Đừng Nói Cho Ch...
Tam Dương Thái Lai
2024-10-06 00:59:23
Mạt Mạt làm mười cái bánh bột ngô, mỗi cái to bằng cái bát cỡ lớn, bản thân ăn một cái, cặp song sinh ăn năm cái, một mình Hướng Triều Dương tiêu diệt bốn cái, cặp song sinh đều nhìn đến phát ngốc.
Cặp song sinh giơ ngón cái lên với Hướng Triều Dương, vô cùng bái phục.
Mạt Mạt liếc nhìn bụng của Hướng Triều Dương: “Anh đã không ăn mấy bữa cơm rồi?”
Hướng Triều Dương húp một ngụm canh trứng cuối cùng, rốt cuộc dạ dày cũng no rồi, đặt bát xuống: “Từ ngày hôm qua ở quân đồn quay về vẫn chưa được ăn gì cả.”
Liên Thanh nghĩa a lên một tiếng: “Đã bốn bữa không ăn rồi.”
Mạt Mạt cau mày: “Không ăn bốn bữa, dạ dày rỗng, bây giờ anh ăn nhiều như vậy lát nữa bụng sẽ khó chịu lắm.”
Hướng Triều Dương giải thích: “Không sao, ở trong quân đội cũng huấn luyện được, quen rồi thì ổn thôi.”
Mạt Mạt phỉ nhổ bản thân thích lo chuyện bao đồng. Cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa, Hướng Triều Dương ngồi liếc nhìn cặp song sinh, rồi nói với Mạt Mạt: “Để cho hai đứa sinh đôi dọn dẹp đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Trong lòng hai anh em bối rối, sao đột nhiên ánh mắt anh Dương nhìn bọn họ lạnh lùng như vậy, nên vội đứng lên: “Chị, để bọn em dọn dẹp là được.”
Mạt Mạt ngây ra nhìn hai anh em dọn dẹp bàn ăn, đến khi bát đều được dọn xong, thì Hướng Triều Dương cũng chẳng nói với cô lời nào.
Hướng Triều Dương đợi cho cặp song sinh thu dọn xong nhà bếp mới lên tiếng: “Trong nhà tôi có đồ của anh trai em nhờ tôi mang đến, vốn dĩ khi tôi đi mới đưa đến, không may vì một lát nữa tôi còn có việc, buổi tối phải đi cho kịp xe, thời gian quá gấp nên em đi với tôi một chuyến đến lấy đi.”
Mạt Mạt có một cái tật, ăn no rồi thì không muốn đi đâu cả: “Tôi bảo Thanh Nghĩa đi lấy với anh.”
Hướng Triều Dương cụp lông mi xuống: “Thanh Nghĩa muốn đi xem phim.”
Quả thật là cặp song sinh muốn xem phim, tấm vé này là do Thắng Lợi đào được từ trong tay mẹ của cậu ta, vừa rồi còn đem khoe với Hướng Triều Dương, cặp sinh đôi dọn dẹp xong nhà bếp thì rất nóng ruột, chúng đã mặc áo quần chỉnh tề rất sớm, chỉ còn đợi Hướng Triều Dương rời đi.
Mạt Mạt thấy bộ dạng sốt ruột của cặp song sinh thì cô đánh tróc một cái: “Vậy được, tôi đi với anh một chuyến.”
Mạt Mạt cầm lấy khăn quàng cổ, rồi lại nhớ đến chuyện đan áo len nên nghiến răng trong lòng, cặp song sinh chuyên hãm hại chị gái, lần này thì hay rồi, việc đan áo len đã định rồi.
Hiện giờ Mạt Mạt đang phiền muộn: “Đợi đã, tôi đi lấy thước đo chiều rộng vai anh.”
Tay cái Hướng Triều Dương xoa vào ngón trỏ, ngay cả kích thước của anh mà cô nhóc này còn không biết, trước đó anh còn chưa đến thì làm sao đan cho anh được.
Hướng Triều Dương nheo mắt, dự đoán là đan theo chiều cao của Liên Thanh Bách, để đổi lấy ân tình mà đi lợi dụng anh cả của mình.
Mạt Mạt vẫn không biết Hướng Triều Dương phỏng đoán suy nghĩ của cô, cầm thước đo vai cho anh. Hướng Triều Dương rất cao, Mạt Mạt cao 1m60 mà chỉ mới cao ngang vai anh, cô chán nản kiễng chân lên đo một lúc.
Hướng Triều Dương cúi đầu chú ý đến vẻ nghiêm túc của Mạt Mạt, bất giác nắm chặt hai tay ở sau lưng, cho đến khi Mạt Mạt bước lui mới thả lỏng.
Mạt Mạt ghi chép lại kích thước: “Đi thôi.”
Hướng Triều Dương đi theo sau Mạt Mạt, nói thầm với bản thân trong lòng, cô vẫn còn nhỏ, anh có thể đợi được.
Lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác mà Mạt Mạt mang đến cho anh là, cô nhóc này vô cùng thú vị, mãi cho đến lúc hai người Đại Hổ tặng phiếu vải thì trong lòng mới khó chịu, Thiết Trụ vẫn chưa kết hôn, ma xui quỷ khiến anh móc phiếu vải tích góp cho chị gái ra, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Sau khi Mạt Mạt rời quân đồn, thỉnh thoảng anh sẽ về nhà, dăm ba bữa lại nhớ đến dáng vẻ của cô, anh biết, không những Mạt Mạt lọt vào mắt anh mà còn lấy đi trái tim anh.
Lúc nào chị gái cũng nhắc mãi anh nên kết hôn đi, chỉ là anh không có tâm tư đề cập đến việc đi tìm người yêu. Chị gái nói anh không lanh lợi, cho đến khi Mạt Mạt xuất hiện, anh mới biết chỉ là chưa gặp đúng người thôi.
Cặp song sinh giơ ngón cái lên với Hướng Triều Dương, vô cùng bái phục.
Mạt Mạt liếc nhìn bụng của Hướng Triều Dương: “Anh đã không ăn mấy bữa cơm rồi?”
Hướng Triều Dương húp một ngụm canh trứng cuối cùng, rốt cuộc dạ dày cũng no rồi, đặt bát xuống: “Từ ngày hôm qua ở quân đồn quay về vẫn chưa được ăn gì cả.”
Liên Thanh nghĩa a lên một tiếng: “Đã bốn bữa không ăn rồi.”
Mạt Mạt cau mày: “Không ăn bốn bữa, dạ dày rỗng, bây giờ anh ăn nhiều như vậy lát nữa bụng sẽ khó chịu lắm.”
Hướng Triều Dương giải thích: “Không sao, ở trong quân đội cũng huấn luyện được, quen rồi thì ổn thôi.”
Mạt Mạt phỉ nhổ bản thân thích lo chuyện bao đồng. Cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa, Hướng Triều Dương ngồi liếc nhìn cặp song sinh, rồi nói với Mạt Mạt: “Để cho hai đứa sinh đôi dọn dẹp đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Trong lòng hai anh em bối rối, sao đột nhiên ánh mắt anh Dương nhìn bọn họ lạnh lùng như vậy, nên vội đứng lên: “Chị, để bọn em dọn dẹp là được.”
Mạt Mạt ngây ra nhìn hai anh em dọn dẹp bàn ăn, đến khi bát đều được dọn xong, thì Hướng Triều Dương cũng chẳng nói với cô lời nào.
Hướng Triều Dương đợi cho cặp song sinh thu dọn xong nhà bếp mới lên tiếng: “Trong nhà tôi có đồ của anh trai em nhờ tôi mang đến, vốn dĩ khi tôi đi mới đưa đến, không may vì một lát nữa tôi còn có việc, buổi tối phải đi cho kịp xe, thời gian quá gấp nên em đi với tôi một chuyến đến lấy đi.”
Mạt Mạt có một cái tật, ăn no rồi thì không muốn đi đâu cả: “Tôi bảo Thanh Nghĩa đi lấy với anh.”
Hướng Triều Dương cụp lông mi xuống: “Thanh Nghĩa muốn đi xem phim.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả thật là cặp song sinh muốn xem phim, tấm vé này là do Thắng Lợi đào được từ trong tay mẹ của cậu ta, vừa rồi còn đem khoe với Hướng Triều Dương, cặp sinh đôi dọn dẹp xong nhà bếp thì rất nóng ruột, chúng đã mặc áo quần chỉnh tề rất sớm, chỉ còn đợi Hướng Triều Dương rời đi.
Mạt Mạt thấy bộ dạng sốt ruột của cặp song sinh thì cô đánh tróc một cái: “Vậy được, tôi đi với anh một chuyến.”
Mạt Mạt cầm lấy khăn quàng cổ, rồi lại nhớ đến chuyện đan áo len nên nghiến răng trong lòng, cặp song sinh chuyên hãm hại chị gái, lần này thì hay rồi, việc đan áo len đã định rồi.
Hiện giờ Mạt Mạt đang phiền muộn: “Đợi đã, tôi đi lấy thước đo chiều rộng vai anh.”
Tay cái Hướng Triều Dương xoa vào ngón trỏ, ngay cả kích thước của anh mà cô nhóc này còn không biết, trước đó anh còn chưa đến thì làm sao đan cho anh được.
Hướng Triều Dương nheo mắt, dự đoán là đan theo chiều cao của Liên Thanh Bách, để đổi lấy ân tình mà đi lợi dụng anh cả của mình.
Mạt Mạt vẫn không biết Hướng Triều Dương phỏng đoán suy nghĩ của cô, cầm thước đo vai cho anh. Hướng Triều Dương rất cao, Mạt Mạt cao 1m60 mà chỉ mới cao ngang vai anh, cô chán nản kiễng chân lên đo một lúc.
Hướng Triều Dương cúi đầu chú ý đến vẻ nghiêm túc của Mạt Mạt, bất giác nắm chặt hai tay ở sau lưng, cho đến khi Mạt Mạt bước lui mới thả lỏng.
Mạt Mạt ghi chép lại kích thước: “Đi thôi.”
Hướng Triều Dương đi theo sau Mạt Mạt, nói thầm với bản thân trong lòng, cô vẫn còn nhỏ, anh có thể đợi được.
Lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác mà Mạt Mạt mang đến cho anh là, cô nhóc này vô cùng thú vị, mãi cho đến lúc hai người Đại Hổ tặng phiếu vải thì trong lòng mới khó chịu, Thiết Trụ vẫn chưa kết hôn, ma xui quỷ khiến anh móc phiếu vải tích góp cho chị gái ra, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Sau khi Mạt Mạt rời quân đồn, thỉnh thoảng anh sẽ về nhà, dăm ba bữa lại nhớ đến dáng vẻ của cô, anh biết, không những Mạt Mạt lọt vào mắt anh mà còn lấy đi trái tim anh.
Lúc nào chị gái cũng nhắc mãi anh nên kết hôn đi, chỉ là anh không có tâm tư đề cập đến việc đi tìm người yêu. Chị gái nói anh không lanh lợi, cho đến khi Mạt Mạt xuất hiện, anh mới biết chỉ là chưa gặp đúng người thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro