vô cớ mặc kệ bốn đứa em trai nhà họ Lâm, nhất định sẽ bị nói xấu, cho nên... Cô phải làm thế nào mới có thể để cho người khác cảm thấy mấy đứa đó sai khi cô mặc kệ chúng nó?
(1)Trong một gia đình nhiều con thì chị gái có thể làm mọi thứ để giúp đỡ anh em
Rất nhanh Lâm Y Y đã có ý tưởng.
Có ý tưởng rồi, cô lập tức bình tĩnh bắt đầu uống ngụm trà sâm. Bên trong có hai miếng nhân sâm, trong nước trà ngay cả hương vị nhân sâm cũng không có, nhưng ở niên đại này, đây đã là rất tốt, có thể cứu được mạng người.
Kỳ thật, cuộc đời Đại Nha từ sau khi cha mẹ qua đời mới bắt đầu trở nên tối tăm. Trước nạn đói, cha mẹ chưa qua đời, Đại Nha cũng hạnh phúc. Mặc dù cô chỉ là một đứa con gái, nhưng là đứa con đầu tiên của cha mẹ, đóa hoa này ngụ ý cái thai thứ hai của cha mẹ, lại nói sinh ra không bao lâu đã đính hôn với Tiêu Vũ, nhà họ Tiêu có điều kiện tốt, có nguyên nhân như vậy mới đính hôn với con gái nhà mình, cho nên cha mẹ họ Lâm cảm thấy con gái mình có phúc khí, về sau mẹ Lâm mang thai là song thai hai đứa con trai, càng cảm thấy đây là phúc khí con gái mang tới. Cho nên cha mẹ Lâm đối xử với đứa con gái này càng tốt. Cũng bởi vậy, thời đại con gái không đáng giá như thế này, Đại Nha là một trong số ít bé gái được đi học.
Sau khi Đại Nha đi học, cha mẹ Lâm cũng đưa hai đứa song sinh nhỏ hơn Đại Nha hai tuổi đến trường học, cứ như vậy, lúc bọn họ đi làm, Đại Nha cũng có thể chăm sóc hai đứa kia một chút ở trường học.
Cũng bởi vậy, tháng 9 năm nay, không chỉ song bào thai vào trung học, Đại Nha kỳ thật cũng vào trung học phổ thông năm nhất.
Lâm Y Y hít một hơi, tiếp tục đi học là không thể, cô không đi học, mấy tên vong ân bội nghĩa kia cũng không cần nghĩ. Uống trà sâm xong, Lâm Y Y lại cảm thấy buồn ngủ, cô đặt chén sứ lên ghế, lại từ từ ngủ thiếp đi.
Lâm Y Y ngủ một mạch đến chạng vạng tối vẫn chưa tỉnh lại.
Bà nội Tiêu và Tiêu Vũ cũng không đi gọi cô.
Chạng vạng tối, người nhà họ Tiêu trở về, Tần Hương Cúc đi đầu, người một nhà cõng gùi, gùi hơi trầm xuống, có vẻ thu hoạch rất tốt. Nhưng nhìn thấy Tiêu Vũ trong sân chẻ củi, người nhà họ Tiêu đều sững sờ.
Tần Hương Cúc vui vẻ đi đến: "Tiểu Ngư Nhi, sao con lại về rồi?"
Tiếu Vũ đỡ gùi trên lưng Tần Hương Cúc xuống: "Con đổi việc nên trở về."
Lâm Y Y gật đầu: “Anh Tiêu Vũ yên tâm, em sẽ không khách khí với anh.”
Đợi Tiêu Vũ và bà nội Tiêu ra ngoài, Lâm Y Y ngồi ở đầu giường suy nghĩ. Cô không rõ cô xuyên sách như thế nào hay là xuyên phim?
Mặc kệ là xuyên sách hay là xuyên phim, thần xuyên không vĩ đại đã ưu ái cô, như vậy kiểu gì cũng sẽ cho chút phúc lợi đi? Thế là, Lâm Y Y kêu gọi trong lòng: "Hệ thống... Hello... Hệ thống có đây không..."
Kêu mấy phút cũng không có ai đáp lại, Lâm Y Y biết, cái gì mà mang theo hệ thống xuyên không, mang theo không gian xuyên không, cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi, không phải mỗi người được thần xuyên không ưu ái đều có thể làm nữ chính. À không, cô cũng xuyên thành nữ chính, Đại Nha đích thật là nữ chính của cuốn sách này hoặc bộ phim này, nhưng... Đó là một nữ chính thánh mẫu.
Lâm Y Y là người lý trí, 23 tuổi tốt nghiệp đại học, làm ở một tập đoàn bất động sản năm năm, năm năm kinh nghiệm làm việc đủ để xóa bỏ đơn thuần và ngây thơ của cô. Huống chi, sống đến 28 tuổi còn đơn thuần với ngây thơ thì không phải giả bộ thì chính là não tàn. Hiển nhiên cả hai cô đều không phải.
Lâm Y Y bắt đầu trầm tư, hiện tại là cuối tháng tám năm sáu mươi, sang năm vấn đề lương thực bắt đầu được giải quyết, tình huống chết đói đã rất ít. Nhưng đối với cô mà nói, vấn đề của cô không chỉ là đối mặt với việc thiếu ăn, còn có vấn đề nhà họ Lâm. Lâm Y Y cũng không phải thánh mẫu Đại Nha kia, bắt cô hi sinh chính mình nuôi mấy thằng em trai nhà họ Lâm đó là không thể nào, cô biết kịch bản, ngoại trừ có hảo cảm với Lâm Ngũ đệ thì bốn đứa em trai khác cô cũng không muốn để ý. Nếu như bốn đứa kia có lương tâm, cô tiếp nhận thân thể của Đại Nha, từ khía cạnh đạo đức, đương nhiên phải có trách nhiệm với chúng, nhưng hiển nhiên, bốn đứa em trai này là sói mắt trắng.
Nhưng phải làm thế nào mới có thể mặc kệ em trai cũng sẽ không bị người ta nói xấu?
Ở thời đại này, sở dĩ "phù đệ ma"(1) tồn tại là bởi vì mọi người cảm thấy chị gái vì em trai hi sinh đều là chuyện đương nhiên, nếu cô vô cớ mặc kệ bốn đứa em trai nhà họ Lâm, nhất định sẽ bị nói xấu, cho nên... Cô phải làm thế nào mới có thể để cho người khác cảm thấy mấy đứa đó sai khi cô mặc kệ chúng nó?
(1)Trong một gia đình nhiều con thì chị gái có thể làm mọi thứ để giúp đỡ anh em
Rất nhanh Lâm Y Y đã có ý tưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có ý tưởng rồi, cô lập tức bình tĩnh bắt đầu uống ngụm trà sâm. Bên trong có hai miếng nhân sâm, trong nước trà ngay cả hương vị nhân sâm cũng không có, nhưng ở niên đại này, đây đã là rất tốt, có thể cứu được mạng người.
Kỳ thật, cuộc đời Đại Nha từ sau khi cha mẹ qua đời mới bắt đầu trở nên tối tăm. Trước nạn đói, cha mẹ chưa qua đời, Đại Nha cũng hạnh phúc. Mặc dù cô chỉ là một đứa con gái, nhưng là đứa con đầu tiên của cha mẹ, đóa hoa này ngụ ý cái thai thứ hai của cha mẹ, lại nói sinh ra không bao lâu đã đính hôn với Tiêu Vũ, nhà họ Tiêu có điều kiện tốt, có nguyên nhân như vậy mới đính hôn với con gái nhà mình, cho nên cha mẹ họ Lâm cảm thấy con gái mình có phúc khí, về sau mẹ Lâm mang thai là song thai hai đứa con trai, càng cảm thấy đây là phúc khí con gái mang tới. Cho nên cha mẹ Lâm đối xử với đứa con gái này càng tốt. Cũng bởi vậy, thời đại con gái không đáng giá như thế này, Đại Nha là một trong số ít bé gái được đi học.
Sau khi Đại Nha đi học, cha mẹ Lâm cũng đưa hai đứa song sinh nhỏ hơn Đại Nha hai tuổi đến trường học, cứ như vậy, lúc bọn họ đi làm, Đại Nha cũng có thể chăm sóc hai đứa kia một chút ở trường học.
Cũng bởi vậy, tháng 9 năm nay, không chỉ song bào thai vào trung học, Đại Nha kỳ thật cũng vào trung học phổ thông năm nhất.
Lâm Y Y hít một hơi, tiếp tục đi học là không thể, cô không đi học, mấy tên vong ân bội nghĩa kia cũng không cần nghĩ. Uống trà sâm xong, Lâm Y Y lại cảm thấy buồn ngủ, cô đặt chén sứ lên ghế, lại từ từ ngủ thiếp đi.
Lâm Y Y ngủ một mạch đến chạng vạng tối vẫn chưa tỉnh lại.
Bà nội Tiêu và Tiêu Vũ cũng không đi gọi cô.
Chạng vạng tối, người nhà họ Tiêu trở về, Tần Hương Cúc đi đầu, người một nhà cõng gùi, gùi hơi trầm xuống, có vẻ thu hoạch rất tốt. Nhưng nhìn thấy Tiêu Vũ trong sân chẻ củi, người nhà họ Tiêu đều sững sờ.
Tần Hương Cúc vui vẻ đi đến: "Tiểu Ngư Nhi, sao con lại về rồi?"
Tiếu Vũ đỡ gùi trên lưng Tần Hương Cúc xuống: "Con đổi việc nên trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro