Mạt Mạt Lớn Lên...
Tam Dương Thái Lai
2024-10-06 00:59:23
Mạt Mạt nhìn chằm chằm Liên Thanh Nghĩa nửa buổi: "Đừng nhớ thương nữa, anh cả cho chị tổng cộng hai mươi đồng, hôm nay đã tiêu hết sạch, bản thân chị còn đệm thêm năm đồng, đã hết rồi.”
Liên Thanh Nghĩa kêu rên một tiếng: "Xe đạp của em không còn nữa rồi.”
Mạt Mạt liền khó hiểu: "Em nói xe đạp gì?”
Liên Thanh Nhân tiếp lời: "Lớp bọn em có một bạn học ngoại tỉnh, cha cậu ấy là cán bộ, năm sau cả nhà sẽ về quê rồi, đang xử lý đồ đạc! Có một chiếc xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu sử dụng ba năm, lúc mua là 150 đồng, bây giờ khấu hao để bán, sáu mươi đồng!”
Mạt Mạt cau mày: "Rẻ ghê.”
Liên Thanh Nghĩa giải thích: "Cả nhà bọn họ đi tương đối gấp gáp, cho nên rất nhiều đồ đạc đều được bán lại với giá thấp, vì quan hệ của bọn em với cậu ấy tốt nên trước tiên đã nghĩ đến hai bọn em, nếu như không được, cậu ấy sẽ bảo người khác.”
Mạt Mạt hồi tưởng lại kiếp trước hình như không có chuyện mua xe đạp, có thể kiếp trước cũng từng có, chỉ là cặp song sinh biết không có tiền nên không dám nhận lời.
Đời này cô đi đến quân đội, thay đổi tương lai, cặp song sinh biết lấy tính tình của anh cả nhất định sẽ cho cô tiền, hai đứa này liền nhớ thương.
Khó trách tối hôm qua bộ dạng của hai đứa nhóc này như vẫn còn chuyện muốn nói.
"Các em không nói với mẹ sao?"
Liên Thanh Nghĩa nghiến răng: "Không cần phải nói, mẹ nhất định sẽ không đồng ý, sáu mươi đồng lận, bà ấy cũng không nỡ đâu.”
Liên Thanh Nhân cảm thán: "Nếu như cha chúng ta ở nhà thì tốt rồi, cha nhất định sẽ đồng ý.”
Trong túi Mạt Mạt có không ít tiền, tâm cũng trỗi dậy. Xe đạp thời đại này chính là vật lớn, không thua gì những chiếc porsche nổi tiếng trong tương lai, bất kể là xe chuyển mấy tay, cưỡi ra ngoài tỷ lệ quay đầu nhìn tuyệt đối 100%, có thể thấy được xe đạp khó mua, phiếu công nghiệp thì rất dễ gom đủ nhưng khó khăn cho tất cả mọi người chính là phiếu xe đạp.
Mạt Mạt đập xuống bàn: "Mua, nhất định phải mua, qua thôn này sẽ không có tiệm này đâu[1].”
[1]Ý chỉ có một số cơ hội chỉ đến một lần, bỏ qua thì sẽ không có nữa.
Liên Thanh Nghĩa vừa nghe xong thấy có hi vọng: "Chị, chị còn tiền?”
Mạt Mạt ho khan một tiếng, hỏi ngược lại: "Hai người các em tích góp được nhiều năm như vậy, hẳn là cũng có một ít chứ nhỉ!”
Liên Thanh Nhân nói thật: "Có năm đồng, nhưng vẫn thiếu nhiều lắm.”
Liên Thanh Nghĩa trong lòng tức muốn chết, sao cậu có thể để tiền chỗ anh hai chứ, vừa rồi chị chột dạ ho khan, rõ ràng là có tiền.
Trong lòng Mạt Mạt hừ một tiếng, muốn mua xe còn không muốn bỏ tiền, nghĩ thật đẹp: "Thanh Nhân, em cầm tiền ra, gom góp hẳn là đủ, mua xe trước, chờ cha trở về sẽ trả lại cho hai em.”
Liên Thanh Nghĩa bĩu môi, trả lại? Không cho cậu hai đá là đã tốt lắm rồi, cậu cũng không dám trông cậy vào, có điều vừa nghĩ đến có xe đạp, vẻ mặt liền vui mừng.
Mạt Mạt giả vờ cầm tiền, bốn tờ đại đoàn kết, hai mươi đồng còn lại là tiền lẻ: "Lúc này vốn riêng của chị cũng hết sạch, các em đừng hòng lấy ở trên người chị nữa.”
Cặp song sinh nhận tiền hấp tấp chạy đi, nào có tâm tư nghe Mạt Mạt nói cái này, cho dù nghe được thì lúc lấy cũng không khách khí.
Nửa tiếng sau, hai anh em đạp xe trở lại, cầm hộ khẩu rồi lại đi.
Xe đạp cần phải đổi hộ khẩu, chỉ có như vậy mới thật sự là của nhà mình, rất nhanh hai anh em đã trở lại, miệng muốn nhếch đến ra sau gáy.
Liên Thanh Nghĩa: "Chị, nhà chúng ta cũng có xe đạp rồi, chị muốn đi thử hay không, vui lắm đấy.”
Mạt Mạt đuổi Liên Thanh Nghĩa ra ngoài: "Đừng làm phiền chị, chị phải nấu cơm.”
Liên Thanh Nghĩa hưng phấn không chạy tới nữa, kéo em út đi ra ngoài, Mạt Mạt tức giận nói: "Em mặc áo bông cho thằng út, nó mà đông cứng là chị không tha cho mày.”
"Biết rồi."
Buổi tối Điền Tình trở về nhìn thấy xe đạp: "Các con mượn xe đạp làm gì?”
Về chuyện thuyết phục Điền Tình giao cho Mạt Mạt, cặp song sinh trốn tránh, Mạt Mạt kể lại chuyện, cuối cùng nói: "Mẹ, lần này chúng con mua được món hời, không lỗ đâu, dù cha ở nhà cũng sẽ mua.”
Vị trí thứ nhất trong lòng Điền Tình là chồng, thứ hai chính là con gái, không phải con gái văn hóa cao, mà là con gái lớn lên rất giống người mẹ đã qua đời khi bà còn bé, chồng không ở nhà, trong tiềm thức bà sẽ nghe con gái.
Liên Thanh Nghĩa kêu rên một tiếng: "Xe đạp của em không còn nữa rồi.”
Mạt Mạt liền khó hiểu: "Em nói xe đạp gì?”
Liên Thanh Nhân tiếp lời: "Lớp bọn em có một bạn học ngoại tỉnh, cha cậu ấy là cán bộ, năm sau cả nhà sẽ về quê rồi, đang xử lý đồ đạc! Có một chiếc xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu sử dụng ba năm, lúc mua là 150 đồng, bây giờ khấu hao để bán, sáu mươi đồng!”
Mạt Mạt cau mày: "Rẻ ghê.”
Liên Thanh Nghĩa giải thích: "Cả nhà bọn họ đi tương đối gấp gáp, cho nên rất nhiều đồ đạc đều được bán lại với giá thấp, vì quan hệ của bọn em với cậu ấy tốt nên trước tiên đã nghĩ đến hai bọn em, nếu như không được, cậu ấy sẽ bảo người khác.”
Mạt Mạt hồi tưởng lại kiếp trước hình như không có chuyện mua xe đạp, có thể kiếp trước cũng từng có, chỉ là cặp song sinh biết không có tiền nên không dám nhận lời.
Đời này cô đi đến quân đội, thay đổi tương lai, cặp song sinh biết lấy tính tình của anh cả nhất định sẽ cho cô tiền, hai đứa này liền nhớ thương.
Khó trách tối hôm qua bộ dạng của hai đứa nhóc này như vẫn còn chuyện muốn nói.
"Các em không nói với mẹ sao?"
Liên Thanh Nghĩa nghiến răng: "Không cần phải nói, mẹ nhất định sẽ không đồng ý, sáu mươi đồng lận, bà ấy cũng không nỡ đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Thanh Nhân cảm thán: "Nếu như cha chúng ta ở nhà thì tốt rồi, cha nhất định sẽ đồng ý.”
Trong túi Mạt Mạt có không ít tiền, tâm cũng trỗi dậy. Xe đạp thời đại này chính là vật lớn, không thua gì những chiếc porsche nổi tiếng trong tương lai, bất kể là xe chuyển mấy tay, cưỡi ra ngoài tỷ lệ quay đầu nhìn tuyệt đối 100%, có thể thấy được xe đạp khó mua, phiếu công nghiệp thì rất dễ gom đủ nhưng khó khăn cho tất cả mọi người chính là phiếu xe đạp.
Mạt Mạt đập xuống bàn: "Mua, nhất định phải mua, qua thôn này sẽ không có tiệm này đâu[1].”
[1]Ý chỉ có một số cơ hội chỉ đến một lần, bỏ qua thì sẽ không có nữa.
Liên Thanh Nghĩa vừa nghe xong thấy có hi vọng: "Chị, chị còn tiền?”
Mạt Mạt ho khan một tiếng, hỏi ngược lại: "Hai người các em tích góp được nhiều năm như vậy, hẳn là cũng có một ít chứ nhỉ!”
Liên Thanh Nhân nói thật: "Có năm đồng, nhưng vẫn thiếu nhiều lắm.”
Liên Thanh Nghĩa trong lòng tức muốn chết, sao cậu có thể để tiền chỗ anh hai chứ, vừa rồi chị chột dạ ho khan, rõ ràng là có tiền.
Trong lòng Mạt Mạt hừ một tiếng, muốn mua xe còn không muốn bỏ tiền, nghĩ thật đẹp: "Thanh Nhân, em cầm tiền ra, gom góp hẳn là đủ, mua xe trước, chờ cha trở về sẽ trả lại cho hai em.”
Liên Thanh Nghĩa bĩu môi, trả lại? Không cho cậu hai đá là đã tốt lắm rồi, cậu cũng không dám trông cậy vào, có điều vừa nghĩ đến có xe đạp, vẻ mặt liền vui mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạt Mạt giả vờ cầm tiền, bốn tờ đại đoàn kết, hai mươi đồng còn lại là tiền lẻ: "Lúc này vốn riêng của chị cũng hết sạch, các em đừng hòng lấy ở trên người chị nữa.”
Cặp song sinh nhận tiền hấp tấp chạy đi, nào có tâm tư nghe Mạt Mạt nói cái này, cho dù nghe được thì lúc lấy cũng không khách khí.
Nửa tiếng sau, hai anh em đạp xe trở lại, cầm hộ khẩu rồi lại đi.
Xe đạp cần phải đổi hộ khẩu, chỉ có như vậy mới thật sự là của nhà mình, rất nhanh hai anh em đã trở lại, miệng muốn nhếch đến ra sau gáy.
Liên Thanh Nghĩa: "Chị, nhà chúng ta cũng có xe đạp rồi, chị muốn đi thử hay không, vui lắm đấy.”
Mạt Mạt đuổi Liên Thanh Nghĩa ra ngoài: "Đừng làm phiền chị, chị phải nấu cơm.”
Liên Thanh Nghĩa hưng phấn không chạy tới nữa, kéo em út đi ra ngoài, Mạt Mạt tức giận nói: "Em mặc áo bông cho thằng út, nó mà đông cứng là chị không tha cho mày.”
"Biết rồi."
Buổi tối Điền Tình trở về nhìn thấy xe đạp: "Các con mượn xe đạp làm gì?”
Về chuyện thuyết phục Điền Tình giao cho Mạt Mạt, cặp song sinh trốn tránh, Mạt Mạt kể lại chuyện, cuối cùng nói: "Mẹ, lần này chúng con mua được món hời, không lỗ đâu, dù cha ở nhà cũng sẽ mua.”
Vị trí thứ nhất trong lòng Điền Tình là chồng, thứ hai chính là con gái, không phải con gái văn hóa cao, mà là con gái lớn lên rất giống người mẹ đã qua đời khi bà còn bé, chồng không ở nhà, trong tiềm thức bà sẽ nghe con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro