Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao
Chương 39
Hồ Đồ
2024-08-29 12:34:30
Nhưng mà Hứa Nam Nam cũng không lãng phí thời gian, trước khi Hứa Kiến Sinh tới, thì khóc lóc cầu cứu Vệ Quốc Binh, nói chuyện bà mình muốn cô làm vợ một người ngu để đổi lương thực.
Mặc dù là nói cho Vệ Quốc Binh nghe, thật ra cũng để người khác nghe thấy. Lúc Hứa Kiến Sinh tới, tin tức này đã bắt đầu truyền ra ngoài.
“Biết gì chưa, con gái nhà chủ nhiệm Hứa tìm tới, nghe nói ông bà muốn bắt cô bé lấy kẻ ngu để đổi lương thực.”
“Chủ nhiệm Hứa còn có con gái, không phải anh ấy chỉ có một đứa con gái và mấy đứa cháu sao?”
“Vậy cô không biết, hai đứa con gái đều đưa về nông thôn nuôi rồi. Cô không thấy à, hai đứa bé đó trông thật sự rất đáng thương, giống như trẻ lang thang.”
Không chỉ các công nhân cảm thấy kinh ngạc, lúc Hứa Kiến Sinh thấy hai đứa con gái của mình thì cũng rất ngạc nhiên, thậm chí cũng không dám tin hai đứa bé trước mặt là con gái mình.
Lúc này mới không gặp bao lâu, sao đã trở thành thế này?
“Nam Nam, Tiểu Mãn, các con đang...” Hứa Kiến Sinh khó xử nhìn hai đứa bé, giơ tay, sắc mặt đầy khó tin.
“Cha, con cho rằng sẽ không còn được gặp lại cha nữa, cha, cha nhất định phải mau cứu con, đừng để bà bán con đi. Con sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho nhà mình, ra đồng kiếm công điểm, xin bà đừng bán con cho kẻ ngu.”
Hứa Nam Nam gào khóc xông về phía Hứa Kiến Sinh, ngồi chồm hổm xuống ôm đùi của Hứa Kiến Sinh lớn tiếng khóc lóc nói.
Hứa Tiểu Mãn cũng bắt chước, cũng xông tới ôm đùi của Hứa Kiến Sinh, đứa bé này khá nghiêm túc, lập tức quỳ xuống đất, dáng vẻ đó đừng nhắc đáng thương cỡ nào.
Người bên cạnh nhìn cũng cảm thấy chua xót: “Chủ nhiệm Hứa, đứa bé đáng thương quá.”
Hứa Kiến Sinh nhìn hai đứa con gái ôm đùi mình, lập tức luống cuống tay chân. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đứa bé đột nhiên chạy vào thành phố, còn thê thảm như vậy.
Hứa Kiến Sinh là khoa trưởng quản lý sản xuất trong mỏ, dù sao cũng là nhân viên, cũng là người có tiếng trong mỏ. Hơn nữa dáng dấp của hắn ta vô cùng cường tráng, thân hình cao lớn, nổi bật giữa đám đông, rất được người ta yêu thích. Điều khiến mọi người cảm thấy khâm phục là chủ nhiệm Hứa còn nuôi bốn đứa cháu, phải biết mấy đứa bé này đều có hộ khẩu nông thôn, không ăn được lương thực cung ứng, cho nên một mình Hứa Kiến Sinh nuôi năm đứa bé một người lớn.
Ở trong lòng các công nhân trong mỏ, đây chắc chắn là người đàn ông đích thực.
Nhưng hôm nay hình tượng của người đàn ông đích thực này hình như bắt đầu tiêu tan rồi. Hình ảnh hai đứa con gái của hắn ta thê thảm chạy từ thôn đến tìm cha cầu xin bắt đầu lưu truyền giữa các công nhân, hơn nữa trải qua thổi phồng trắng trợn, đã bị truyền ra vô cùng đặc sắc.
Thậm chí không cần Hứa Nam Nam tự kể lại, Hứa Kiến Sinh cũng biết tại sao lần này con gái nhà mình vào thành phố.
Sau khi nghe thấy mẹ mình lại muốn gả con cho con trai ngốc của nhà thợ rèn Hồ, Hứa Kiến Sinh vừa tức giận vừa đau khổ, lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của hai đứa con, Hứa Kiến Sinh lập tức không biết nói gì: “Nam Nam, Tiểu Mãn, chúng ta về nhà ăn chút gì trước, cha sẽ không để bà con gả con đi.”
Hứa Nam Nam lo lắng nói: “Lần trước cha cũng hứa với con, nhưng sau đó vẫn nghe lời bà.”
Hứa Kiến Sinh lập tức im lặng.
Hứa Nam Nam khóc lóc nói: “Cha, đừng để con và Tiểu Mãn trở về, con không dám về, bà sẽ đánh chết chúng con. Chúng con đã lén chạy ra ngoài, bằng không bà sẽ nhốt chúng con lại.”
“Ai ôi, thật là quá đáng thương.”
“Đúng vậy, bà nội cũng không thể đối xử với đứa bé như vậy. Bây giờ cũng không phải xã hội cũ, còn có thể tùy tiện để đứa bé nhỏ như vậy đi lấy chồng?”
Hứa Kiến Sinh nghe thấy mọi người thảo luận, mặt đỏ tới mang tai. Khó xử không biết nên phản ứng thế nào, hắn ta cảm thấy đời này mình chưa từng mất mặt như vậy.
“Kiến Sinh, về nhà ăn cơm.”
Mặc dù là nói cho Vệ Quốc Binh nghe, thật ra cũng để người khác nghe thấy. Lúc Hứa Kiến Sinh tới, tin tức này đã bắt đầu truyền ra ngoài.
“Biết gì chưa, con gái nhà chủ nhiệm Hứa tìm tới, nghe nói ông bà muốn bắt cô bé lấy kẻ ngu để đổi lương thực.”
“Chủ nhiệm Hứa còn có con gái, không phải anh ấy chỉ có một đứa con gái và mấy đứa cháu sao?”
“Vậy cô không biết, hai đứa con gái đều đưa về nông thôn nuôi rồi. Cô không thấy à, hai đứa bé đó trông thật sự rất đáng thương, giống như trẻ lang thang.”
Không chỉ các công nhân cảm thấy kinh ngạc, lúc Hứa Kiến Sinh thấy hai đứa con gái của mình thì cũng rất ngạc nhiên, thậm chí cũng không dám tin hai đứa bé trước mặt là con gái mình.
Lúc này mới không gặp bao lâu, sao đã trở thành thế này?
“Nam Nam, Tiểu Mãn, các con đang...” Hứa Kiến Sinh khó xử nhìn hai đứa bé, giơ tay, sắc mặt đầy khó tin.
“Cha, con cho rằng sẽ không còn được gặp lại cha nữa, cha, cha nhất định phải mau cứu con, đừng để bà bán con đi. Con sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho nhà mình, ra đồng kiếm công điểm, xin bà đừng bán con cho kẻ ngu.”
Hứa Nam Nam gào khóc xông về phía Hứa Kiến Sinh, ngồi chồm hổm xuống ôm đùi của Hứa Kiến Sinh lớn tiếng khóc lóc nói.
Hứa Tiểu Mãn cũng bắt chước, cũng xông tới ôm đùi của Hứa Kiến Sinh, đứa bé này khá nghiêm túc, lập tức quỳ xuống đất, dáng vẻ đó đừng nhắc đáng thương cỡ nào.
Người bên cạnh nhìn cũng cảm thấy chua xót: “Chủ nhiệm Hứa, đứa bé đáng thương quá.”
Hứa Kiến Sinh nhìn hai đứa con gái ôm đùi mình, lập tức luống cuống tay chân. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đứa bé đột nhiên chạy vào thành phố, còn thê thảm như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Kiến Sinh là khoa trưởng quản lý sản xuất trong mỏ, dù sao cũng là nhân viên, cũng là người có tiếng trong mỏ. Hơn nữa dáng dấp của hắn ta vô cùng cường tráng, thân hình cao lớn, nổi bật giữa đám đông, rất được người ta yêu thích. Điều khiến mọi người cảm thấy khâm phục là chủ nhiệm Hứa còn nuôi bốn đứa cháu, phải biết mấy đứa bé này đều có hộ khẩu nông thôn, không ăn được lương thực cung ứng, cho nên một mình Hứa Kiến Sinh nuôi năm đứa bé một người lớn.
Ở trong lòng các công nhân trong mỏ, đây chắc chắn là người đàn ông đích thực.
Nhưng hôm nay hình tượng của người đàn ông đích thực này hình như bắt đầu tiêu tan rồi. Hình ảnh hai đứa con gái của hắn ta thê thảm chạy từ thôn đến tìm cha cầu xin bắt đầu lưu truyền giữa các công nhân, hơn nữa trải qua thổi phồng trắng trợn, đã bị truyền ra vô cùng đặc sắc.
Thậm chí không cần Hứa Nam Nam tự kể lại, Hứa Kiến Sinh cũng biết tại sao lần này con gái nhà mình vào thành phố.
Sau khi nghe thấy mẹ mình lại muốn gả con cho con trai ngốc của nhà thợ rèn Hồ, Hứa Kiến Sinh vừa tức giận vừa đau khổ, lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của hai đứa con, Hứa Kiến Sinh lập tức không biết nói gì: “Nam Nam, Tiểu Mãn, chúng ta về nhà ăn chút gì trước, cha sẽ không để bà con gả con đi.”
Hứa Nam Nam lo lắng nói: “Lần trước cha cũng hứa với con, nhưng sau đó vẫn nghe lời bà.”
Hứa Kiến Sinh lập tức im lặng.
Hứa Nam Nam khóc lóc nói: “Cha, đừng để con và Tiểu Mãn trở về, con không dám về, bà sẽ đánh chết chúng con. Chúng con đã lén chạy ra ngoài, bằng không bà sẽ nhốt chúng con lại.”
“Ai ôi, thật là quá đáng thương.”
“Đúng vậy, bà nội cũng không thể đối xử với đứa bé như vậy. Bây giờ cũng không phải xã hội cũ, còn có thể tùy tiện để đứa bé nhỏ như vậy đi lấy chồng?”
Hứa Kiến Sinh nghe thấy mọi người thảo luận, mặt đỏ tới mang tai. Khó xử không biết nên phản ứng thế nào, hắn ta cảm thấy đời này mình chưa từng mất mặt như vậy.
“Kiến Sinh, về nhà ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro