[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 25
2024-10-05 18:35:21
Chị Lâm làm việc ở nhà họ Hứa tám chín năm, nghe được tin tức tốt này, cũng vui vì người nhà họ Hứa, cười nói: “Vậy sau này gia đình sẽ náo nhiệt, dì đó, phải bận rộn rồi, quần áo, giầy, chăn nệm của đứa nhỏ này, có phải cũng nên chuẩn bị không?”
Thẩm Phượng Nghi cười ha hả nói: “Phải phải! Tiểu Lâm, tối hôm nay chúng ta không nấu cơm, cô đến cửa hàng tổng hợp với tôi, tôi đi mua ít vải làm quần áo cho Tiểu Như...”
Vốn dĩ chị Lâm vốn muốn khuyên bà ấy mắc bệnh thì nghỉ ngơi thêm hai ngày, nhưng thấy bà cụ vui vẻ, không có dáng vẻ của bệnh tật, trong lòng cũng suy nghĩ, lúc này không khỏe không chỉ do gió lạnh, sợ còn là tâm bệnh.
Chuyến này, không chỉ là Tiểu Vũ sợ mất hy vọng, sợ là bà cụ cũng trằn trọc lo lắng vì chuyện này, lúc này mới bị bệnh.
Hai người vừa ra khỏi nhà, gặp được bà cụ Ngô ở bên cạnh, thuận miệng tán gẫu một câu: “Chị Thẩm đi đâu đấy”
Thẩm Phượng Nghi cười tủm tỉm nói: “Mau chút vải cho cháu gái út của tôi, làm thêm mấy bộ đồ.”
Bà cụ Ngô đang gật đầu, bỗng nhiên kịp phản ứng: “Cháu gái út? Tìm được Tiểu Như rồi sao?”
“Phải, tìm được rồi, Tiểu Vũ gọi điện thoại về, tìm được rồi. Mẹ ruột nói tìm được rồi thì chắc chắn là thật, không phải đùa.”
Bà cụ Ngô cười nói: “Không đùa không đùa, chị già, tôi đã nói chị có phúc, đã nhiều năm như vậy vẫn có thể tìm được đứa trẻ mất tíc.”
Thẩm Phượng Nghi cười nói: “Nếu chúng tôi có cái phúc đó, tôi chỉ hy vọng đứa nhỏ này có phúc là được, hôm nào tôi sẽ dẫn con bé đến nhà bà chơi.”
“Nhất định phải dẫn đến cho tôi gặp.”
Thẩm Phượng Nghi chân trước mới ra ngoài, chân sau người lân cận ngõ Bạch Vân đều biết, cháu gái bị mất tích mười năm của nhà họ Hứa đã tìm được, sắp về nhà rồi.
Chạng vạng tối, màn đêm buông xuống, Diệp Hằng mặc áo sơ mi trắng đơn bạc, quần màu xanh lá cây vừa vào cửa nhà thì nghe thấy bà nội đang bày bát đũa bên bàn nói với mẹ kế Từ Ngạn Hoa của anh: “Nghe nói là tìm được cháu gái nhỏ của bà cụ Thẩm rồi, Tần Vũ tự mình đi đón, chắc không sai được...”
Diệp Hằng sửng sốt, ngừng thở hỏi: “Ai? Tiểu Hoa Hoa sao?”
Từ Ngạn Hoa thấy con kế đã về, vội vàng cười nói: “Phải đó, nhiều năm như vậy mà con còn nhớ tên mụ của đứa nhỏ này. Tiểu Hằng, sao bây giờ con mới về?”
Diệp Hằng cũng không để ý, mà là quay đầu hơi gấp gáp hỏi bà nội: “Tiểu Hoa Hoa về rồi sao?”
Bà cụ Diệp bất mãn trợn mắt nhìn anh: “Đứa nhỏ này, dì Từ hỏi cháu kia kìa?”
Từ Ngạn Hoa lơ đễnh nói: “Mẹ, không sao, Tiểu Hằng từ trước đến giờ đều như vậy.” Đứa con kế này luôn nổi tiếng đánh nhau, gây họa đánh nhau cũng hay xảy ra, đừng nói không để ý tới bà ta, cho dù thật sự không đau không nhột chọc khóe bà ta trong lời nói, bà ta cũng không thể nói gì.
Bà cụ Diệp hơi than thở, nói với cháu trai: “Đứa bé đó vẫn chưa về, chắc cũng chỉ mấy ngày thôi.”
Cụ ấy ngược lại nhớ cháu trai khi còn bé có quan hệ tốt nhất với đứa nhỏ này, sau đó cháu gái nhỏ nhà họ Hứa mất tích, con dâu nhà mình qua đời vì bệnh, trong lúc vô tình cháu trai cũng trở nên ương bướng.
Trong đêm đông, gió trong sân rét buốt, Diệp Hằng bị cho rằng khó dây dưa đột nhiên cảm thấy được trong lồng ngực chậm rãi được rót vào một dòng nước ấm, chảy khắp người anh theo gân mạch.
Như nằm mơ vậy, em gái đậu nhỏ, lại vẫn có thể được tìm về rồi!
Thẩm Phượng Nghi cười ha hả nói: “Phải phải! Tiểu Lâm, tối hôm nay chúng ta không nấu cơm, cô đến cửa hàng tổng hợp với tôi, tôi đi mua ít vải làm quần áo cho Tiểu Như...”
Vốn dĩ chị Lâm vốn muốn khuyên bà ấy mắc bệnh thì nghỉ ngơi thêm hai ngày, nhưng thấy bà cụ vui vẻ, không có dáng vẻ của bệnh tật, trong lòng cũng suy nghĩ, lúc này không khỏe không chỉ do gió lạnh, sợ còn là tâm bệnh.
Chuyến này, không chỉ là Tiểu Vũ sợ mất hy vọng, sợ là bà cụ cũng trằn trọc lo lắng vì chuyện này, lúc này mới bị bệnh.
Hai người vừa ra khỏi nhà, gặp được bà cụ Ngô ở bên cạnh, thuận miệng tán gẫu một câu: “Chị Thẩm đi đâu đấy”
Thẩm Phượng Nghi cười tủm tỉm nói: “Mau chút vải cho cháu gái út của tôi, làm thêm mấy bộ đồ.”
Bà cụ Ngô đang gật đầu, bỗng nhiên kịp phản ứng: “Cháu gái út? Tìm được Tiểu Như rồi sao?”
“Phải, tìm được rồi, Tiểu Vũ gọi điện thoại về, tìm được rồi. Mẹ ruột nói tìm được rồi thì chắc chắn là thật, không phải đùa.”
Bà cụ Ngô cười nói: “Không đùa không đùa, chị già, tôi đã nói chị có phúc, đã nhiều năm như vậy vẫn có thể tìm được đứa trẻ mất tíc.”
Thẩm Phượng Nghi cười nói: “Nếu chúng tôi có cái phúc đó, tôi chỉ hy vọng đứa nhỏ này có phúc là được, hôm nào tôi sẽ dẫn con bé đến nhà bà chơi.”
“Nhất định phải dẫn đến cho tôi gặp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Phượng Nghi chân trước mới ra ngoài, chân sau người lân cận ngõ Bạch Vân đều biết, cháu gái bị mất tích mười năm của nhà họ Hứa đã tìm được, sắp về nhà rồi.
Chạng vạng tối, màn đêm buông xuống, Diệp Hằng mặc áo sơ mi trắng đơn bạc, quần màu xanh lá cây vừa vào cửa nhà thì nghe thấy bà nội đang bày bát đũa bên bàn nói với mẹ kế Từ Ngạn Hoa của anh: “Nghe nói là tìm được cháu gái nhỏ của bà cụ Thẩm rồi, Tần Vũ tự mình đi đón, chắc không sai được...”
Diệp Hằng sửng sốt, ngừng thở hỏi: “Ai? Tiểu Hoa Hoa sao?”
Từ Ngạn Hoa thấy con kế đã về, vội vàng cười nói: “Phải đó, nhiều năm như vậy mà con còn nhớ tên mụ của đứa nhỏ này. Tiểu Hằng, sao bây giờ con mới về?”
Diệp Hằng cũng không để ý, mà là quay đầu hơi gấp gáp hỏi bà nội: “Tiểu Hoa Hoa về rồi sao?”
Bà cụ Diệp bất mãn trợn mắt nhìn anh: “Đứa nhỏ này, dì Từ hỏi cháu kia kìa?”
Từ Ngạn Hoa lơ đễnh nói: “Mẹ, không sao, Tiểu Hằng từ trước đến giờ đều như vậy.” Đứa con kế này luôn nổi tiếng đánh nhau, gây họa đánh nhau cũng hay xảy ra, đừng nói không để ý tới bà ta, cho dù thật sự không đau không nhột chọc khóe bà ta trong lời nói, bà ta cũng không thể nói gì.
Bà cụ Diệp hơi than thở, nói với cháu trai: “Đứa bé đó vẫn chưa về, chắc cũng chỉ mấy ngày thôi.”
Cụ ấy ngược lại nhớ cháu trai khi còn bé có quan hệ tốt nhất với đứa nhỏ này, sau đó cháu gái nhỏ nhà họ Hứa mất tích, con dâu nhà mình qua đời vì bệnh, trong lúc vô tình cháu trai cũng trở nên ương bướng.
Trong đêm đông, gió trong sân rét buốt, Diệp Hằng bị cho rằng khó dây dưa đột nhiên cảm thấy được trong lồng ngực chậm rãi được rót vào một dòng nước ấm, chảy khắp người anh theo gân mạch.
Như nằm mơ vậy, em gái đậu nhỏ, lại vẫn có thể được tìm về rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro