Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chưa Thành Công...

Tam Dương Thái Lai

2024-10-06 00:59:23

Liên Thanh Bách vỗ mạnh tay: “Ha ha, anh biết ngay là em đã hiểu lầm rồi. Anh nói với em, người phụ nữ đó là lính văn nghệ Ngô Gia Gia, thích Hướng Triều Dương, nhưng Hướng Triều Dương không thích cô ta. Chắc là do Ngô Gia Gia vì muốn tiếp cận Hướng Triều Dương mới chiếm chỗ ngồi của em, yên tâm rồi chứ, con người Triều Dương rất chính trực.”

Mạt Mạt đè ấn đường đang giật của mình, cô đương nhiên biết việc chiếm chỗ không có liên quan gì với tảng băng đó, vốn dĩ là muốn nghĩ những tin đồn để thuận lợi hãm hại nhân phẩm của Hướng Triều Dương, lần này thì tốt rồi, còn được tẩy trắng cho anh.

Anh em hai người đi được năm phút, Liên Mạt Mạt lần đầu phát hiện anh trai có tiềm năng của Đường Tăng, mà đó còn là kiểu “người mà tôi thích, bạn nhất định sẽ phải thích, không thích cũng phải thuyết phục bạn thích”, thật đòi mạng.

Liên Mạt Mạt thực sự không thể nào chịu đựng nổi: “Anh trai, có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?”

Năm phút sau em gái cuối cùng mới trả lời một câu, Liên Thanh Bách cười xòa: “Một vạn cái anh cũng đáp ứng.”

“Vậy thì im miệng đi.”

 Liên Thanh Bách trầm mặc hai giây: “Ngoại trừ cái này.”

Mạt Mạt: “...”

Mạt Mạt bây giờ hy vọng nhất là có thể nhanh đến nơi một chút, mười phút sau, Mạt Mạt dừng bước, chung cư?

Quân khu của Châu Thị cơ sở vật chất rất đầy đủ, chung cư của quân nhân là được xây dựng cách đây không lâu, nhưng cho dù chung cư có ít người nhà của quân nhân thì anh trai cũng không đủ cấp bậc để được phân phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quên nói, anh trai năm nay 22 tuổi, làm lính được năm năm, bởi vì nhờ đồng đội của cha mà anh trai rất được chăm sóc, tố chất của bản thân vượt trội, lúc diễn tập lập được công, lại có những biểu hiện xuất sắc, quân đội đúng lúc đang cần người tài, vừa thăng chức thành đại đội trưởng.

Liên Thanh Bách thấy em gái không đi mới giải thích: “Anh là sợ em một cô gái ở khách sạn không an toàn, vì vậy đã cố tình mượn nhà của Hướng Triều Dương đấy.”

Mạt Mạt có chút cạn lời.

Tất cả khách sạn đều không an toàn, quân khu là nơi an toàn nhất, mà niên đại này muốn ở khách sạn cũng cần phải có thư giới thiệu, làm thế nào mà không an toàn được chứ?

Anh trai của cô sau này tuyệt đối sẽ là một người anh trai tốt 34 chữ hiếu: “Khiến cho anh phải bận tâm rồi.”

Liên Thanh Bách vui mừng, cả con đường sắc mặt em gái đều không tốt, thật là làm tan nát trái tim của người đàn ông như anh ấy, chỉ có thể cảm thán, em gái lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình rồi, nhưng anh có thể nói vẫn là hy vọng em gái đừng lớn nữa được không?

Hiện tại đã là bốn giờ rưỡi chiều, mùa đông trời tối sớm, chung cư đã chuẩn bị cơm tối hết rồi. Nhìn thấy Liên Thanh Bách, có người biết đến chào hỏi.

“Đại đội trưởng Liên, đón em gái cậu đến rồi à, dáng vẻ thật thanh tú.”

Liên Thanh Bách nghe thấy có người khen em gái, còn vui mừng hơn so với khen anh ấy: “Chị dâu Vương nấu cơm à!”

“Đúng vậy, không phải là đã đến giờ rồi sao.” Chị dâu Vương vừa nói vừa liếc qua người của Mạt Mạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liên Thanh Bách không muốn bị người khác quay quanh, nhanh chóng kéo Mạt Mạt lên lầu. Nhà của Hướng Triều Dương ở lầu ba, hai phòng ngủ, tầm 50m, trong nhà sạch sẽ, có thể nhìn ra hai ngày nay đã được tổng vệ sinh qua.

Liên Thanh Bách đặt bưu kiện xuống: “Dụng cụ trong nhà đều là quân khu cho đấy, đã nhìn thấy con dấu của dụng cụ trong nhà hết chưa, đợi sau này anh trai chia phòng rồi cũng sẽ được phân.”

Ngón tay Liên Mạt Mạt sờ vào các con dấu, cong mắt: “Vậy em đợi anh trai chia phòng.”

Liên Thanh Bách dẫn Mạt Mạt đến phòng ngủ: “Cái chăn là của anh, vỏ chăn anh đều giặt hết rồi, anh sợ phòng lạnh, đã mượn một cái giường trải cho em ở bên kia rồi.”

“Vậy anh đắp cái gì?”

“Anh đắp chăn mượn.”

Trong lòng Mạt Mạt ấm áp, anh trai đây là sợ cô chê cái chăn mà người khác đã đắp qua.

Liên Thanh Bách tiếp tục nói: “Nhà bếp anh đã mua một ít than tổ ong, chén đũa là Triều Dương chuẩn bị, đồ ăn thì anh đã đổi được một ít mì, gạo thì cũng đổi được một cân, rau thì chỉ có bắp cải và khoai tây, đúng rồi còn có nửa cân thịt, đối phó hai ngày trước đã, đợi anh trai nghĩ cách đổi cho em.”

Mạt Mạt vội ngắt lời anh trai: “Anh trai, em chỉ ở mấy ngày, cũng không phải ở lâu dài, nhiêu đây đủ rồi.”

Mạt Mạt sẽ không quên thứ quan trọng: “Anh trai, để em ở đây một mình đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Số ký tự: 0