Hộp Trang Sức 2
Tam Dương Thái Lai
2024-10-06 00:59:23
Ánh mắt Liên Kiến Thiết đảo qua quan sát cả nhà Mạt Mạt, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào trên người Thanh Xuyên, giọng điệu hòa hoãn hơn một chút: “Đi đường xa mệt rồi, vào nhà đi!”
Cả nhà Mạt Mạt vào nhà, thì ra cả gia đình đều đang ở nhà chính, ánh mắt đều tập trung trên người cả nhà Mạt Mạt.
Liên Quốc Trung ôm Thanh Xuyên trong lòng, thằng nhóc kia vừa mới tỉnh dậy, chân hơi tê rần, đang ôm cổ Liên Quốc Trung, quan sát mọi người đang ngồi trong nhà.
Cặp song sinh đặt hết toàn bộ hàng tết trong tay xuống, Liên Quốc Trung không trông cậy vào vợ mình có thể mở miệng, ông ấy liền đưa con trai út cho vợ mình, lấy đồ từ trong túi xách ra, mở miệng nói: “Cha, hai bình rượu Cảnh chi trắng và mười gói thuốc lá cá vàng này là cho cha, còn khăn trùm đầu, kem dưỡng da với một ít điểm tâm này là cho mẹ. Còn có năm cân tương thịt dê này là do Mạt Mạt làm.”
Liên Kiến Thiết là kế toán, thường xuyên đi theo vào thành phố. Ông ta nhìn lướt qua, ước chừng giá trị của toàn bộ quà tết mang về này khoảng chừng mười đồng tiền, lúc này sắc mặt lại tốt hơn vài phần.
Bà nội Liên thân hình không cao lắm, chỉ khoảng một mét rưỡi, cả đời này ngay cả thở mạnh cũng không dám, chuyện gì cũng nghe theo chồng mình. Khó khăn lắm mới nhìn thấy được con trai lớn, hốc mắt đỏ hoe: “Mấy đứa có thể trở về là đã tốt lắm rồi, còn mua quà cáp gì nữa, mua nhiều lãng phí tiền.”
Liên Kiến Thiết ho khan một tiếng: “Dọn dẹp đi, chuẩn bị nấu cơm trưa.”
Bà nội Liên muốn gần gũi với con trai lớn một chút, cuối cùng chỉ đành thở dài, xách đồ về phòng ngủ khóa lại.
Liên Kiến Thiết hút thuốc, cả phòng khách yên tĩnh, ánh mắt Liên Ái Quốc lại không rời khỏi người Liên Quốc Trung: “Anh, mấy năm rồi không gặp, thấy anh có vẻ không tệ đấy. Nhìn xem này, cả nhà đều mặc quần áo mới hết, bộ quần áo Tôn Trung Sơn kiểu mới này cũng dùng không ít vải nhỉ?!”
Liên Quốc Trung xụ mặt: “Ừ.”
Liên Ái Quốc cười đùa: “Quả nhiên người trong thành phố mặc chính là thể diện, đáng tiếc em cũng phải tám chín năm rồi chưa từng được mặc quần áo mới.”
Liên Quốc Trung không quen nhìn dáng vẻ Ái Quốc như thế: “Mỗi tháng anh đều gửi tiền dưỡng lão về cho cha mẹ, mỗi năm cũng phải 60 đồng. Còn em không phải cấp tiền dưỡng lão, bây giờ ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có sao?”
Liên Ái Quốc nghẹn họng, thím út tiếp lời: “Thấy anh cả nói kìa, giống như là bọn em bạc đãi cha mẹ vậy. Ái Quốc chẳng qua chỉ là nói đùa thôi mà!”
Liên Kiến Thiết gõ gõ tẩu thuốc: “Được rồi, tết nhất trở về cũng không yên nữa. Cả nhà tập trung trong phòng khách này làm gì, ai cần làm gì thì cứ đi làm đi.”
Điền Tình trong lòng vẫn còn nhớ đến việc viếng mồ mả, mở miệng nói: “Cha, con dẫn bọn nhỏ đi viếng mộ ông nội con, lát nữa con về giúp mẹ nấu cơm.”
Liên Kiến Thiết nhìn thoáng qua Điền Tình: “Không cần, trong phòng bếp có mấy người em gái em dâu con rồi.”
Điền Tình thoáng sửng sốt, sau đó xách đồ cúng, mang theo Mạt Mạt và mấy người rời đi.
Sắc mặt thím út Mẫn Hoa không được tốt lắm, nhưng thím út không dám lên tiếng cãi lại Liên Kiến Thiết, đành kéo con dâu đi vào phòng bếp.
Nhà ông cố ngoại của Mạt Mạt nằm ở phía tây thôn, ở gần núi, nhà cửa đã cho Ngô gia trong thôn thuê để ở rồi. Tiền thuê nhà thu được hàng năm chỉ dùng để tu sửa mồ mã, hỗ trợ cúng viếng.
Điền Tình không đi về phía Ngô gia, trực tiếp mang theo bọn nhỏ đi về phía sườn núi. Ở chỗ đó không xa chính là mộ phần, mộ phần đã được thu dọn rất chỉnh tề, có tro giấy bị cháy, đây là đã có người tế bái trước đó rồi. Điền Tình bày đồ cúng, để cho bọn nhỏ dập đầu, sai mấy thằng nhóc đi xuống dưới chân núi canh chừng, chỉ để con gái ở lại trên này với mình.
Mạt Mạt không hiểu gì cả: “Mẹ, mẹ định làm gì à?”
Điền Tình đi vòng đến bên cạnh cây đại thụ cao nhất ở phía đông, cầm gậy bắt đầu đào: “Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, lại đây giúp mẹ một tay.”
Mạt Mạt sững sờ một chút rồi bắt đầu giúp đỡ đào hố, thẳng cho đến khi đụng phải thứ gì đó, Điền Tình mới nói: “Được rồi, đến rồi.”
Trên đầu Mạt Mạt đầy mồ hôi, cái hố này sâu đến nửa mét, lúc này lại là mùa đông nên người càng mệt hơn: “Mẹ rốt cuộc muốn đào cái gì thế?”
Điền Tình lấy ra tảng đá đè ở phía trên, móc ra một cái hộp cao mười lăm centimet, dài hai mươi centimet, từ trên cổ lấy chìa khóa ra mở khóa, lấy ra một cái hộp trang sức bên trong: “Đây là bà ngoại con để lại cho mẹ, ông cố ngoại con năm đó dẫn mẹ đến, cùng chôn ở chỗ này.”
Mạt Mạt trợn tròn mắt, trong ấn tượng của cô, mẹ là đi theo ông cố ngoại đi tới Quan Đông, trong nhà rất nghèo, chỉ có một gian nhà cỏ, sao có thể có hộp trang sức của nhà giàu như thế này được chứ?
Cả nhà Mạt Mạt vào nhà, thì ra cả gia đình đều đang ở nhà chính, ánh mắt đều tập trung trên người cả nhà Mạt Mạt.
Liên Quốc Trung ôm Thanh Xuyên trong lòng, thằng nhóc kia vừa mới tỉnh dậy, chân hơi tê rần, đang ôm cổ Liên Quốc Trung, quan sát mọi người đang ngồi trong nhà.
Cặp song sinh đặt hết toàn bộ hàng tết trong tay xuống, Liên Quốc Trung không trông cậy vào vợ mình có thể mở miệng, ông ấy liền đưa con trai út cho vợ mình, lấy đồ từ trong túi xách ra, mở miệng nói: “Cha, hai bình rượu Cảnh chi trắng và mười gói thuốc lá cá vàng này là cho cha, còn khăn trùm đầu, kem dưỡng da với một ít điểm tâm này là cho mẹ. Còn có năm cân tương thịt dê này là do Mạt Mạt làm.”
Liên Kiến Thiết là kế toán, thường xuyên đi theo vào thành phố. Ông ta nhìn lướt qua, ước chừng giá trị của toàn bộ quà tết mang về này khoảng chừng mười đồng tiền, lúc này sắc mặt lại tốt hơn vài phần.
Bà nội Liên thân hình không cao lắm, chỉ khoảng một mét rưỡi, cả đời này ngay cả thở mạnh cũng không dám, chuyện gì cũng nghe theo chồng mình. Khó khăn lắm mới nhìn thấy được con trai lớn, hốc mắt đỏ hoe: “Mấy đứa có thể trở về là đã tốt lắm rồi, còn mua quà cáp gì nữa, mua nhiều lãng phí tiền.”
Liên Kiến Thiết ho khan một tiếng: “Dọn dẹp đi, chuẩn bị nấu cơm trưa.”
Bà nội Liên muốn gần gũi với con trai lớn một chút, cuối cùng chỉ đành thở dài, xách đồ về phòng ngủ khóa lại.
Liên Kiến Thiết hút thuốc, cả phòng khách yên tĩnh, ánh mắt Liên Ái Quốc lại không rời khỏi người Liên Quốc Trung: “Anh, mấy năm rồi không gặp, thấy anh có vẻ không tệ đấy. Nhìn xem này, cả nhà đều mặc quần áo mới hết, bộ quần áo Tôn Trung Sơn kiểu mới này cũng dùng không ít vải nhỉ?!”
Liên Quốc Trung xụ mặt: “Ừ.”
Liên Ái Quốc cười đùa: “Quả nhiên người trong thành phố mặc chính là thể diện, đáng tiếc em cũng phải tám chín năm rồi chưa từng được mặc quần áo mới.”
Liên Quốc Trung không quen nhìn dáng vẻ Ái Quốc như thế: “Mỗi tháng anh đều gửi tiền dưỡng lão về cho cha mẹ, mỗi năm cũng phải 60 đồng. Còn em không phải cấp tiền dưỡng lão, bây giờ ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có sao?”
Liên Ái Quốc nghẹn họng, thím út tiếp lời: “Thấy anh cả nói kìa, giống như là bọn em bạc đãi cha mẹ vậy. Ái Quốc chẳng qua chỉ là nói đùa thôi mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Kiến Thiết gõ gõ tẩu thuốc: “Được rồi, tết nhất trở về cũng không yên nữa. Cả nhà tập trung trong phòng khách này làm gì, ai cần làm gì thì cứ đi làm đi.”
Điền Tình trong lòng vẫn còn nhớ đến việc viếng mồ mả, mở miệng nói: “Cha, con dẫn bọn nhỏ đi viếng mộ ông nội con, lát nữa con về giúp mẹ nấu cơm.”
Liên Kiến Thiết nhìn thoáng qua Điền Tình: “Không cần, trong phòng bếp có mấy người em gái em dâu con rồi.”
Điền Tình thoáng sửng sốt, sau đó xách đồ cúng, mang theo Mạt Mạt và mấy người rời đi.
Sắc mặt thím út Mẫn Hoa không được tốt lắm, nhưng thím út không dám lên tiếng cãi lại Liên Kiến Thiết, đành kéo con dâu đi vào phòng bếp.
Nhà ông cố ngoại của Mạt Mạt nằm ở phía tây thôn, ở gần núi, nhà cửa đã cho Ngô gia trong thôn thuê để ở rồi. Tiền thuê nhà thu được hàng năm chỉ dùng để tu sửa mồ mã, hỗ trợ cúng viếng.
Điền Tình không đi về phía Ngô gia, trực tiếp mang theo bọn nhỏ đi về phía sườn núi. Ở chỗ đó không xa chính là mộ phần, mộ phần đã được thu dọn rất chỉnh tề, có tro giấy bị cháy, đây là đã có người tế bái trước đó rồi. Điền Tình bày đồ cúng, để cho bọn nhỏ dập đầu, sai mấy thằng nhóc đi xuống dưới chân núi canh chừng, chỉ để con gái ở lại trên này với mình.
Mạt Mạt không hiểu gì cả: “Mẹ, mẹ định làm gì à?”
Điền Tình đi vòng đến bên cạnh cây đại thụ cao nhất ở phía đông, cầm gậy bắt đầu đào: “Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, lại đây giúp mẹ một tay.”
Mạt Mạt sững sờ một chút rồi bắt đầu giúp đỡ đào hố, thẳng cho đến khi đụng phải thứ gì đó, Điền Tình mới nói: “Được rồi, đến rồi.”
Trên đầu Mạt Mạt đầy mồ hôi, cái hố này sâu đến nửa mét, lúc này lại là mùa đông nên người càng mệt hơn: “Mẹ rốt cuộc muốn đào cái gì thế?”
Điền Tình lấy ra tảng đá đè ở phía trên, móc ra một cái hộp cao mười lăm centimet, dài hai mươi centimet, từ trên cổ lấy chìa khóa ra mở khóa, lấy ra một cái hộp trang sức bên trong: “Đây là bà ngoại con để lại cho mẹ, ông cố ngoại con năm đó dẫn mẹ đến, cùng chôn ở chỗ này.”
Mạt Mạt trợn tròn mắt, trong ấn tượng của cô, mẹ là đi theo ông cố ngoại đi tới Quan Đông, trong nhà rất nghèo, chỉ có một gian nhà cỏ, sao có thể có hộp trang sức của nhà giàu như thế này được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro