[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 20
2024-10-05 18:35:21
Hứa Tiểu Hoa được dặn dò, đã đặt chuyện này trong lòng, bởi vì nếu thật sự bị nứt da, cô cũng không có tiền mua cao nứt da , mùa đông này cũng khó qua.
Cô ngồi trước bàn khoảng mười phút, còn chưa nghĩ ra viết thế nào, sợ không chú ý, sẽ để anh trai phát hiện tình cảnh thật sự của cô. Suy tính những một lúc, mới hạ bút viết: “Anh, gần đây anh ở bộ đội thế nào? Huấn luyện có khổ cực không, bây giờ bên Nội Mông lạnh lắm nhỉ? Chỗ chúng em cũng đã lạnh lắm rồi...”
Sau khi nói chuyện này, mới lại viết: “Anh, gần đây em có một không suy nghĩ không chín chắn, muốn bàn bạc với anh. Bên này tuy nói bốn năm năm sau tốt nghiệp sẽ phân phối công việc, nhưng quả thật quá xa vời, em sợ mấy năm sau không thể yên ổn. Em muốn thừa dịp bây giờ tuổi tác còn nhỏ, đi học chút kỹ thuật. Nhưng mà học hành bên này khá bận rộn, không có thời gian.
Không biết bên cạnh có nhà lãnh đạo, cần tuyển người giúp việc không, hoặc là phòng ăn, bộ hậu cần cần tuyển nhân viên không? Nếu như có, em muốn đi xem thử.”
Cuối cùng lại không muốn anh cô nhìn ra dấu vết trong bức thư mỏng, bèn viết thêm: “Đây chỉ là suy nghĩ không chín chắn của em, nếu như anh cảm thấy không thích hợp, vậy em vẫn đi học ở đây, sau khi tốt nghiệp nếu thật sự có thể phân phối công việc thì cũng xem như có tiền đồ. Em ở bên này cuộc sống đều tốt, anh không cần lo, chờ nghỉ đông em sẽ về nhà với Kiều Kiều ở một tháng, mong đợi lần sau chúng ta gặp nhau.”
Ký tên: “Em gái Tiểu Hoa” .
Sau khi viết xong, Hứa Tiểu Hoa lại kiểm tra mấy lần, cảm thấy không có vấn đề gì mới dán tem lên, mỗi lần anh trai gửi thư tới đều sẽ kèm một hai cái tem cho cô, cho nên cô không thiếu tem. Chuẩn bị buổi trưa sẽ giao cho chủ nhiệm lớp, nhờ thấy ấy khi đến trấn thì cầm tới bưu điện.
Cô vừa cất thư, cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa: “Hứa Tiểu Hoa ở đây không?”
Là giọng của chủ nhiệm lớp, Hứa Tiểu Hoa vội vàng đáp: “Có, là thầy Trương sao?” Trong lòng hơi kỳ quái, lúc này chủ nhiệm lớp đến tìm cô làm gì?
“Phải!”
Không ngờ vừa mở cửa, trừ chủ nhiệm lớp giáo viên Trương ra thì còn có hai người, một dì vóc người khá thon gầy, mặc một chiếc áo khoác vải nhung màu xám không mới, nhìn có hơi phong trần, giống như đã lâu không nghỉ ngơi tốt. Một người khác là thanh niên hơi tuấn tú, mặc áo nhung màu lam, ánh mắt hai người nhìn cô đều hơi kỳ quái.
Hứa Tiểu Hoa không biết hình dung thế nào, ánh mắt đó có đau khổ, kinh ngạc, lại hình như có nhiệt liệt, hy vọng. Dì trước mặt giống như sắp rơi nước mắt vậy, biểu cảm của thanh niên phong phú hơn một chút, nhìn cô một lúc, nhìn dì bên cạnh anh ấy một lúc, tựa hồ đang so sánh cái gì?
Hứa Tiểu Hoa nhất thời hơi hoang mang, hỏi nhỏ: “Thầy Trương, có chuyện gì không?”
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa, lại nhìn đồng chí Tần, cũng cảm thấy quá giống, mãi mới nói: “Đồng chí Tần tới từ thủ đô, đặc biệt đến tìm em, nếu không thì hai người trò chuyện trước?”
Sợ Hứa Tiểu Hoa có lòng đề phòng, bèn bổ sung: “Thầy đã xem thư giới thiệu và chứng minh của đồng chí Tần rồi, em không cần lo lắng.”
“Được, cảm ơn thầy Trương.” Sau đó đưa thư mới viết cho chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp vừa đi, Hứa Tiểu Hoa cảm thấy để người ta đứng ở cửa cũng không thích hợp, mời hai đồng chí vào nhà ngồi.
Cô đi bộ khập khiễng, trên đùi còn quấn vải thưa thật dày, lập tức khiến Tần Vũ chú ý, run rẩy hỏi: “Chân cháu sao thế?”
Cô ngồi trước bàn khoảng mười phút, còn chưa nghĩ ra viết thế nào, sợ không chú ý, sẽ để anh trai phát hiện tình cảnh thật sự của cô. Suy tính những một lúc, mới hạ bút viết: “Anh, gần đây anh ở bộ đội thế nào? Huấn luyện có khổ cực không, bây giờ bên Nội Mông lạnh lắm nhỉ? Chỗ chúng em cũng đã lạnh lắm rồi...”
Sau khi nói chuyện này, mới lại viết: “Anh, gần đây em có một không suy nghĩ không chín chắn, muốn bàn bạc với anh. Bên này tuy nói bốn năm năm sau tốt nghiệp sẽ phân phối công việc, nhưng quả thật quá xa vời, em sợ mấy năm sau không thể yên ổn. Em muốn thừa dịp bây giờ tuổi tác còn nhỏ, đi học chút kỹ thuật. Nhưng mà học hành bên này khá bận rộn, không có thời gian.
Không biết bên cạnh có nhà lãnh đạo, cần tuyển người giúp việc không, hoặc là phòng ăn, bộ hậu cần cần tuyển nhân viên không? Nếu như có, em muốn đi xem thử.”
Cuối cùng lại không muốn anh cô nhìn ra dấu vết trong bức thư mỏng, bèn viết thêm: “Đây chỉ là suy nghĩ không chín chắn của em, nếu như anh cảm thấy không thích hợp, vậy em vẫn đi học ở đây, sau khi tốt nghiệp nếu thật sự có thể phân phối công việc thì cũng xem như có tiền đồ. Em ở bên này cuộc sống đều tốt, anh không cần lo, chờ nghỉ đông em sẽ về nhà với Kiều Kiều ở một tháng, mong đợi lần sau chúng ta gặp nhau.”
Ký tên: “Em gái Tiểu Hoa” .
Sau khi viết xong, Hứa Tiểu Hoa lại kiểm tra mấy lần, cảm thấy không có vấn đề gì mới dán tem lên, mỗi lần anh trai gửi thư tới đều sẽ kèm một hai cái tem cho cô, cho nên cô không thiếu tem. Chuẩn bị buổi trưa sẽ giao cho chủ nhiệm lớp, nhờ thấy ấy khi đến trấn thì cầm tới bưu điện.
Cô vừa cất thư, cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa: “Hứa Tiểu Hoa ở đây không?”
Là giọng của chủ nhiệm lớp, Hứa Tiểu Hoa vội vàng đáp: “Có, là thầy Trương sao?” Trong lòng hơi kỳ quái, lúc này chủ nhiệm lớp đến tìm cô làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phải!”
Không ngờ vừa mở cửa, trừ chủ nhiệm lớp giáo viên Trương ra thì còn có hai người, một dì vóc người khá thon gầy, mặc một chiếc áo khoác vải nhung màu xám không mới, nhìn có hơi phong trần, giống như đã lâu không nghỉ ngơi tốt. Một người khác là thanh niên hơi tuấn tú, mặc áo nhung màu lam, ánh mắt hai người nhìn cô đều hơi kỳ quái.
Hứa Tiểu Hoa không biết hình dung thế nào, ánh mắt đó có đau khổ, kinh ngạc, lại hình như có nhiệt liệt, hy vọng. Dì trước mặt giống như sắp rơi nước mắt vậy, biểu cảm của thanh niên phong phú hơn một chút, nhìn cô một lúc, nhìn dì bên cạnh anh ấy một lúc, tựa hồ đang so sánh cái gì?
Hứa Tiểu Hoa nhất thời hơi hoang mang, hỏi nhỏ: “Thầy Trương, có chuyện gì không?”
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa, lại nhìn đồng chí Tần, cũng cảm thấy quá giống, mãi mới nói: “Đồng chí Tần tới từ thủ đô, đặc biệt đến tìm em, nếu không thì hai người trò chuyện trước?”
Sợ Hứa Tiểu Hoa có lòng đề phòng, bèn bổ sung: “Thầy đã xem thư giới thiệu và chứng minh của đồng chí Tần rồi, em không cần lo lắng.”
“Được, cảm ơn thầy Trương.” Sau đó đưa thư mới viết cho chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp vừa đi, Hứa Tiểu Hoa cảm thấy để người ta đứng ở cửa cũng không thích hợp, mời hai đồng chí vào nhà ngồi.
Cô đi bộ khập khiễng, trên đùi còn quấn vải thưa thật dày, lập tức khiến Tần Vũ chú ý, run rẩy hỏi: “Chân cháu sao thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro