[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 2
2024-10-05 18:35:21
Đừng nói Tiểu Hoa, bản thân cô ấy chịu khổ dưới tay mẹ kế, lúc này cũng đau đến mức da đầu tê dại.
Hai người đang im lặng, tổ trưởng phía trước đã qua cầu gỗ mà la lớn: “Qua cầu gỗ, còn ba dặm nữa là đến dưới chân núi rồi.”
Mọi người đều cúi đầu, không lên tiếng mà tiếp tục đi đường, trên đường núi tĩnh lặng, ngoài tiếng gió gào thét, thì là tiếng tre bương nghiền ép cỏ khô vang tiếng “Xào xạc.”
Một tiếng, một tiếng, nghe vào tai Hứa Tiểu Hoa, cũng giống là tre bương đang từ từ nghiền ép cô.
Mắt thấy sắp đến cầu gỗ bắc qua mương vách đá, phía trước lại truyền tới giọng nói của tổ trưởng: “Khi mọi người đi qua nhất định phải cẩn thận, đừng để tre bương kéo người đi. . .”
Cô ấy còn chưa nói hết, Hứa Tiểu Hoa bỗng nhiên cảm giác dưới chân bị cái gì vấp trúng, cả người lập tức mất trọng lương.
Một tiếng hét thảm thiết chói tai, trong núi rừng mùa đông âm u lạnh lẽo, giống như có thể phá màng nhĩ của người ta, Lý Kiều Kiều kịp phản ứng đầu tiên, chỉ thấy Hứa Tiểu Hoa hơi rớt lại phía sau mình cả người đều ngã sang bên cạnh.
Bên cạnh chính là sườn dốc.
Lý Kiều Kiều lập tức không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn Hứa Tiểu Hoa và tre trên lưng rơi xuống vách núi giống như xe lửa chệch đường ray.
“Tiểu Hoa!”
Cây cối trên vách núi tươi tốt, bốn cây tre bương trên lưng ngoài ý muốn vắt ngang Hứa Tiểu Hoa giữa đám cây cối ở vách núi, khi mọi người vừa muốn thở phào, Lý Kiều Kiều bỗng nhiên run rẩy nói: “Mau, mau, dây đang siết cổ Tiểu Hoa.”
Mọi người lập tức bỏ tre bương trên lưng xuống, ba chân bốn cẳng chém đứt cành cây lộn xộn gần đó, dồn sức kéo Hứa Tiểu Hoa lên.
Trên mặt và trên cổ Hứa Tiểu Hoa đều là vết máu, áo bông cũng rách tươm, chưa tỉnh hồn liếc nhìn mọi người, ngất xỉu. Lý Kiều Kiều thấy cổ cô có vết siết rõ ràng, lập tức khóc: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, cậu đừng làm tớ sợ, cậu mau tỉnh lại!”
Giấc ngủ này của Hứa Tiểu Hoa rất sâu, cô mơ thấy một giấc mơ, ở trong mơ, cô nhớ ra mình vốn dĩ là nghiên cứu sinh của thế kỷ 21.
Hai người đang im lặng, tổ trưởng phía trước đã qua cầu gỗ mà la lớn: “Qua cầu gỗ, còn ba dặm nữa là đến dưới chân núi rồi.”
Mọi người đều cúi đầu, không lên tiếng mà tiếp tục đi đường, trên đường núi tĩnh lặng, ngoài tiếng gió gào thét, thì là tiếng tre bương nghiền ép cỏ khô vang tiếng “Xào xạc.”
Một tiếng, một tiếng, nghe vào tai Hứa Tiểu Hoa, cũng giống là tre bương đang từ từ nghiền ép cô.
Mắt thấy sắp đến cầu gỗ bắc qua mương vách đá, phía trước lại truyền tới giọng nói của tổ trưởng: “Khi mọi người đi qua nhất định phải cẩn thận, đừng để tre bương kéo người đi. . .”
Cô ấy còn chưa nói hết, Hứa Tiểu Hoa bỗng nhiên cảm giác dưới chân bị cái gì vấp trúng, cả người lập tức mất trọng lương.
Một tiếng hét thảm thiết chói tai, trong núi rừng mùa đông âm u lạnh lẽo, giống như có thể phá màng nhĩ của người ta, Lý Kiều Kiều kịp phản ứng đầu tiên, chỉ thấy Hứa Tiểu Hoa hơi rớt lại phía sau mình cả người đều ngã sang bên cạnh.
Bên cạnh chính là sườn dốc.
Lý Kiều Kiều lập tức không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn Hứa Tiểu Hoa và tre trên lưng rơi xuống vách núi giống như xe lửa chệch đường ray.
“Tiểu Hoa!”
Cây cối trên vách núi tươi tốt, bốn cây tre bương trên lưng ngoài ý muốn vắt ngang Hứa Tiểu Hoa giữa đám cây cối ở vách núi, khi mọi người vừa muốn thở phào, Lý Kiều Kiều bỗng nhiên run rẩy nói: “Mau, mau, dây đang siết cổ Tiểu Hoa.”
Mọi người lập tức bỏ tre bương trên lưng xuống, ba chân bốn cẳng chém đứt cành cây lộn xộn gần đó, dồn sức kéo Hứa Tiểu Hoa lên.
Trên mặt và trên cổ Hứa Tiểu Hoa đều là vết máu, áo bông cũng rách tươm, chưa tỉnh hồn liếc nhìn mọi người, ngất xỉu. Lý Kiều Kiều thấy cổ cô có vết siết rõ ràng, lập tức khóc: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, cậu đừng làm tớ sợ, cậu mau tỉnh lại!”
Giấc ngủ này của Hứa Tiểu Hoa rất sâu, cô mơ thấy một giấc mơ, ở trong mơ, cô nhớ ra mình vốn dĩ là nghiên cứu sinh của thế kỷ 21.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro