Thập Niên 60: Chị Cả Như Mẹ Kế
Viết Danh Sách
Lâm Quả Đống
2024-09-23 21:59:14
Đại đội trưởng và vợ ông được mời vào nhà chính, sau đó ở ngay trước mặt bọn họ, người nhà họ Tiêu xuất ra sính lễ. Tần Hương Cúc nói: "Sính lễ là 50 cân lương thực, trong đó 45 cân khoai lang, 5 cân gạo, 2 cân kẹo mừng, 16 đồng tiền biếu và hai cân thịt."
Nhìn thấy những thứ này, vợ chồng đại đội trưởng nhìn nhau, đều nghĩ nhà họ Tiêu rất coi trọng Đại Nha, cũng thật hài lòng đứa con dâu Đại Nha này. Nếu chỉ là 50 cân lương thực, bọn họ đã cảm thấy không khác gì dùng lương thực đổi con dâu.
Lâm Y Y cũng kinh ngạc: "Còn có thịt." Đây là chuyện hôm qua không nói đến.
Tần Hương Cúc: "Đây là sáng nay anh Tiêu Vũ của con sắc thuốc xong vào huyện thành mua.
Lâm Y Y: "Anh Tiêu Vũ, anh... Em sẽ đối tốt với anh cả đời."
Vị hôn thê nhỏ cảm động nhìn mình, đôi mắt trong suốt rõ ràng phản chiếu hình ảnh của chính mình, khiến Tiêu Vũ sản sinh một loại kích động sau này đều muốn đối với xử tốt với cô. Anh ừm một tiếng, sau đó lại ừm một tiếng nữa. Sao cô vẫn nhìn anh? Có chút thẹn thùng.
Lâm Y Y nói: "Các vị, mọi người chờ cháu một chút." Sau đó cô trở về phòng, cầm giấy bút đi ra, "Bà nội, bác gái, anh Tiêu Vũ, đại đội trưởng, thím, cháu nghĩ như vầy, cháu muốn viết xuống hết tất cả sính lễ thành một tờ khai."
Đại đội trưởng: "Đại Nha, cháu muốn viết sính lễ ra làm cái gì?"
Lâm Y Y: "Anh Tiêu Vũ đưa sính lễ nhiều như vậy, cháu viết xuống để sau này có thể xem, như vậy cháu có thể vĩnh viễn nhớ kỹ anh Tiêu Vũ, bà nội và bác gái đối với cháu rất tốt. Coi như có một ngày, cháu và anh Tiêu Vũ xảy ra náo loạn mâu thuẫn nhỏ, cháu chỉ cần nhìn vào tờ giấy viết sính lễ một chút, ngẫm lại anh Tiêu Vũ đối với cháu tốt, vậy thì cháu sẽ không tức giận nữa." Thật ra đây chỉ là bề ngoài, Lâm Y Y viết tờ sính lễ chỉ là muốn phòng bị bọn em trai không có ý tốt kia, bởi vì những sính lễ sẽ lưu lại đây. Cứ như vậy, chờ đến khi cô gả vào nhà họ Tiêu, coi như mặc kệ bọn em trai kia, cô lưu lại nhiều sính lễ như vậy, người khác cũng không thể nói cô đuối lý. Nếu như không viết xuống rõ ràng, ai biết sính lễ có cái gì, nói miệng không bằng chứng.
Nhưng ở trong mắt người nhà họ Tiêu lại cảm thấy Lâm Y Y rất chân thành. Tiêu Vũ nghĩ thầm, vị hôn thê nhỏ có tuổi tác kém anh nhiều lắm, làm sao anh sẽ gây mâu thuẫn với cô? Có điều, đối với chuyện cô có chuẩn bị phòng ngừa này, anh chỉ cảm thấy vị hôn thê nhỏ để tâm đến anh. Không có một người đàn ông nào không thích được vợ lưu tâm, vì lẽ đó, anh rất vui vẻ.
Gia đình của đại đội trưởng đương nhiên không có ý kiến, vợ chồng bọn họ chỉ đến làm chứng nhân, vì lẽ đó hai nhà muốn làm sao đi nữa cũng không liên quan đến bọn họ.
Sau khi viết xong tờ sính lễ, Lâm Y Y lại nói: "50 cân lương thực, 2 cân bánh kẹo cưới, 2 cân thịt và 6 đồng tiền thì cháu lưu lại, đám em trai trong nhà không có lương thực, còn. . . còn 10 đồng tiền thì cháu xem như là tiền ép đáy hòm, đây là tiền riêng của anh Tiêu Vũ, vì muốn cho cháu thể diện nên mới mang ra, cho nên cháu không thể ở lại nhà mẹ đẻ, Đại Quân, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Đại Quân bị nhiều nhiều người lớn nhìn như vậy, đương nhiên không dám nói không tốt. Vào lúc này tuy rằng em trai của nhà họ Lâm có tư tâm, thế nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên vẫn chưa đến nỗi tính toán như vậy. Lại nói tư tâm của bọn họ cũng chỉ dám tính toán trên người chị Lâm đơn thuần này, lỗ tai mềm mại, đối với người khác thì bọn họ lại không dám.
Lâm Đại Quân nói: "Nên vậy, chúng ta không cho nổi đồ cưới, 10 đồng tiền này nên để làm tiền ép đáy hòm." Như vậy thì cho dù sau này trong nhà ăn sạch lương thực rồi thì cậu ta cũng còn có thể đến nhà họ Tiêu tống tiền.
Nếu như Lâm Y Y biết ý nghĩ này thì khẳng định sẽ cầm cây chổi đuổi cậu ta đi.
Sau đó Lâm Y Y cũng viết những chuyện này vào trên tờ sính lễ, sau khi viết xong, cô để người nhà họ Tiêu ký tên, để đại đội trưởng ký tên, sau đó tự mình cũng kí rồi, cuối cùng nói với Lâm Đại Quân: "Đại Quân, em là gia chủ của nhà chúng ta, tiếp thu những sính lễ này thì ký tên vào đây đi."
Lâm Đại Quân cũng cảm thấy không thành vấn đề, liền trực tiếp ký tên.
Chuyện sính lễ đã bàn bạc xong, lại thương lượng ngày kết hôn, định vào nửa tháng sau, đây là bà nội Tiêu tìm người hỏi ngày tốt gần nhất. Tất cả mọi chuyện đều nói cẩn thận xong, Lâm Y Y lại nói: "Bà nội, bác gái, anh Tiêu Vũ, còn có đại đội trưởng, thím, mọi người ở lại ăn cơm đi."
Đại đội trưởng vội hỏi: "Không cần không cần, chú và thím của cháu phải trở về."
Nhìn thấy những thứ này, vợ chồng đại đội trưởng nhìn nhau, đều nghĩ nhà họ Tiêu rất coi trọng Đại Nha, cũng thật hài lòng đứa con dâu Đại Nha này. Nếu chỉ là 50 cân lương thực, bọn họ đã cảm thấy không khác gì dùng lương thực đổi con dâu.
Lâm Y Y cũng kinh ngạc: "Còn có thịt." Đây là chuyện hôm qua không nói đến.
Tần Hương Cúc: "Đây là sáng nay anh Tiêu Vũ của con sắc thuốc xong vào huyện thành mua.
Lâm Y Y: "Anh Tiêu Vũ, anh... Em sẽ đối tốt với anh cả đời."
Vị hôn thê nhỏ cảm động nhìn mình, đôi mắt trong suốt rõ ràng phản chiếu hình ảnh của chính mình, khiến Tiêu Vũ sản sinh một loại kích động sau này đều muốn đối với xử tốt với cô. Anh ừm một tiếng, sau đó lại ừm một tiếng nữa. Sao cô vẫn nhìn anh? Có chút thẹn thùng.
Lâm Y Y nói: "Các vị, mọi người chờ cháu một chút." Sau đó cô trở về phòng, cầm giấy bút đi ra, "Bà nội, bác gái, anh Tiêu Vũ, đại đội trưởng, thím, cháu nghĩ như vầy, cháu muốn viết xuống hết tất cả sính lễ thành một tờ khai."
Đại đội trưởng: "Đại Nha, cháu muốn viết sính lễ ra làm cái gì?"
Lâm Y Y: "Anh Tiêu Vũ đưa sính lễ nhiều như vậy, cháu viết xuống để sau này có thể xem, như vậy cháu có thể vĩnh viễn nhớ kỹ anh Tiêu Vũ, bà nội và bác gái đối với cháu rất tốt. Coi như có một ngày, cháu và anh Tiêu Vũ xảy ra náo loạn mâu thuẫn nhỏ, cháu chỉ cần nhìn vào tờ giấy viết sính lễ một chút, ngẫm lại anh Tiêu Vũ đối với cháu tốt, vậy thì cháu sẽ không tức giận nữa." Thật ra đây chỉ là bề ngoài, Lâm Y Y viết tờ sính lễ chỉ là muốn phòng bị bọn em trai không có ý tốt kia, bởi vì những sính lễ sẽ lưu lại đây. Cứ như vậy, chờ đến khi cô gả vào nhà họ Tiêu, coi như mặc kệ bọn em trai kia, cô lưu lại nhiều sính lễ như vậy, người khác cũng không thể nói cô đuối lý. Nếu như không viết xuống rõ ràng, ai biết sính lễ có cái gì, nói miệng không bằng chứng.
Nhưng ở trong mắt người nhà họ Tiêu lại cảm thấy Lâm Y Y rất chân thành. Tiêu Vũ nghĩ thầm, vị hôn thê nhỏ có tuổi tác kém anh nhiều lắm, làm sao anh sẽ gây mâu thuẫn với cô? Có điều, đối với chuyện cô có chuẩn bị phòng ngừa này, anh chỉ cảm thấy vị hôn thê nhỏ để tâm đến anh. Không có một người đàn ông nào không thích được vợ lưu tâm, vì lẽ đó, anh rất vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gia đình của đại đội trưởng đương nhiên không có ý kiến, vợ chồng bọn họ chỉ đến làm chứng nhân, vì lẽ đó hai nhà muốn làm sao đi nữa cũng không liên quan đến bọn họ.
Sau khi viết xong tờ sính lễ, Lâm Y Y lại nói: "50 cân lương thực, 2 cân bánh kẹo cưới, 2 cân thịt và 6 đồng tiền thì cháu lưu lại, đám em trai trong nhà không có lương thực, còn. . . còn 10 đồng tiền thì cháu xem như là tiền ép đáy hòm, đây là tiền riêng của anh Tiêu Vũ, vì muốn cho cháu thể diện nên mới mang ra, cho nên cháu không thể ở lại nhà mẹ đẻ, Đại Quân, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Đại Quân bị nhiều nhiều người lớn nhìn như vậy, đương nhiên không dám nói không tốt. Vào lúc này tuy rằng em trai của nhà họ Lâm có tư tâm, thế nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên vẫn chưa đến nỗi tính toán như vậy. Lại nói tư tâm của bọn họ cũng chỉ dám tính toán trên người chị Lâm đơn thuần này, lỗ tai mềm mại, đối với người khác thì bọn họ lại không dám.
Lâm Đại Quân nói: "Nên vậy, chúng ta không cho nổi đồ cưới, 10 đồng tiền này nên để làm tiền ép đáy hòm." Như vậy thì cho dù sau này trong nhà ăn sạch lương thực rồi thì cậu ta cũng còn có thể đến nhà họ Tiêu tống tiền.
Nếu như Lâm Y Y biết ý nghĩ này thì khẳng định sẽ cầm cây chổi đuổi cậu ta đi.
Sau đó Lâm Y Y cũng viết những chuyện này vào trên tờ sính lễ, sau khi viết xong, cô để người nhà họ Tiêu ký tên, để đại đội trưởng ký tên, sau đó tự mình cũng kí rồi, cuối cùng nói với Lâm Đại Quân: "Đại Quân, em là gia chủ của nhà chúng ta, tiếp thu những sính lễ này thì ký tên vào đây đi."
Lâm Đại Quân cũng cảm thấy không thành vấn đề, liền trực tiếp ký tên.
Chuyện sính lễ đã bàn bạc xong, lại thương lượng ngày kết hôn, định vào nửa tháng sau, đây là bà nội Tiêu tìm người hỏi ngày tốt gần nhất. Tất cả mọi chuyện đều nói cẩn thận xong, Lâm Y Y lại nói: "Bà nội, bác gái, anh Tiêu Vũ, còn có đại đội trưởng, thím, mọi người ở lại ăn cơm đi."
Đại đội trưởng vội hỏi: "Không cần không cần, chú và thím của cháu phải trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro