[Thập Niên 60] Cô Em Gái Mất Tích Đã Trở Về
Chương 8
2024-10-05 18:35:21
Sự khinh thường miệt thị trong mắt cô ta khiến Lý Kiều Kiều không vui: “Thôi Mẫn, cô có ý gì đấy? Trong ký túc xá mất đồ, chẳng lẽ còn liên quan đến chúng tôi? Mọi người đều sống chung một nơi, nói bậy bạ sẽ ảnh hưởng tình cảm đấy!”
Thôi Mẫn nhún vai, cô ta biết Lý Kiều Kiều bảo vệ Hứa Tiểu Hoa giống như gà mái bảo vệ gà con, hơi bĩu môi nói: “Cũng không phải là tôi nói bậy bạ, lúc này có được người lẫn tang vật, nè, cô hỏi chị Bình đi!”
Nói xong thì dáng vẻ xem kịch vui, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Hoa.
Hứa Tiểu Hoa nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chị Bình, Thôi Mẫn nói em trộm xà bông thơm của chị, chị cũng cho là như vậy sao?”
Phương Tiểu Bình hơi cau mày, hơi khó xử nói: “Tiểu Hoa, chị biết em không phải người như vậy, nhưng mà xà bông thơm của chị quả thật xuất hiện trong hòm của em.”
Nói xong, thì cầm ra một cục xà bông thơm từ trong túi bọc màu vàng.
Hứa Tiểu Hoa chỉ nhìn, đã khẳng định nói: “Đây là của em, hai năm trước, anh trai em vừa đi làm lính, lĩnh một khoản trợ cấp đã mua cho em.”
Cô một mực không chịu dùng, suy nghĩ gặp phải chuyện gì, còn có thể cầm để đổi năm sáu hào.
Suy nghĩ một chút, Hứa Tiểu Hoa nói tiếp: “Chị Bình, chị nhìn giấy bọc mặc dù hoàn hảo, nhưng mà để lâu nên vẫn hơi đổi màu, xà bông thơm của chị nhất định là mới tinh đúng không?”
Phương Tiểu Bình không nói gì, khi chị ta cầm thì phát hiện, mặc dù là túi đựng giống nhau, nhưng là miếng này rõ ràng đã để âu.
Hứa Tiểu Hoa thấy chị ta yên lặng, cũng không nói gì thêm. Đây là đồ của cô, cô không sợ có miệng không nói được. Con người cô sợ nhất là phiền phức, nhưng mà phiền toái tới thật, cô cũng không sợ. Từ nhỏ cô không có trưởng bối đáng tin để dựa dẫm, gặp chuyện cũng đều tự mình xử lý.
Biết rõ sơ sơ tình hình, Hứa Tiểu Hoa mới dành thời giờ đánh giá ký túc xá, phát hiện tay cầm trên hòm của cô bị cạy đứt rồi, quần áo và một đôi giày cỏ mới cũng chất ở trên giường, còn có hai bức thư mà anh trai cô gần đây gửi cho cô, bị rút ra khỏi lớp ghép của hòm, mở ra trên giường.
Sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, lạnh nhạt hỏi: “Bạn học Phương, chị cạy hòm của tôi không đủ, còn cần mở trộm thư của tôi sao? Chẳng lẽ chị cảm thấy, bức thư mỏng đó của tôi, có thể chứa được xà bông thơm của chị à?”
Từ “Chị Bình” đến “Bạn học Phương”, Hứa Tiểu Hoa lập tức kéo xa khoảng cách của hai người, Phương Tiểu Bình hơi ngơ ngác trước sự tức giận đột ngột của cô, thư không phải do cô ta xé. Lúc ấy chị ta nghe Thôi Mẫn nói, hình như trong hòm của Tiểu Hoa có cục xà bông thơm, chị ta còn do dự, Thôi Mẫn đã lấy dao phay chặt tay cầm của họ, chờ thật sự thấy được cục xà bông thơm cùng nhãn hiệu, cùng vỏ bọc, chị ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Bình thường chị ta và Tiểu Hoa chung sống rất tốt, theo bản năng biết, Tiểu Hoa sẽ không làm những chuyện trộm gà trộm chó. Chị ta chuẩn bị nói không phải là mình, nhưng mà Thôi Mẫn đã nói một chuỗi lời khai trừ, phân xử, cuối cùng còn nói một đoạn: “Bắt cô ta bồi thường, nếu như cô ta không muốn bị khai trừ thì để cô ta bỏ tiền giải quyết, không phải anh cô ta thăng làm đại đội trưởng à, kiểu gì cũng không thiếu mấy đồng tiền chứ?”
Hứa Tiểu Hoa không thiếu, nhưng mà chị ta thiếu, bố chị ta tìm một công việc tạm thời cho chị ta ở trong huyện, cần năm mươi tệ, nhà gom góp kiểu gì cũng chỉ có thể góp được hơn ba mươi.
Thôi Mẫn nhún vai, cô ta biết Lý Kiều Kiều bảo vệ Hứa Tiểu Hoa giống như gà mái bảo vệ gà con, hơi bĩu môi nói: “Cũng không phải là tôi nói bậy bạ, lúc này có được người lẫn tang vật, nè, cô hỏi chị Bình đi!”
Nói xong thì dáng vẻ xem kịch vui, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Hoa.
Hứa Tiểu Hoa nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chị Bình, Thôi Mẫn nói em trộm xà bông thơm của chị, chị cũng cho là như vậy sao?”
Phương Tiểu Bình hơi cau mày, hơi khó xử nói: “Tiểu Hoa, chị biết em không phải người như vậy, nhưng mà xà bông thơm của chị quả thật xuất hiện trong hòm của em.”
Nói xong, thì cầm ra một cục xà bông thơm từ trong túi bọc màu vàng.
Hứa Tiểu Hoa chỉ nhìn, đã khẳng định nói: “Đây là của em, hai năm trước, anh trai em vừa đi làm lính, lĩnh một khoản trợ cấp đã mua cho em.”
Cô một mực không chịu dùng, suy nghĩ gặp phải chuyện gì, còn có thể cầm để đổi năm sáu hào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ một chút, Hứa Tiểu Hoa nói tiếp: “Chị Bình, chị nhìn giấy bọc mặc dù hoàn hảo, nhưng mà để lâu nên vẫn hơi đổi màu, xà bông thơm của chị nhất định là mới tinh đúng không?”
Phương Tiểu Bình không nói gì, khi chị ta cầm thì phát hiện, mặc dù là túi đựng giống nhau, nhưng là miếng này rõ ràng đã để âu.
Hứa Tiểu Hoa thấy chị ta yên lặng, cũng không nói gì thêm. Đây là đồ của cô, cô không sợ có miệng không nói được. Con người cô sợ nhất là phiền phức, nhưng mà phiền toái tới thật, cô cũng không sợ. Từ nhỏ cô không có trưởng bối đáng tin để dựa dẫm, gặp chuyện cũng đều tự mình xử lý.
Biết rõ sơ sơ tình hình, Hứa Tiểu Hoa mới dành thời giờ đánh giá ký túc xá, phát hiện tay cầm trên hòm của cô bị cạy đứt rồi, quần áo và một đôi giày cỏ mới cũng chất ở trên giường, còn có hai bức thư mà anh trai cô gần đây gửi cho cô, bị rút ra khỏi lớp ghép của hòm, mở ra trên giường.
Sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, lạnh nhạt hỏi: “Bạn học Phương, chị cạy hòm của tôi không đủ, còn cần mở trộm thư của tôi sao? Chẳng lẽ chị cảm thấy, bức thư mỏng đó của tôi, có thể chứa được xà bông thơm của chị à?”
Từ “Chị Bình” đến “Bạn học Phương”, Hứa Tiểu Hoa lập tức kéo xa khoảng cách của hai người, Phương Tiểu Bình hơi ngơ ngác trước sự tức giận đột ngột của cô, thư không phải do cô ta xé. Lúc ấy chị ta nghe Thôi Mẫn nói, hình như trong hòm của Tiểu Hoa có cục xà bông thơm, chị ta còn do dự, Thôi Mẫn đã lấy dao phay chặt tay cầm của họ, chờ thật sự thấy được cục xà bông thơm cùng nhãn hiệu, cùng vỏ bọc, chị ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Bình thường chị ta và Tiểu Hoa chung sống rất tốt, theo bản năng biết, Tiểu Hoa sẽ không làm những chuyện trộm gà trộm chó. Chị ta chuẩn bị nói không phải là mình, nhưng mà Thôi Mẫn đã nói một chuỗi lời khai trừ, phân xử, cuối cùng còn nói một đoạn: “Bắt cô ta bồi thường, nếu như cô ta không muốn bị khai trừ thì để cô ta bỏ tiền giải quyết, không phải anh cô ta thăng làm đại đội trưởng à, kiểu gì cũng không thiếu mấy đồng tiền chứ?”
Hứa Tiểu Hoa không thiếu, nhưng mà chị ta thiếu, bố chị ta tìm một công việc tạm thời cho chị ta ở trong huyện, cần năm mươi tệ, nhà gom góp kiểu gì cũng chỉ có thể góp được hơn ba mươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro