Đánh Tiếng Trướ...
Tam Dương Thái Lai
2024-10-06 00:59:23
“Là chocolate đó, đây là miếng duy nhất, em lén ăn đi, đừng để cho hai tên nhóc thối kia nhìn thấy, nếu không lại nói chị bất công."
Liên Thanh Xuyên cầm nó ở trong tay, miệng cười thật lớn, chị gái thương cậu bé nhất: "Chị ơi, chị có ăn chưa?"
"Ăn rồi, chị cố ý để lại cho em đó."
"Em không ăn hết đâu, phải để dành từ từ ăn." Nói xong còn bắt đầu giấu trên người.
Mạt Mạt búng nhẹ vào trán của em trai: "Ba đứa tụi em ở cùng một phòng, em có thể giấu ở đâu? Nơi tốt nhất chính là bụng, mau tiêu diệt chứng cứ."
Liên Thanh Xuyên lộ ra răng nanh nhỏ: "Dạ."
Mạt Mạt nằm nhìn em trai vừa ăn vừa tố cáo anh hai nấu cơm khó ăn, nhắc đến bản thân rất ngoan, không ra ngoài chơi cũng không sinh bệnh.
Mạt Mạt nghe đến mơ màng ngủ, bốn giờ, là được Liên Thanh Nghĩa đánh thức: "Chị, đã bốn giờ rồi, nấu cơm đi ạ!"
Mạt Mạt khoác áo bông ngồi xuống: "Em nói nhỏ một chút, đừng để Liên Thanh Xuyên tỉnh giấc."
Liên Thanh Nghĩa bĩu môi, có chút ghen tị: "Đều là em trai, chị chỉ biết hung dữ với em, nhưng lại đối với nhóc đó tốt nhất."
Mạt Mạt nghe đứa nhỏ tức giận nói: "Em còn biết chị hung dữ với em, vậy sao em không nói trong ba đứa em trai, em là đứa bướng bỉnh nhất, không nghe lời nhất."
Liên Thanh Nghĩa phản bác: "Dù sao chị vẫn thích Liên Thanh Xuyên nhất."
Mạt Mạt nhéo lỗ tai Liên Thanh Nghĩa kéo ra khỏi phòng: "Em là anh trai mà còn ghen tị với em trai nhỏ, em trai cơ thể không tốt, tất nhiên sẽ được quan tâm nhiều hơn chút. Nhưng chị đâu có đối với em rất tệ, hôm nay nếu em không nói rõ nguyên nhân xem chị trừng trị em thế nào."
Liên Thanh Nghĩa chột dạ, vừa rồi chị gái vì em út mà hung dữ với cậu, trong lòng nhịn không được mà chua xót, cũng rất muốn nói bất công, nhưng chị gái đối với bọn họ là công bằng nhất.
Liên Thanh Nghĩa cười đùa: "Chị, em sai rồi, em sai rồi sau này sẽ không bao giờ... nói như vậy nữa."
Mạt Mạt để ý đến Liên Thanh Nghĩa, thằng bé càng lớn càng rắn chắc, tức giận với cậu sẽ sớm làm mình tức chết: "Được rồi, chị đi nấu cơm, em mau biến mất khỏi mắt chị."
"Tuân mệnh!"
Buổi tối Mạt Mạt nấu món canh thịt dê, đây là cô có lòng muốn tẩm bổ cả nhà, còn làm mộc nhĩ xào bắp cải, làm bánh ngô sống.
Điền Tình buổi tối trở về nhìn thấy cô đã bình an về đến nhà, mới buông lỏng trái tim treo lơ lửng của mình xuống, nhìn thấy thức ăn trên bàn liền cau mày: "Chúng ta ở nhà ăn tạm cái gì cũng được, cha ở bên ngoài chạy vận chuyển rất vất vả, sao không đợi cha về rồi hãy làm thịt?"
Mạt Mạt đưa bánh ngô cho Điền Tình: "Mẹ, con mang về đến hơn mười cân thịt dê, vẫn còn rất nhiều, mẹ cứ yên tâm, trong lòng con đều biết."
Điền Tình ngạc nhiên: "Anh con làm sao có thể lấy được nhiều thịt dê như vậy?"
Mạt Mạt lại kể qua một lần, múc cho Điền Tình canh thịt dê: "Mẹ nếm thử chút, ăn canh thịt dê vào mùa đông rất bồi bổ cho cơ thể."
Điền Tình nhận lấy chén canh: "Đã nhiều năm rồi mẹ không trở về, cũng quên mất còn có hội chợ lớn."
Mạt Mạt thì cũng đã năm năm không trở về, cả nhà bọn họ vì sự bất công của ông nội mà cảm thấy tổn thương.
Trong lòng mẹ vẫn còn khó chịu, năm đó em trai chính vì vậy mà sinh non, sau lại là chuyện ba năm nạn đói khiến tim mẹ hoàn toàn tổn thương, cũng không bao giờ muốn nhắc đến quê hương trước mặt bọn họ.
Mạt Mạt vội nói sang chuyện khác: "Có lẽ chỉ năm nay thôi, sang năm sẽ không có."
Liên Thanh nghĩa suy nghĩ linh hoạt: "Chị, chị đã nghe được gì hả."
Nếu đã nói đến chuyện này, Mạt Mạt cũng muốn dựa vào cơ hội này để cho người nhà đề phòng: "Con cũng nghe thầy giáo nói, những năm tới sẽ càng quản chặt chẽ hơn, không nên gây nổi bật."
Điền Tình vừa nghe đã giật mình: "Vậy khi nào có thể thoải mái hơn."
Sau đó Điền Tình, người mẹ vốn hiền lành, hiếm khi nghiêm khắc dặn dò với cặp song sinh: "Hai đứa sau này nếu không có chuyện gì thì ít chạy ra bên ngoài, cứ ở nhà cho mẹ."
Cặp song sinh mười bốn tuổi đã trải qua những gì chúng phải trải qua, trong lòng cũng lo sợ: "Dạ, con biết rồi."
Liên Thanh Xuyên cầm nó ở trong tay, miệng cười thật lớn, chị gái thương cậu bé nhất: "Chị ơi, chị có ăn chưa?"
"Ăn rồi, chị cố ý để lại cho em đó."
"Em không ăn hết đâu, phải để dành từ từ ăn." Nói xong còn bắt đầu giấu trên người.
Mạt Mạt búng nhẹ vào trán của em trai: "Ba đứa tụi em ở cùng một phòng, em có thể giấu ở đâu? Nơi tốt nhất chính là bụng, mau tiêu diệt chứng cứ."
Liên Thanh Xuyên lộ ra răng nanh nhỏ: "Dạ."
Mạt Mạt nằm nhìn em trai vừa ăn vừa tố cáo anh hai nấu cơm khó ăn, nhắc đến bản thân rất ngoan, không ra ngoài chơi cũng không sinh bệnh.
Mạt Mạt nghe đến mơ màng ngủ, bốn giờ, là được Liên Thanh Nghĩa đánh thức: "Chị, đã bốn giờ rồi, nấu cơm đi ạ!"
Mạt Mạt khoác áo bông ngồi xuống: "Em nói nhỏ một chút, đừng để Liên Thanh Xuyên tỉnh giấc."
Liên Thanh Nghĩa bĩu môi, có chút ghen tị: "Đều là em trai, chị chỉ biết hung dữ với em, nhưng lại đối với nhóc đó tốt nhất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạt Mạt nghe đứa nhỏ tức giận nói: "Em còn biết chị hung dữ với em, vậy sao em không nói trong ba đứa em trai, em là đứa bướng bỉnh nhất, không nghe lời nhất."
Liên Thanh Nghĩa phản bác: "Dù sao chị vẫn thích Liên Thanh Xuyên nhất."
Mạt Mạt nhéo lỗ tai Liên Thanh Nghĩa kéo ra khỏi phòng: "Em là anh trai mà còn ghen tị với em trai nhỏ, em trai cơ thể không tốt, tất nhiên sẽ được quan tâm nhiều hơn chút. Nhưng chị đâu có đối với em rất tệ, hôm nay nếu em không nói rõ nguyên nhân xem chị trừng trị em thế nào."
Liên Thanh Nghĩa chột dạ, vừa rồi chị gái vì em út mà hung dữ với cậu, trong lòng nhịn không được mà chua xót, cũng rất muốn nói bất công, nhưng chị gái đối với bọn họ là công bằng nhất.
Liên Thanh Nghĩa cười đùa: "Chị, em sai rồi, em sai rồi sau này sẽ không bao giờ... nói như vậy nữa."
Mạt Mạt để ý đến Liên Thanh Nghĩa, thằng bé càng lớn càng rắn chắc, tức giận với cậu sẽ sớm làm mình tức chết: "Được rồi, chị đi nấu cơm, em mau biến mất khỏi mắt chị."
"Tuân mệnh!"
Buổi tối Mạt Mạt nấu món canh thịt dê, đây là cô có lòng muốn tẩm bổ cả nhà, còn làm mộc nhĩ xào bắp cải, làm bánh ngô sống.
Điền Tình buổi tối trở về nhìn thấy cô đã bình an về đến nhà, mới buông lỏng trái tim treo lơ lửng của mình xuống, nhìn thấy thức ăn trên bàn liền cau mày: "Chúng ta ở nhà ăn tạm cái gì cũng được, cha ở bên ngoài chạy vận chuyển rất vất vả, sao không đợi cha về rồi hãy làm thịt?"
Mạt Mạt đưa bánh ngô cho Điền Tình: "Mẹ, con mang về đến hơn mười cân thịt dê, vẫn còn rất nhiều, mẹ cứ yên tâm, trong lòng con đều biết."
Điền Tình ngạc nhiên: "Anh con làm sao có thể lấy được nhiều thịt dê như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạt Mạt lại kể qua một lần, múc cho Điền Tình canh thịt dê: "Mẹ nếm thử chút, ăn canh thịt dê vào mùa đông rất bồi bổ cho cơ thể."
Điền Tình nhận lấy chén canh: "Đã nhiều năm rồi mẹ không trở về, cũng quên mất còn có hội chợ lớn."
Mạt Mạt thì cũng đã năm năm không trở về, cả nhà bọn họ vì sự bất công của ông nội mà cảm thấy tổn thương.
Trong lòng mẹ vẫn còn khó chịu, năm đó em trai chính vì vậy mà sinh non, sau lại là chuyện ba năm nạn đói khiến tim mẹ hoàn toàn tổn thương, cũng không bao giờ muốn nhắc đến quê hương trước mặt bọn họ.
Mạt Mạt vội nói sang chuyện khác: "Có lẽ chỉ năm nay thôi, sang năm sẽ không có."
Liên Thanh nghĩa suy nghĩ linh hoạt: "Chị, chị đã nghe được gì hả."
Nếu đã nói đến chuyện này, Mạt Mạt cũng muốn dựa vào cơ hội này để cho người nhà đề phòng: "Con cũng nghe thầy giáo nói, những năm tới sẽ càng quản chặt chẽ hơn, không nên gây nổi bật."
Điền Tình vừa nghe đã giật mình: "Vậy khi nào có thể thoải mái hơn."
Sau đó Điền Tình, người mẹ vốn hiền lành, hiếm khi nghiêm khắc dặn dò với cặp song sinh: "Hai đứa sau này nếu không có chuyện gì thì ít chạy ra bên ngoài, cứ ở nhà cho mẹ."
Cặp song sinh mười bốn tuổi đã trải qua những gì chúng phải trải qua, trong lòng cũng lo sợ: "Dạ, con biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro