Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao
Chương 35
Hồ Đồ
2024-08-29 12:34:30
Lúc này cô phải nghĩ cách để vợ chồng Hứa Kiến Sinh và bà cụ biết, cô cũng không phải người dễ trêu chọc.
Hứa Căn Sinh vẫn rất nghe lời vợ, không bao lâu đã theo vợ đi về.
Thấy Hứa Nam Nam, hắn ta cau mày, than thở: “Nam Nam à, cháu vào thành phố không tốt đâu, cuộc sống lạ lẫm, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao.”
Lúc này vào thành phố cũng cần thư giới thiệu, bằng không cũng không lên nổi xe đường dài. Nhưng không phải ai cũng có thể vào thành phố, cô gái nhỏ tuổi như Hứa Nam Nam đều không có cơ hội vào thành phố, cho nên Hứa Căn Sinh thật sự không dám viết thư giới thiệu.
Hứa Nam Nam uất ức mếu máo: “Chú Căn Sinh, cháu cũng hết cách rồi, cháu cũng không thể để người nhà theo vào thành phố. Nếu họ biết, nhất định sẽ nhốt cháu trong phòng. Chú Căn Sinh, chú nhất định phải giúp cháu.”
“Em nói này Hứa Căn Sinh, anh thẳng thắn tí được không, nhìn dáng vẻ đáng thương của Nam Nam kìa.” Lưu Đại Hồng cũng không nhìn nổi.
Hứa Căn Sinh thở dài: “Được rồi được rồi, viết thư giới thiệu, vậy cháu chờ chút, chờ lát nữa còn phải đi đóng dấu.” Cũng không biết sau này người nhà ông Hứa sẽ ồn ào thế nào. Haiz, vật này không dễ lấy mà, ai bảo nhà hắn ta có một đứa cháu trai.
Sau khi viết thư giới thiệu đàng hoàng, Hứa Căn Sinh đã đến văn phòng trong thôn đánh dấu. Hứa Nam Nam cầm thư giới thiệu, thì vội vàng về nhà.
Lúc này đã không còn xe đến thành phố, Hứa Nam Nam cũng không nóng vội, cấ thư giới thiệu thật kỹ.
Chuyện vỡ lở lên, bà cụ cũng không giấu giếm, buổi tối sau khi người trong nhà tan ca đi về, bà cụ nói chuyện muốn đưa Hứa Nam Nam đến nhà người ta ngay trước mặt cả nhà.
Ông Hứa hít tẩu thuốc: “Nói với hai người Kiến Sinh chưa?” Ông Hứa vốn dĩ cũng biết chuyện này, nhưng ngẫm nghĩ, trong lòng vẫn thấy áy náy. Cho dù nói thế nào, thì cũng là cháu gái ruột của mình, đưa đến nhà thợ rèn Hồ, cuộc sống sau này sẽ khó khăn. Ông ta không lo chuyện khác, chỉ lo sau này hai người nhà thằng cả oán hận ông ta.
Bà cụ lơ đễnh: “Sao, tôi là bà nội nó, còn không thể làm chủ? Đừng nói nó, dù là cha nó cũng do tôi làm chủ.”
Nói tới chuyện này, trong lòng bà cụ càng tức giận hơn. Ban đầu cuộc hôn nhân của Lý Tĩnh và con trai bà ta, chính là do bà ta làm chủ, bây giờ hối hận vô cùng đây.
Thím ba Lưu Xảo híp mắt nhìn Hứa Nam Nam đang ăn cơm, lại nhìn bà cụ: “Mẹ, nhỏ Hai nhỏ như vậy, con nghĩ có phải cứ chờ thêm không.”
“Chờ gì, cô luyến tiếc nó, nếu không thì để nhỏ Mai nhà cô đi?” Trương Thúy Cầm lập tức tức giận: “Mẹ, mẹ xem vợ thằng ba, đây là cảm thấy mẹ sai rồi. Bây giờ trong nhà có tình hình gì, người cả nhà không thể ăn no, hôm nay con còn nghe nói, năm nay nhà nước không đủ lương thực, không phát được bao nhiêu lương thực, một người phải ăn bao nhiêu lương thực.”
Cô ta vừa nói xong, sắc mặt của những người khác đều thay đổi có hơi kỳ lạ, có lúng túng, còn có chút chột dạ.
Dân nông thôn ăn lương thực đều phát theo công điểm, nhưng gặp lúc không đủ lương thực, cũng không thể thật sự lấy được nhiều. Đặc biệt là mấy năm trước cả nước đói kém, đến năm ngoái mới khá hơn chút, chỉ muốn ăn no cũng không dễ dàng.
Mấy ngày nay, trong nhà vẫn còn đang ăn cháo hoa màu. Những người này phải làm việc cực nhọc, ăn chút cháo sao có thể đỡ đói, buổi tối đói thì uống nước mới có thể chịu đựng được.
Bà cụ cũng biết tình hình năm nay, cộng thêm Hứa Nam Nam không nghe lời, bà ta bèn biết thời biết thế tìm nhà chồng cho Hứa Nam Nam, có thể đổi lương thực, còn có thể bớt người ăn cơm.
Mọi người cũng biết tình hình này, ai cũng không nói rõ, bằng không truyền ra ngoài, không phải cả nhà họ sẽ bị người ta nói là ổ sói. Ai có thể ngờ Trương Thúy Cầm lại nhanh miệng như vậy, nói hết ra bên ngoài, hơn nữa còn ngay trước mặt nhỏ Hai.
Hứa Căn Sinh vẫn rất nghe lời vợ, không bao lâu đã theo vợ đi về.
Thấy Hứa Nam Nam, hắn ta cau mày, than thở: “Nam Nam à, cháu vào thành phố không tốt đâu, cuộc sống lạ lẫm, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao.”
Lúc này vào thành phố cũng cần thư giới thiệu, bằng không cũng không lên nổi xe đường dài. Nhưng không phải ai cũng có thể vào thành phố, cô gái nhỏ tuổi như Hứa Nam Nam đều không có cơ hội vào thành phố, cho nên Hứa Căn Sinh thật sự không dám viết thư giới thiệu.
Hứa Nam Nam uất ức mếu máo: “Chú Căn Sinh, cháu cũng hết cách rồi, cháu cũng không thể để người nhà theo vào thành phố. Nếu họ biết, nhất định sẽ nhốt cháu trong phòng. Chú Căn Sinh, chú nhất định phải giúp cháu.”
“Em nói này Hứa Căn Sinh, anh thẳng thắn tí được không, nhìn dáng vẻ đáng thương của Nam Nam kìa.” Lưu Đại Hồng cũng không nhìn nổi.
Hứa Căn Sinh thở dài: “Được rồi được rồi, viết thư giới thiệu, vậy cháu chờ chút, chờ lát nữa còn phải đi đóng dấu.” Cũng không biết sau này người nhà ông Hứa sẽ ồn ào thế nào. Haiz, vật này không dễ lấy mà, ai bảo nhà hắn ta có một đứa cháu trai.
Sau khi viết thư giới thiệu đàng hoàng, Hứa Căn Sinh đã đến văn phòng trong thôn đánh dấu. Hứa Nam Nam cầm thư giới thiệu, thì vội vàng về nhà.
Lúc này đã không còn xe đến thành phố, Hứa Nam Nam cũng không nóng vội, cấ thư giới thiệu thật kỹ.
Chuyện vỡ lở lên, bà cụ cũng không giấu giếm, buổi tối sau khi người trong nhà tan ca đi về, bà cụ nói chuyện muốn đưa Hứa Nam Nam đến nhà người ta ngay trước mặt cả nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Hứa hít tẩu thuốc: “Nói với hai người Kiến Sinh chưa?” Ông Hứa vốn dĩ cũng biết chuyện này, nhưng ngẫm nghĩ, trong lòng vẫn thấy áy náy. Cho dù nói thế nào, thì cũng là cháu gái ruột của mình, đưa đến nhà thợ rèn Hồ, cuộc sống sau này sẽ khó khăn. Ông ta không lo chuyện khác, chỉ lo sau này hai người nhà thằng cả oán hận ông ta.
Bà cụ lơ đễnh: “Sao, tôi là bà nội nó, còn không thể làm chủ? Đừng nói nó, dù là cha nó cũng do tôi làm chủ.”
Nói tới chuyện này, trong lòng bà cụ càng tức giận hơn. Ban đầu cuộc hôn nhân của Lý Tĩnh và con trai bà ta, chính là do bà ta làm chủ, bây giờ hối hận vô cùng đây.
Thím ba Lưu Xảo híp mắt nhìn Hứa Nam Nam đang ăn cơm, lại nhìn bà cụ: “Mẹ, nhỏ Hai nhỏ như vậy, con nghĩ có phải cứ chờ thêm không.”
“Chờ gì, cô luyến tiếc nó, nếu không thì để nhỏ Mai nhà cô đi?” Trương Thúy Cầm lập tức tức giận: “Mẹ, mẹ xem vợ thằng ba, đây là cảm thấy mẹ sai rồi. Bây giờ trong nhà có tình hình gì, người cả nhà không thể ăn no, hôm nay con còn nghe nói, năm nay nhà nước không đủ lương thực, không phát được bao nhiêu lương thực, một người phải ăn bao nhiêu lương thực.”
Cô ta vừa nói xong, sắc mặt của những người khác đều thay đổi có hơi kỳ lạ, có lúng túng, còn có chút chột dạ.
Dân nông thôn ăn lương thực đều phát theo công điểm, nhưng gặp lúc không đủ lương thực, cũng không thể thật sự lấy được nhiều. Đặc biệt là mấy năm trước cả nước đói kém, đến năm ngoái mới khá hơn chút, chỉ muốn ăn no cũng không dễ dàng.
Mấy ngày nay, trong nhà vẫn còn đang ăn cháo hoa màu. Những người này phải làm việc cực nhọc, ăn chút cháo sao có thể đỡ đói, buổi tối đói thì uống nước mới có thể chịu đựng được.
Bà cụ cũng biết tình hình năm nay, cộng thêm Hứa Nam Nam không nghe lời, bà ta bèn biết thời biết thế tìm nhà chồng cho Hứa Nam Nam, có thể đổi lương thực, còn có thể bớt người ăn cơm.
Mọi người cũng biết tình hình này, ai cũng không nói rõ, bằng không truyền ra ngoài, không phải cả nhà họ sẽ bị người ta nói là ổ sói. Ai có thể ngờ Trương Thúy Cầm lại nhanh miệng như vậy, nói hết ra bên ngoài, hơn nữa còn ngay trước mặt nhỏ Hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro